Cổ Hạo Nhiên gật gật đầu nói: "Ta biết, ta sẽ xử lý cho hắn."
Điệp Y nắm chặt lấy tay Cổ Hạo Nhiên không buông, dùng sức kéo hắn ra đằng sau lạnh lùng nói: "Không phải hắn có bệnh, mà là đám thi thể không được xử lý này, sẽ sinh ra bệnh truyền nhiễm" Thấy Cổ Hạo Nhiên không hiểu lắm về bệnh truyền nhiễm này, Điệp Y nghĩ một lúc rồi miễn cưỡng nghĩ ra một từ thông dụng: "Chính là bệnh dịch."
Cổ Hạo Nhiên liền kinh ngạc nói: "Sao thế được?" Cổ Hạo Nhiên biết sự đáng sợ của bệnh dịch, tuy chưa từng thấy qua nhưng chỉ nghe danh, đã có thể sinh ra cảm giác sợ hãi mãnh liệt.
Điệp Y nhìn cảnh người chết người sống cùng tồn tại sinh hoạt, nghĩ xem nên giải thích như thế nào với Cổ Hạo Nhiên, Lâm Dã bên cạnh chau mày nói: "Dịch chảy ra từ thi thể có độc, bây giờ truyền qua người sống, nếu cứ như vậy sẽ thật như phu nhân đã nói, bạo phát dịch bệnh đại quy mô điều này còn đáng sợ hơn những thứ khác."
Hồng Tịnh bên cạnh vẻ mặt bất nhẫn nghe Điệp Y và Lâm Dã nói vậy, bất giác kinh ngạc nói: "Khó trách sao họ không đưa tay tới, thì ra là biết có độc, nhưng khoảng cách gần như vậy nếu thật sự bạo phát dịch bệnh họ sao có thể may mắn thoát được chứ?"
Lâm Dã lắc đầu nói: "Không thể may mắn thoát được." Tuy bên trong nạn dân có một số người lớn tuổi dựa vào kinh nghiệm và nghe nói qua, biết hỗn tạp cùng một chỗ như vậy sẽ có hại, nhưng cũng chỉ biết một mà không biết mười, ở khoảng cách gần như vậy, không khí, nước dùng bị ô nhiễm, chết là chuyện rất dễ xảy ra.
Trong tai Cổ Hạo Nhiên nghe Lâm Dã nói, nhìn từng đám người bị thương sống chết trộn lẫn vào nhau, ánh mắt đầy vẻ lo lắng nói: "Vậy bây giờ làm thế nào? Dịch bệnh nếu không khống chế được một khi bùng phát, sao mà chịu nổi?"
Điệp Y vẻ mặt âm trầm nói: "Một là cách ly, hai là thiêu, ba là tiêu độc, bốn là khống chế bằng thuốc, ngươi làm được không?" Điệp Y đi ra từ nơi đó, đối với những thứ khác không quen thuộc nhưng đối với thi thể thì rất quen thuộc, xử lý thế nào để mình trong hoàn cảnh gian nan mà không bị lây nhiễm, Điệp Y biết rất rõ, cho nên Cổ Hạo Nhiên vừa hỏi, Điệp Y lập tức liệt ra những việc quan trọng nhất cần phải làm.
Cổ Hạo Nhiên trầm tư nửa buổi trời chau mày nói: "Chuyện này buộc triều đình phải ra mặt, quan phụ mẫu đứng đầu Lê châu, chuyện này không phải là chuyện một hai người có thể khống chế được, chúng ta phải mau chóng vào thành." Cổ Hạo Nhiên biết sự đáng sợ của ôn dịch, nó không cần biết ngươi là ai, mạng cao quý thì sẽ không tới hại ngươi, mạng ti tiện thì nó mới tới tìm ngươi, nó không phân biệt nhân vật, không phân biệt động vật, không phân biệt đất nước, nếu không mau tiến hành khống chế, hậu quả không thể tưởng tượng nổi.
Lời Cổ Hạo Nhiên vừa dứt liền muốn xoay người lên ngựa rời đi, vào thành, chỉ cần vào thành tìm tới quan viên trước mắt ở đây, mới có thể vào lúc dịch bệnh bùng phát rộng rãi, đem nó khống chế lại.
