Nhà Bây Giờ Cũng Xuyên Không?

Chương 136: Truyền công pháp

Nam Phong ngắm nhìn ba người một hồi rồi nói: “Được rồi! Bây giờ ta phải xem bản lĩnh của các ngươi trước khi truyền thụ công pháp!”

Đại Thành xung phong làm mẫu, hắn nhẹ nhàng nhấc bổng một tảng đá nặng tầm hai trăm cân lên cao rồi ném ra xa vừa chạm đất là kêu cái “Rầm” một tiếng, sau đó hắn nhìn về hai người còn lại rồi hếch mũi lên trời trông rất oai phong.

Trước khi được nâng cấp bằng thuốc noãn ngọc thì tên này đã có thể nhấc bổng được tạ gần tám mươi cân, nếu để đem ra so sánh với những lực sỹ khác thì chỉ là tầm trung mặc cho hắn cũng không quá chuyên cần vào công việc luyện tập này như các lực sỹ cử tạ khác.

Nhưng từ khi được cải tạo bằng thuốc noãn ngọc hắn đã có thể nhấc bổng được tạ hai trăm cân có thừa một cách nhẹ nhõm, với cân nặng chỉ hơn tám mươi cân mà làm được điều đó ở thời điểm trước khi tận thế là cả một kỳ tích, nếu vào tầm ngắm của những paparazzi thì sẽ trở nên nổi tiếng trên toàn thế giới, thế nhưng tại thời điểm này cũng chỉ đạt đến mức độ trung bình mà thôi.

Nam Phong nhíu mày nói: “Là như vậy sao? Đây là giới hạn của anh?”

Nếu để so với tiêu chuẩn của hắn thì quá thấp, dù sao hắn cũng là cường giả Hóa khí kỳ vậy nên tầm mắt rất cao.

Đại Thành vỗ ngực nói: “Nếu là kẻ khác thì hai trăm cân đã là cực hạn thế nhưng tôi có thể nhấc hơn hai trăm cân, thậm chí nếu cố gắng có thể nhấc được tạ hai trăm cân rưỡi!”

Đại Thành tự hào nói, hắn nếu so sánh với những binh lính đặc chủng khác thì có thể coi là xuất sắc, nhưng đối với cái nhìn của Nam Phong như vậy chỉ tương đương với một tên võ giả luyện thể kỳ mà thôi, không đáng được nhắc đến.

Nam Phong “ừm” một cái cho qua, hắn nhìn ngó xung quanh rồi tìm thấy một tảng đá vừa vặn với yêu cầu của Đại Thành, hắn rút “Lang nha kiếm” ra vót tảng đá đó vừa đúng với cân nặng mà Đại Thành mong muốn.

Hắn nhìn tên ngốc đang tự luyến này nói: “Được rồi đấy, hai trăm cân rưỡi vừa vặn, anh thử nhấc nó lên xem nào?”

Đại Thành chột dạ, hắn nói là hai trăm cân rưỡi nhưng thực chất hắn cũng chỉ nhấc được một lần và lần đó đã lấy hết sức lực của hắn, thế nhưng khi đứng trước thần tượng của mình hắn vẫn phải tỏ ra nghiêm túc.

Đại Thành xắn tay áo của mình lên, hít một hơi thật sâu rồi bám vào hai vết lõm trên thân tảng đá và bắt đầu nhấc bổng nó lên.

Tảng đá vừa vặn chạm đến phần eo của hắn thì rơi xuống vang “Ầm” một tiếng trước con mắt trợn tròn của Dương Dương và Hữu Tín.

Con người mà nhấc bổng được hai trăm cân rưỡi đã được coi là lực sỹ top thế giới rồi, thế mà một kẻ cân nặng chỉ có tám mươi lại có thể làm được điều đó thì đúng là kỳ tích.

Đại Thành thở dốc ngồi bệt xuống đất nhưng cũng không quên nhìn Nam Phong, hắn muốn được thần tượng của mình công nhận, một người có thành tích đều đi đôi với người công nhận nó, nếu một người bình thường công nhận thì đó chính là điều hết sức hiển nhiên, nhưng nếu được một cường giả công nhận lại là một điều hoàn toàn khác.

Nam Phong không nói gì mà tiến lại gần tảng đá rồi nhẹ nhàng chạm vào nó, từng đường tơ nhện bắt đầu hiện ra rồi lan sang từng ngóc ngách và có dấu hiệu càng lúc càng nhiều, cuối cùng tảng đá đó tan vỡ thành nhiều mảnh.

