Nhà Bây Giờ Cũng Xuyên Không?

Chương 145: Quyết định sai lầm và trả giá

“Sư phụ cũng thật là mọi người đến đông đủ rồi mà người vẫn chưa đến, không biết phải chờ đến khi nào nữa!” Hữu Tín than ngắn thở dài, hắn há mồm ngáp một ngụm thật to, hắn đã đến đây từ sớm cùng với mọi người chờ Nam Phong đã lâu.

Vương Anh nay được kết nạp vào thành viên của tổ đội, lúc này ngoan ngoãn đứng chờ không phàn nàn nửa câu, thực chất hắn vẫn đang đắm chìm trong nghiên cứu công pháp “Quỳ hoa bảo điển” lúc trước Nam Phong đưa cho.

“Đến rồi!”

Lời nói vừa dứt Nam Phong vân đạm phong khinh từ xa đi đến như chưa từng có gì xảy ra nhưng thực chất hắn lúc này đang xấu hổ không thôi, nếu không phải do tu luyện đến điểm mấu chốt thì hắn đã tới đây từ sớm chứ không phải gần trưa mới xuất hiện.

“Khụ khụ! Chúng ta cũng nên xuất phát thôi!” Nam Phong hờ hững nói sau đó hắn gọi riêng Diệp Thiếu Nam ra nói chuyện.

Hữu Tín nghi vấn nhìn Đại Thành: “Anh có biết tại sao sư phụ lại gọi riêng người kia ra không?”

Đại Thành lắc đầu nói: “Ta cũng không biết, sáng nay trông thấy hắn đi cùng thì ta cũng cảm thấy bất ngờ rồi! Hay là…”

Hắn chợt nghĩ đến một điều gì đó, cách đây thật lâu về trước có một tin đồn thất thiệt về vị thần nhân này, mọi người đồn nhau rằng vị này soái ca, mạnh mẽ nhưng tâm lý lại có chút vấn đề, hắn có một sở thích vô cùng đặc biệt, chẳng lẽ vị quân nhân mạnh nhất Diệp Thiếu Nam kia đã lọt vào tầm mắt của y.

Càng nghĩ hắn lại càng cảm thấy rùng mình, tốt hơn hết vẫn nên im lặng trước khi bị người nào đó diệt khẩu.

“Đây là thứ mà ta đã hứa với cậu, thứ này là ta tìm được trong một bí cảnh phải vượt qua trăm ngàn gian khổ, thân bị vây khốn trong hiểm cảnh nên vô cùng quý hiếm!”

Nam Phong đưa ra một quyển sách màu vàng nhạt, trên bìa sách có một dòng chữ to đùng ghi “Cửu âm chân kinh”.

Khóe mắt Diệp Thiếu Nam có chút giật giật.

Đây là quyển sách quý tìm thấy trong bí cảnh vượt trăm ngàn gian khổ ư? Thân bị vây hãm bên trong sao? Có cần chém mạnh đến mức này không vậy, rõ ràng bìa sách mới cứng, chữ bên trong còn chưa ráo mực.

Vâng! Đó chính là quyển “Cửu Âm chân kinh” mà hắn đã mua được trong cửa hàng lúc trước và sao chép lại chứ chẳng phải vượt ngàn gian khổ, thân bị vây khốn trong biển cảnh như đã nói.

Diệp Thiếu Nam vẫn trân trọng cất quyển sách này vào nơi trang trọng nhất, ngực áo, vẻ mặt điềm tĩnh như chưa hề có gì xảy ra.

Nam Phong gật đầu nói: “Được rồi! Giao dịch cũng đã hoàn thành vậy cậu có dự định gì không?”

Diệp Thiếu Nam hồi hộp nói: “Tôi dự định sẽ sớm ngày tu luyện thành công môn công pháp này để đóng góp sức mình cho đất nước, với lại… Tôi có thể theo ngài chuyến đi này được không?”

Nam Phong cười lớn nói: “Rất hoan nghênh cậu ra nhập tiểu đội này!”

***

Hành trình từ Lào Cai đến thành phố Hồ Chí Minh là một hành trình gian nan và không hề đơn giản, ngay cả quản lý thành viên trong nhóm cũng đã khiến cho Nam Phong mệt chết rồi, cũng may là có Dương Dương nữ tính trong đội quán xuyến giúp hắn thư thái đi rất nhiều.

Họ có thể sử dụng máy bay quân đội chỉ mất một lúc là tới nơi thế nhưng vào thời đại tận thế này khi mọi thứ nhu yếu phẩm thiếu thốn thì dầu hỏa cũng vậy.