"Vào thành, đừng, ngàn vạn lần đừng vào thành, bên trong thành càng đáng sợ." Đột nhiên một đạo thanh âm truyền tới, ngăn cản thành công cước bộ Cổ Hạo Nhiên.
Cổ Hạo Nhiên liền quay đầu lại, còn chưa nhìn rõ là người nào nói chuyện, thì đã trực tiếp hỏi: "Vì sao? Vì sao trong thành càng đáng sợ hơn, bên trong rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi?"
Một loạt câu hỏi vừa dứt, bọn Cổ Hạo Nhiên và Điệp Y mới thấy, đứng trước ngựa mấy người họ là mấy tên bộ dáng giống nông dân, cầm đầu là một tên bộ dáng thô lỗ, trên mặt đầy râu khiến cả người có cảm giác càng thêm hung hãn, chỉ thấy vai hắn bị thương, dùng một mảnh vải băng bó qua loa, bên trên còn thấm chút vết máu.
Tên nông dân cầm đầu sớm đã thấy bọn Cổ Hạo Nhiên, người có dung mạo xuất chúng lại có khí chất cao quý như vậy, rất khó khiến người ta không chú ý, giàu nghèo trời sinh vốn có cảm giác đối lập nhau, sau khi bọn Cổ Hạo Nhiên tới đây, những người này cũng không tính nói gì nhiều, chỉ nghe thấy bọn Cổ Hạo Nhiên và Điệp Y nói tới dịch bệnh muốn vào thành tìm người khống chế dịch bệnh bùng phát, lúc chuẩn bị hành động, hắn mới cùng vài tên khác đứng dậy, ngăn cản bọn Cổ Hạo Nhiên tiến lên trước.
Tên nông dân cầm đầu thấy Cổ Hạo Nhiên hỏi thẳng, nhìn bọn Điệp Y đang nhìn hắn chằm chằm, nuốt một ngụm nước bọt sau đó nói: "Tình hình bên trong so với ngoài thành còn nghiêm trọng hơn, quan phủ đã bị bạo dân chiếm lĩnh rồi, triều đình căn bản không quản nổi nữa, bạo dân căn bản không biết cái gì mà không chế dịch bệnh, chỉ biết đốt giết giành giật, bên trong là một tòa địa ngục, một tòa địa ngục trần gian vào rồi có lẽ ra không được." Nói xong bất giác thở dài một hơi lắc đầu.
Lời nói nhàn nhạt không chút biểu tình hay cảm xúc lên xuống gì, khiến bọn Cổ Hạo Nhiên và Điệp Y đều chau mày, Lê châu bạo loạn điều này biết được từ tin tức của Nguyệt đường, từng nghĩ cục diện chắc chắn rất loạn, nhưng không ngờ lại loạn thành thế này, bọn Cổ Hạo Nhiên nghe vậy đều trở nên trầm tĩnh.
Điệp Y nhướng mày nhìn người trước mặt lạnh lùng nói: "Bạo dân nổi loạn, sao ngươi có thể ra được? Sao lại biết rõ như vậy."
Mấy người trước mặt này tuy giống nông dân, nhưng mùi vị bạo lực huyết tanh trên người, lại không qua mắt được Điệp Y, tuy hiện tại đã rất nhạt, nhưng tuyệt đối đã từng tồn tại, Điệp Y rành nhất là những thứ này, sau đó sát ý tận lực thể hiện ra bao trùm lên tên cầm đầu.
Người nông dân đó thấy Điệp Y thản nhiên nhìn hắn, ánh mắt mang theo vẻ dò xét trong nháy mắt khiến người ta không tự chủ được mà rùng mình, ánh mắt đó khiến người ta có một loại cảm giác bị mổ xẻ ra nhìn sạch sẽ, bất giác cắn răng nói: "Ta cũng từng là một trong đám bạo dân đó, nhưng cứ tàn sát không chút đạo lý đó, ta và mấy huynh đệ thật sự không trải quả nổi những ngày tháng như vậy, cho nên nhân lúc hỗn loạn chuồn ra ngoài, ta nghĩ nếu chúng tôi không ra ngoài, không phải ở trong đó giết người, chính là đã bị người khác giết chết."
"Tàn sát không chút đạo lý? Là ý gi? Các ngươi rốt cuộc là làm những gì?" Cổ Hạo Nhiên nghe người nông dân cầm đầu đó trả lời, sắc mặt bất giác sầm xuống nhướng mày lạnh lùng hỏi.
Người nông dân ngẩng đầu nhìn về phía xa xa nơi cửa thành, trong mắt lộ ra một tia bi thương nhàn nhạt nói: "Ban đầu chúng tôi chẳng qua chỉ là muốn kiếm miếng cơm ăn, muốn quan phụ mẫu của chúng tôi nghĩ cách gì đó cho bách tính chúng tôi, nhưng đối mặt với chúng tôi chỉ có trấn áp và nhìn như không thấy, vì để được sống chúng tôi chỉ có thể đoàn kết lại với nhau, có sức mạnh thì sẽ có tất cả.
Mở ải tiến vào cửa thành tới Lê châu, vốn tưởng rằng ăn uống không cần lo nữa, nhưng ở đây so với thôn làng chúng tôi thực phầm càng thêm khan hiếm, mọi người đều đem mọi thứ trữ trong kho mình, không lấy ra bán cũng không lấy ra để cứu tế cho chúng tôi, chúng tôi tìm không được thức ăn mua không được nước uống, chỉ còn cách bắt đầu giành giật
Chúng tôi cướp của họ, họ lại cướp của chúng tôi, sau đó chúng tôi cướp lại, không biết từ lúc nào biến thành tình cảnh ta giết ngươi, ngươi giết ta."
Người nông dân nói tới đây ngừng một lúc, trên mặt lộ ra một tia cảm xúc nói không thành lời, thở dài một hơi nói tiếp: "Ta chẳng qua chỉ muốn được sống, muốn có thứ để ăn, muốn có quần áo để mặc, ta và mấy huynh đệ trước giờ chưa từng muốn giết người, phải dựa vào việc cướp thức ăn của người khác để làm no mình, nhưng, sao triều đình không quan tâm tới chúng tôi, sao lại không cứu tế? E là họ chỉ cần cho chúng tôi chút cháo, chúng tôi cũng sẽ không đi tới bước đường này, aizz, những chuyện này không phải là chuyện ta muốn, ăn tới miệng, trong lòng nuốt không trôi, cho nên ta và mấy huynh đệ trốn ra khỏi thành."
Lời của hắn vừa nói xong đứng sau hắn là một người sạch sẽ nhìn có vẻ là người có đọc sách, tiếp lời nói: "Bây giờ bên trong đã hình thành hai thế lực, một được gọi là bạo dân, một được gọi là quan binh Lê châu, hai bên tàn sát lẫn nhau coi nhau như kẻ thù, đây cũng là nguyên nhân vì sao tình hình bên trong lúc này rất tệ hại, binh mã của triều đình lại không phái xuống, cho nên không ai có thể điều đình nổi cũng không ai có thể không chế nổi loại cục diện này, cứ tiếp tục như vậy e Lê châu sớm muộn sẽ thành một tòa thành rỗng."
Vẫn là người đọc sách này nói chuyện rõ ràng, ngắn gọn vài câu liền đem mọi tình hình bên trong nói rõ mồn một, so với người có bộ dạng nông dân kia, nói cả nửa ngày trời còn không nói tới trọng điểm.
Điệp Y và Cổ Hạo Nhiên nghe xong lời này, bất giác lạnh mặt đưa mắt nhìn nhau, tin tức Nguyệt đường truyền tới, nữ hoàng cũng có phái mấy đạo binh lực tới trấn áp bạo động ở mấy đại châu, nhưng tựa như những nơi trấn áp đều là những nơi gần với kinh thành, đại châu Lê châu này lại căn bản không phái binh tới trấn áp.
Cổ Hạo Nhiên đương nhiên hiểu được sự kỳ lạ trong đó, tất cả binh quyền của Thánh Thiên toàn bộ đều nằm trong tay nữ hoàng, không giống Ảnh Thúc vương triều là phân bố trong tay các vị Phiên vương và hoàng đế, điều này cũng có chỗ tốt cũng có chỗ cực tệ hại.