Để có thể khởi động một phi cơ chuyên trở cả một tiểu đội tiêu tốn khá nhiều tiền bạc, của cải mà những thứ này lại rất cần thiết cho quân đội lúc này, vậy nên Nam Phong quyết định cả nhóm sẽ hành quân vào trong.

Cuộc hành quân này cũng là cơ hội tốt để rèn luyện thực lực cho đám người Hữu Tín, Dương Dương và nhất là Vương Anh mới được kết nạp vào tổ đội của hắn.

Diệp Thiếu Nam cũng được hưởng lợi ích lớn nhất từ đó, hắn được Nam Phong chỉ điểm rất nhiều, cùng với tài năng thiên phú khiến cho người này tiến bộ trông thấy.

Đúng là tự học một mình không bằng gặp được thầy giáo tốt!

Do Việt Nam còn nghèo nàn về binh lực vậy nên tộc Ngọa quỷ chỉ gửi đến một thành viên cấp bốn lại còn là kém nhất trong đó vậy nên bọn chúng vẫn chưa biết người được gửi đến đã chết mất xác từ lúc nào không hay.

Mục tiêu của bọn chúng bây giờ là trọng điểm những nước lớn như Hoa Kỳ, Trung Quốc, và các quốc gia vùng Trung Đông nơi có những chiến lực mạnh mẽ có thể đe dọa đến kế hoạch thôn tính trái đất của bọn chúng.

(t/g: bọn này dám đoạt thức ăn của anh Nam.)

Hành trình này bọn họ đã gặp rất nhiều Zombie nhưng chủ yếu vẫn là những con từ cấp hai trở xuống, theo thực lực tăng dần đã không còn mấy áp lực.

“Đây là sông Đồng Nai, chỉ cần dọc theo con sông này là vào địa phận Sài Gòn!” Dương Dương sung sướng nói, nàng có nằm mơ cũng không nghĩ có một ngày mình được trở nơi này.

Diệp Thiếu Nam cảm thấy tình thế không ổn, hắn nhíu mày nói: “Có vẻ như chuyến đi này không được suôn sẻ cho lắm!” Xong hắn nhìn quanh một vòng rồi nói tiếp: “Cô có biết chúng ta hiện nay đang ở đâu không?”

Dương Dương ngạc nhiên nói: “Là sông Đồng Nai!”

Diệp Thiếu Nam nói tiếp: “Đúng vậy! Chúng ta đang ở trên sông chứ không phải là trên đất liền, lúc trước thì việc đi tàu trên sông rất bình thường nhưng bây giờ không còn như xưa nữa, chúng ta đang sống ở thời kỳ tận thế vậy nên…”

Hữu Tín nhanh nhảu nói: “Chúng ta phải đối mặt với những thực vật biển biến dị, cũng như sinh vật biến dị, nhất là những sinh vật biển nơi mà cá lớn nuốt cá bé.”

Dương Dương nghe thấy vậy thì hoảng sợ, nàng biết được ý nghĩa của động vật biển biến dị là gì, nếu khoảng thời gian trước thì chúng chính là đặc sản ngon lành nhưng bậy giờ là tận thế, tình thế hoàn toàn đổi ngược, con người lại trở thành mục tiêu săn bắt của bọn chúng.

“Vậy chúng ta…” Dương Dương không khỏi liếc nhìn Nam Phong.

Nam Phong cười đáp: “Không sao! Nếu đi đường vòng thì tiêu tốn rất nhiều thời gian, công sức, không bằng cứ chọn phương án như vậy đi “binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn”, chúng ta đã trải qua rất nhiều nguy hiểm rồi chẳng lẽ còn ít hơn nữa!”

Diệp Thiếu Nam không muốn ngắt lời Nam Phong nhưng hắn cũng không thể không cảnh báo: “Biết là vậy, thế nhưng những sinh vật biển luôn là điều bí ẩn đối với nhân loại, trên bờ chúng ta còn có thể phòng bị được nhưng khi ở dưới đó mọi lợi thế của chúng ta đều biến mất còn chúng sẽ như “cá bơi trong nước” theo đúng nghĩa đen!”

“Cứ thế đi, khó khăn thì lúc nào cũng có, nếu cứ suy đi tính lại thì chẳng phải chỗ nào cũng không thể đi được sao? Được rồi! Chuẩn bị đi rồi chúng ta xuất phát!” Nam Phong ra hiệu lệnh.

Diệp Thiếu Nam rất muốn ngăn lại nhưng rồi lại thôi, dù sao thì quyền hạn của Nam Phong là lớn nhất, ý kiến hắn cũng đã đưa ra còn quyết định cuối cùng là thuộc về Nam Phong.