Chỗ tệ hại chính là, binh mã Thánh Thiên trên căn bản là do thập đại môn đình nuôi dưỡng cho hoàng thất, hiện tại thập đại môn đình toàn bộ bị hủy rồi, lương thảo và quân hướng cho binh mã toàn bộ phải dựa vào quốc khố để duy trì, nữ hoàng một mặt muốn cứu tế, một mặt lại muốn phái binh trấn áp, ở đâu ra nhiều tiền và lương thực để duy trì như vậy, cho nên hình thành nên cục diện hôm nay, chuyện này từ một góc độ khác cũng nói lên sự bất lực của nữ hoàng.
Sau khi Cổ Hạo Nhiên phân tích cục diện hiện thời, kiên định nói: "Ta buộc phải vào thành, những chuyện này đã rất gấp rồi, vào lúc này chúng ta sao có thể chùn bước." Vừa nói vừa quay đầu nắm lấy tay Điệp Y, đôi mắt chăm chú nhìn nàng.
Bệnh dịch tàn sát, kỳ thị, bạo loạn, bất kỳ một trong những chuyện này xảy ra đều không phải là chuyện nhỏ, càng huống hồ bây giờ đều tập trung cùng lúc, bệnh dịch một khi bạo phát nếu triều đình không tăng cường khống chế, sẽ nhanh chóng truyền khắp Thánh Thiên, đó không còn là vấn đề tranh quyền đoạt lợi nữa.
Điệp Y thấy Cổ Hạo Nhiên đang trưng cầu ý kiến, sau đó lạnh lùng gật đầu nói: "Huynh quyết định" Hắn muốn đi thì nàng đi cùng hắn, chuyện này không có gì đáng hỏi.
Cổ Hạo Nhiên thấy Điệp Y gật đầu đồng ý, sau đó mau chóng lên ngựa nói với bọn Phong: "Nhanh lên." Bọn Phong đều đồng thanh đáp rồi lên ngựa vây lấy Cổ Hạo Nhiên và Điệp Y.
Điệp Y lạnh lùng nhìn chằm chằm người nông dân và người đọc sách đã nói chuyện với họ: "Đi với bọn ta" Cũng không rõ tình hình trong thành Lê châu, có người quen thuộc dẫn đường thì vẫn tốt hơn nhiều, càng huống hồ những người này xuất thân là bạo dân, đối với chuyện dân chúng càng hiểu rõ hơn.
Hai người họ thấy Điệp Y băng lạnh nhìn họ chằm chằm, ánh mắt băng lạnh đó quét qua cổ họ, dường như nếu họ không đồng ý, thì cái đầu trên cổ tùy lúc đều sẽ rơi xuống đất, bất giác đều rùng mình, mặt đầy vẻ hoảng sợ dưới cái nhìn của Điệp Y, trèo lên lưng ngựa hai người cùng cưỡi, còn Điệp Y thấy hai người họ đã làm theo sự điều khiển, trực tiếp nhảy lên lưng ngựa Cổ Hạo Nhiên, một đoàn người mau chóng chạy vào thành Lê châu.
Yên tĩnh, yên tĩnh không chút thanh âm nào, giống như một tòa thành chết không chút sinh khí, trên phố không một bóng người, những cửa hiệu, nhà cửa đã từng kim bích huy hoàng vẫy gọi trên phố, bị một ngọn lửa đốt thành đống hoang tàn, bên trong đống đổ nát, thỉnh thoảng còn bốc lên một tia khói đen, trong không khí bao trùm mùi khói, khói bụi theo gió táp vào mặt khiến người ta không cách nào hô hấp bình thường.
Tách tách tách, tiếng vó ngựa và tiếng bước chân người vang lên trong thành phố vắng lặng, ở nơi yên tĩnh không chút hơi người, vang lên trong trẻo như vậy lại âm u như vậy.
Một hàng người Cổ Hạo Nhiên và Điệp Y thong thả đi trên phố, bốn phía hoang vu khiến vẻ mặt mọi người không mấy tốt lắm, không có giết chóc, không có kỳ thị, không có thanh âm, thậm chí đến cả tiếng chim hót cũng không nghe thấy, dường như vạn vật vào giây phút này đã biến mất khỏi tòa thành.
Đi qua một con phố lớn, không còn vách tường đổ nát bị thiêu hủy, nhưng con phố đã từng vô cùng phồn vinh vô cùng náo nhiệt, bây giờ chỉ còn lại những cánh cửa tồi tàn rách nát mở toang của các cửa tiệm, không bị thiêu hủy, nhưng bị cướp sạch sẽ, thứ có thể lấy đi được thì đã lấy đi hết không mang đi được thì bị thiêu rụi sạch sẽ, mặt đất đều là những thứ vỡ nát, vẫn có thể từ trong đống vỡ nát đó, nhìn ra được nó vốn quý giá nhường nào.
Điệp Y lạnh lùng nhìn mọi thứ trước mắt, tòa thành này nàng đã từng tới qua, dựa vào mọi thứ trong trí nhớ so với mọi thứ bây giờ, lại xảy ra biến hóa kinh thiên động địa.
Điệp Y đứng trước một tấm biển vỡ nát, mạng nhện kết đầy trong cửa tiệm đổ nát, nơi đây nàng đã từng cùng Cổ Hạo Nhiên và Cổ Hạo Ảnh tới ăn cơm, tiểu nhị rất nhanh nhẹn, lão bản cũng là một người vô cùng dễ gần, nghe nói đây là cửa tiệm nổi tiếng trăm năm ở Lê châu, sinh ý tốt tới không thể tốt hơn, nhưng bây giờ mọi thứ đều đã trở thành hư vô, tất cả huy hoàng, tất cả phồn vinh, trong nháy mắt đều bay theo khói mây, chỉ còn lại lầu không đổ nát không một bóng người.
Đi lên trước, rẽ ngoặc, con phố lát gạch xanh trải dài, bị máu tươi và vết bẩn vấy lên không còn nhìn ra diện mạo vốn có của nó, Điệp Y nhớ ở đó mình đã dẫn đi một hài tử, một đứa bé bất hạnh được mẹ dùng sinh mệnh che chở, lại bị người cha cuồng nộ muốn dồn vào chỗ chết, mọi thứ đã từng sống động vẫn còn in sâu trong đầu, nhưng bây giờ đã không còn diện mạo gì nữa.
Cạc cạc, đột nhiên vài tiếng chim kêu trầm buồn, khiến bọn người Cổ Hạo Nhiên đều nhìn về nơi phát ra thanh âm, chỉ thấy bên phố ở một góc không mấy bắt mắt, mấy con quạ đen đang mổ thức ăn, một đống đồ xếp chồng lên nhau nhìn không ra diện mục ban đầu, tiếng kêu tranh giành vui vẻ đó lọt vào tai lại khiến người ta tê ran.
Cổ Hạo Nhiên chau mày nhìn chằm chằm cảnh này không nói nổi lời nào, Liễu bên cạnh đi lên trước nhìn, khuôn mặt bất giác trở nên xanh lè.
"Liễu, là thứ gì vậy?" Minh Thanh thấy Liễu mặt biến sắc, bất giác cắn răng hỏi.
Liễu nhìn bọn Cổ Hạo Nhiên nhíu chặt đầu mày, chậm rãi lắc đầu, Hồng Tịnh thấy Liễu không muốn nói, bất giác muốn đi lên phía trước nhìn, Điệp Y bên cạnh lạnh lùng nhìn rồi nói: "Là thi thể."
Hồng Tịnh liền đứng yên tại chỗ kinh ngạc quay đầu nhìn Điệp Y, còn bọn Cổ Hạo Nhiên vốn đã có suy đoán nghe Điệp Y nói vậy, bất giác sầm mặt càng thêm âm trầm, Liễu thấy Điệp Y đã biết bất giác cắn răng nói: "Toàn bộ đều là thi thể, đã bị quạ đen mổ ăn không ra dạng gì nữa."
Hồng Tịnh và Minh Thanh vừa nghe vậy bất giác vẻ mặt đều biến sắc, Lâm Dã bên cạnh thở dài một hơi nói: "Đi thôi, đây có lẽ chỉ là mới bắt đầu." Người nông dân và người đọc sách đứng bên cạnh nãy giờ không mở miệng, sắc mặt bị thương gật gật đầu, đây chẳng qua chỉ là mới bắt đầu.