Một hồi an toàn đi lại trên mặt sông khiến cho tâm lý của mọi người có phần thả lỏng chỉ riêng Diệp Thiếu Nam là không cảm thấy vậy, sóng càng yên bình bao nhiêu thì nguy cơ càng lớn bấy nhiêu chỉ là bọn họ vẫn chưa cảm nhận ra được điều này mà thôi.

Nam Phong cũng mẫn cảm với nguy hiểm, khi còn ở Huyền Linh đại lục đôi lúc hắn vẫn cảm nhận được điều này, giác quan thứ sáu cho hắn biết sắp có chuyện xảy ra, thế nhưng hắn đã chọn con đường này thì phải kiên trì đối mặt với nó.

Dòng nước bỗng dưng ngưng tụ lại thành một điểm cách mạn thuyền không xa như thể có thứ gì đó muồn trồi lên khỏi mặt nước.

“Cẩn thận!”

Lời nói còn chưa dướt thì một con cá với chiếc đầu to lớn của mình lao ra khỏi mặt nước và phóng thẳng đến chỗ của bọn họ.

Thứ phóng lên mặt nước chính là cá mè hôi chỉ khác thay vì to bằng hai găng tay người thì nó phải lớn bằng năm người đàn ông lực lưỡng chụm lại.

Đây là con cá Mè hôi to nhất mà bọn họ từng thấy!

Thực lực của con cá này cũng không đơn giản, theo đánh giá của Nam Phong thì nó phải tương đương với một võ giả kết đan trung kỳ.

Đối với hệ sinh thái cá lớn nuốt cá bé ở sâu thẳm đại dương thì việc nhìn thấy một con cá biến dị với thực lực kết đan trung kỳ là điều không hiếm gặp.

Nam Phong hất tay nhẹ một cái, con cá mè to bằng năm người đàn ông lực lưỡng vỡ vụn như bong bóng nước, máu của nó lan tràn trên mặt sông thành một mảng lớn.

Diệp Thiếu Nam hét lớn: “Cận thận! Chúng ta đã bị bọn chúng bao vây rồi!”

Thì ra đây chính là một đàn cá Mè hôi đang đi săn gặp phải nhóm người Nam Phong và bọn chúng quyết định cho nhóm người này vào trong thực đơn của mình.

Tình thế không ổn chút nào, đàn cá cứ thế tấn công dồn dập khiến cho mọi người ngăn cản không nổi.

Nhất là có những con liên tục húc vào đáy tàu khiến cho tàu trở hơn trăm người có dấu hiệu rạn nứt.

Với tình thế như vậy Nam Phong đã đưa ra quyết định chiến đấu trực diện, hắn chọn ra một số người cùng mình xuống dưới tiêu diệt những con cá Mè đang phá hoại đuôi tàu, nhóm còn lại sẽ thủ vững ở trên.

“Hãy cẩn thận!” Dương Dương lo lắng nhìn Nam Phong.

Nam Phong cười mỉm nói: “Cô cứ yên tâm, một vài con cá này còn chưa thể làm tôi sợ hãi được, đã là cá thì nên ngoan ngoãn làm thức ăn cho con người chứ không nên đi ngược lại tự nhiên như vậy!”

Nói xong, Nam Phong dẫn đầu nhóm người lao xuống lòng sông nhằm tiêu diệt những con cá có ý đồ phá hoại.

Một trận chiến vất vả nhưng bọn họ cũng thành công tiêu diệt hết những con cá “Khổng lồ” này và chiến lợi phẩm chính là một bữa cá nướng linh đình.

Tất nhiên trong trận chiến này cũng có thương vong, nhóm người xung phong đi xuống lòng sông, người thì chết người thì bị thương, đến nay từ trăm người đã rút xuống còn tám bảy người trong đó có hai người bị thương nặng và đang được chữa trị.

Nam Phong cũng vì thế mà tự trách không thôi, mặc dù đã trải qua rất nhiều chuyện nhưng nhân sinh của hắn không lớn, nếu không nhờ cơ duyên thì hắn bây giờ vẫn chỉ là một thằng sinh viên quèn sống một cuộc đời buồn tẻ, cùng với sự kiêu ngạo của mình đã khiến cho nhiều người phải mất mạng vì hắn.

Hắn ra lệnh cho mọi người tưởng niệm những người kia như những vị anh hùng đã hy sinh bởi lý tưởng của đất nước.

(T/g: Phải nói là lý tưởng của tên này mới đúng chứ!)

Tất nhiên đau buồn rồi cũng nén qua đi, tất cả lại tiếp tục hành trình của mình tiến về miền Nam tổ quốc.