"Đi." Cổ Hạo Nhiên từ lúc vào thành tới giờ vẫn chưa mở miệng, đôi tay siết chặt thành quyền, cầm đầu đi về phía trước.
Thi thể, ngày càng nhiều thi thể, từ mấy cái tới mấy chục cái rồi tới vài trăm vài nghìn cái lúc đầu còn có người đem họ chất thành đống để gọn hai bên phố dần dần trên phố, chính giữa đường cái, trong cửa tiệm, trên vách tường đổ nát, tất cả những nơi có thể dùng mắt nhìn thấy, đều thấy sự xuất hiện của họ.
Trên phố thỉnh thoảng có mấy con chó lớn lớn nhỏ nhỏ chạy qua chạy lại, bọn chúng chạy tới chính giữa đống thi thể, không ngừng lục lọi những thứ đã rơi khỏi cơ thể người, con nào con nấy đều nhào tới thi thể để ăn máu tươi nhỏ giọt, tí tách, tí tách, máu tươi trộn lẫn với nước dãi từ khóe miệng chảy xuống, ánh mắt xanh lè khiến người ta chỉ nhìn thấy bên trong đó là sự huyết tanh của loài dã tính.
Nơi khúc rẽ Điệp Y lạnh lùng nhìn mấy con chó đang giành thức ăn với loài quạ đen, hai bên trong đám thi thể tranh giành nhau, quạ không ngừng xà xuống, xé đi một mảnh liền bay lên cao, còn chó vào lúc vùi đầu khổ sở để ăn, vừa thấy có quạ đen xà xuống liền giương vuốt, hoặc mở mồm nhào tới đám quạ đen tới giành thức ăn, hai bên đang tranh đấu kịch liệt, còn mấy thi thể bên cạnh chúng đã bắt đầu thối rửa, mấy con súc sinh này đụng cũng không thèm đụng, thậm chí đến cả nhìn cũng không thèm nhìn một cái, rõ ràng có quá nhiều thức ăn khiến chúng hoa mắt, bắt đầu kén ăn.
Máu tươi đã cạn khô, mặt đất đã đổi màu, càng đi vào sâu bên trong càng có nhiều cảnh khiến người ta không cách nào duy trì được vẻ trấn định, thi thề chất đống phản chiếu dưới ánh mặt trời, đã bắt đầu thối rửa bốc mùi hôi thối, thi thể bị chó hoang và quạ đen gặm qua, trong môi trường vi khuẩn phát triển mạnh, trở thành một đống rời rạc không thành hình người, đã không biết dùng từ gì để gọi.
Đâu đâu cũng đều có thể thấy nội tạng, cơ quan, cơ thể, đã không phân biệt ra hình người, khiến Hồng Tịnh và Minh Thanh đều nhịn không được vẻ mặt trở nên trắng bệch, cố nhịn sự khó chịu đang trào lên trong lồng ngực, còn có một số thi thể bị lửa đốt cháy nham nhở, lúc thi thể bị đốt cháy khét tiết ra dịch nhầy, cứ cho là Điệp Y vẫn lãnh khốc như trước cũng nhịn không được cắn chặt răng.
Mùi hôi thối và mùi khói ngập tràn trong không khí, hai thứ hòa trộn vào nhau, khiến người ta có một khứu giác kịch liệt, bọn đi sau Cổ Hạo Nhiên đều bị Điệp Y ra lệnh bịt chặt lỗ mũi, không khí đó cứ cho là Điệp Y cũng không cách nào chịu đựng nổi, càng huống hồ thể lực Cổ Hạo Nhiên càng nghiêm trọng hơn, và chưa từng trải qua loại chuyện này như bọn Phong, mọi thứ trước mặt bây giờ chỉ có hai từ có thể hình dung, địa ngục, địa ngục chân chính.
"Đây chính là nguyên nhân vì sao chúng tôi không muốn đợi ở nơi đây." Anh nông dân cũng là hán tử có đại danh Tam Hổ, thở dài một hơi sau đó quay sang bọn Cổ Hạo Nhiên nói.
Minh Thanh đứng gần bên cạnh hắn nhất, không nghe hắn nói còn được, Tam Hổ vừa nói vậy Minh Thanh đột nhiên trở tay bắt lấy dây áo Tam Hổ, một quyền mạnh mẽ đánh vào bụng hắn, Tam Hổ bị Minh Thanh tức giận đánh một quyền, trong nháy mắt bị đánh khom người xuống.
Minh Thanh cực phẫn nộ, đem hết cảm xúc và phẫn nộ kìm nén nãy giờ đều phát tiết trên người Tam Hổ, lớn tiếng gào: "Bọn họ và các ngươi có thù oán gì, các ngươi nhìn xem, các ngươi nhìn xem, đây đều là kết quả các ngươi tạo thành, giết người, giết người, ta giết ngươi."
Tam Hổ bị Minh Thanh bắt chặt trong tay, tuy có vài phần sức, nhưng sao có thể là đối thủ của một người biết võ công như Minh Thanh, bị Minh Thanh tóm lấy căn bản không thoát khỏi, bất giác vừa ra sức vùng vẫy, vừa gào lên với Minh Thanh: "Lại không phải là ta nguyện ý, ta cũng là bị bức tới bất đắc dĩ, ta không giết họ, họ sẽ giết ta, ngươi dựa vào đâu mà giết ta, ngươi dựa vào đâu mà giết ta?"
Người đọc sách bên cạnh được Tam Hổ gọi là Thanh Thư, thấy Tam Hổ bị Minh Thanh tóm chặt căn bản không thể động đậy, vẻ mặt của Minh Thanh lúc này lại rất hung ác, bất giác thần sắc trấn định nhìn Cổ Hạo Nhiên nói từng câu từng chữ: "Chúng tôi chẳng qua là vì để sinh tồn, chẳng qua là muốn sống sót, chúng tôi có gì sai?"
Cổ Hạo Nhiên sắc mặt âm trầm nhìn chằm chằm vào Thanh Thư không nói gì, Hành bên cạnh khẽ chau mày nói: "Vì để mình sống sót lại đi giết hại người khác, dùng mạng người khác đổi lấy mạng mình, lẽ não như vậy cũng được xem là đúng?"
Thanh Thư hừ lạnh một tiếng nhìn Hành nói: "Nhìn cách ăn mặc của các ngươi, thì biết các ngươi căn bản chưa từng trải qua những chuyện này, các ngươi chưa từng trải qua vùng vẫy giữa ranh giới của cái chết, không biết được vì để sinh tồn chúng tôi phải trả giá thế nào, ngươi có tư cách gì mà đánh giá đúng sai?
Phải, mạng của người khác là mạng, nhưng mạng của chúng tôi cũng là mạng, tôi là người đọc sách biết cái gì nên làm cái gì không nên làm, nhưng trước ranh giới sống và chết, thứ duy nhất chúng tôi có thể chọn vẫn chỉ là mạng của chính mình. Các người nói ta nông cạn cũng tốt, nói ta tự tư tự lợi cũng được, ta chỉ biết ta muốn sống, ta không muốn chết như vậy, ta không cam tâm cũng không nguyện ý."
Một tràng lời huyết lệ khiến bọn Phong á khẩu, chuyện này đã không thể dùng đúng sai để phân biện nữa, sinh mệnh đối với mỗi người mà nói đều chỉ có một lần, vào lúc này trong trường hợp này, từ ngữ đã vô lực, trách bất kỳ ai cũng đều vô dụng.
Điệp Y lạnh lùng nghe Thanh Thư và Tam Hổ nói, chậm rãi ngẩng đầu nhìn chằm chằm về phía xa xa nơi chân trời nàng cũng từ trong hoàn cảnh thế này mà sống sót, không có đúng sai, chỉ có sống chết, dùng cái chết của người khác đổi lấy sinh tồn của chính mình, vì để sống sót không tiếc trả giá, nơi đây cũng khắc họa chân thực những gì nàng đã từng trải qua.
Cổ Hạo Nhiên vẻ mặt âm trầm cắn răng quay đầu nhìn Minh Thanh nhàn nhạt nói: "Thả hắn ra."
Sau đó Minh Thanh siết chặt quyền đầu, thả lỏng dây áo của Tam Hổ, đúng vậy, hắn không có tư cách để nói những chuyện này, người toàn thiên hạ đều có thể nói không đúng, nhưng họ đều không có tư cách nói những chuyện này, dù gì là nhà họ khởi đầu, nếu không phải vì vậy, sao có bộ dạng của hôm nay, tuy đây cũng không phải là mong muốn ban đầu của Cổ gia, nhưng trong lòng lại rất khó qua.
Mọi người trong nháy mắt đều trở nên trầm mặc, sự phẫn nộ và bất nhẫn trên mặt dần dần được thay bởi một loại hổ thẹn, mọi thứ trước mắt dùng sự thật nói với mọi người, đây là tội của nữ hoàng, nhưng cũng không cách nào làm tan biến việc họ đã từng nghĩ như vậy, biết sẽ sản sinh nạn dân loại tình hình này, nhưng lại không tính chuẩn được thái độ của nữ hoàng, không ngờ ả ta lại có thể để như vậy mà nhìn được, để mặc sự việc phát sinh nghiêm trọng như vậy, khiến họ chết ngập trong hổ thẹn, bị tình cảnh trước mắt làm cho chấn động không gì bằng.
Cổ Hạo Nhiên đang muốn nói chuyện với Thanh Thư, khóe mắt thấy Điệp Y vẻ mặt thản nhiên nhìn về phía chân trời, trong đầu chợt lóe sáng, Điệp Y đã từng nói với hắn, nàng chính là bước ra từ trong hoàn cảnh như thế, mọi thứ phát sinh trước mắt không nghi ngờ gì khiến nàng nghĩ tới mọi chuyện đã qua, Cổ Hạo Nhiên bất giác bước tới bên cạnh Điệp Y siết chặt lấy tay Điệp Y: "Đừng nghĩ tới những chuyện khác."
Điệp Y thu mày nhìn sang Cổ Hạo Nhiên, thấy vẻ gấp gáp trong mắt Cổ Hạo Nhiên đồng thời lại lộ ra chút vẻ lo lắng cho nàng, bất giác lạnh lùng nói: "Đối với ta mà nói, không có đúng sai, chỉ có sinh tồn, chỉ dựa trên cơ sở sống còn, mới có thể nói đúng sai."
Cổ Hạo Nhiên đưa đôi tay ôm lấy Điệp Y vào lòng, thấp giọng nói: "Phải, nàng không sai, bọn họ cũng không sai, chúng ta cũng không sai, chúng ta cần không phải là chỉ trích, bây giờ chúng ta cần chỉ là giúp đỡ, giúp đỡ bọn họ, tạo ra một ngày mai tươi sáng cho mọi người."
Cổ Hạo Nhiên hiểu rõ mấy câu trả lời ngắn gọn của Điệp Y, sinh tồn, Cổ gia cũng vì sinh tồn mới làm như vậy, nàng đang kiên định với niềm tin của mình đồng thời cũng đang nói với mình, không cần chỉ trích, vì để sinh tồn mọi thứ hợp pháp hay không hợp pháp, tà ác hay không tà ác, đều không sai, đúng và sai là sự nhận xét của người ta, không còn sinh mạng thì mọi thứ đều không còn, đúng sai mà nói càng không có ý nghĩa gì, tuy tự tư, tuy không đúng với pháp luật, nhưng thật sự là thể hiện chân thực nhất.
Điệp Y nhìn Cổ Hạo Nhiên, thấy vẻ áy náy nôn nóng quấn lấy Cổ Hạo Nhiên, hơi thả lỏng một chút, đưa tay nắm lấy tay Cổ Hạo Nhiên đang muốn nói chuyện, đột nhiên từ xa truyền tới một tràng tiếng binh khí giao nhau, thanh âm ngày càng lớn dần dần áp tới gần, Điệp Y và Cổ Hạo Nhiên đưa mắt nhìn nhau, sau đó vẻ mặt cảnh giác không lùi về sau, ngược lại dẫn theo đám người lặng lẽ không chút thanh tức lẻn về nơi phát ra thanh âm.