Đại Thành đang ngồi thở dốc cũng không quên há hốc mồm nhìn, Dương Dương và Hữu Tín thì càng không phải nói, hai người đã choáng váng tập thể rồi.

Nếu nói Đại Thành nhấc bổng tảng đá nặng hai trăm cân rưỡi lên là một điều kỳ tích thì Nam Phong chính là một điều hết sức vô lý, nhưng nghĩ lại người một quyền đánh chết Zombie cao bằng nửa tòa nhà thì việc phá vỡ một tảng đá là điều hết sức bình thường, thế nhưng điều khác thường ở đây chính là kẻ này mới chỉ chạm vào mà thôi, có để người khác sống nữa không đây.

Đại Thành nghĩ lại thành tựu mà sở chỉ huy đã làm, hắn cứ nghĩ họ đã sắp chạm vào vị thần nhân này nhưng tất cả chỉ là vô nghĩa, họ mới chỉ chạm vào được một góc băng sơn mà thôi.

Nam Phong liếc nhìn ba người rồi nói: “Thế nào được chứ hả?”

Cả ba người ngơ ngác gật đầu.

Hắn nói tiếp: “Có muốn được như thế này không?”

Cả ba người nghe thấy vậy thì hưng phấn đến độ cơ thể run lên thành từng đợt.

“Được rồi! Từ bây giờ ta sẽ truyền thụ công pháp cho các ngươi, rồi các ngươi sau này cũng có thể giống như ta, đập nát được tảng đá nặng hai trăm cân rưỡi này có khi còn hơn thế!”

Cả ba người nghe thấy vậy thì đều quỳ xuống dập đầu hô “Sư phụ”.

Nam Phong nhíu mày vận chân khí nhấc bổng Dương Dương và Đại Thành lên rồi nói: “Hai người các ngươi vẫn chưa đủ tiêu chuẩn để được làm đồ đệ của ta, làm tiểu đồng, tiểu nữ còn được!”

Dương Dương và Đại Thành thoáng thất vọng nhưng rồi vẫn háo hức, kể cả không được làm đồ đệ của vị thần nhân này thì sao chứ, học được một phần bản lĩnh của hắn thôi cũng đủ làm bá chủ một phương rồi.

***

Đại Thành chỉ được học môn công pháp cơ bản mà người trên Huyền Linh đại lục vẫn thường sử dụng, nhưng với nền tảng là thể lực kinh người thì hắn vẫn đạt được thành tựu vượt xa trước đây.

Dương Dương thì được ưu ái hơn nhiều, dù sao nàng cũng là chị của Hữu Tín, đấy là theo suy nghĩ của hắn nhưng thực chất là như thế nào thì đến hắn cũng không thể hiểu được chính mình.

Công pháp của nàng chính là “Chân pháp thiên nữ cầm”, một môn công pháp đến từ Lung Linh cung, một môn phái toàn nữ giới có cường giả đỉnh cấp Hóa Hồn cảnh.

Nếu đặt tại tu tiên giả Huyền Linh đại lục thì cũng chỉ là một môn phái tầm trung vẫn chưa thể chạm đến đỉnh cấp, thế nhưng một môn công pháp dành cho Hóa Hồn cảnh là mơ ước của không biết bao nhiêu võ giả đương thời.

Môn công pháp này dùng âm luật để thi pháp, âm luật đến cực hạn thi triển ra sẽ phá vạn pháp, môn công pháp này không giống với những môn công pháp về âm luật dùng những dụng cụ thanh nhạc để thi triển, môn công pháp này dùng chính thân thể của người thi pháp và kiếm pháp để tạo ra những âm luật của riêng mình.

Nam Phong cũng tiện trao cho nàng Lang Nha kiếm và Bảo Y giáp để có thể thi triển môn công pháp này đạt đến cực hạn.

Hữu Tín thì khác, hắn là tiên thể đích thực, Phong tiên thể, thế nên được Nam Phong đưa cho một môn công pháp liên quan đến hệ Phong.

Thực chất đây là lần đầu tiên hắn gặp một tiên thể đích thực thế nên chỉ có thể dựa vào những gì mà mình biết để truyền thụ cho Hữu Tín còn muốn phát triển sau này thì phải phụ thuộc vào chính bản thân của cậu nhóc, phải tự tìm ra được con đường riêng của mình.

Bọn họ sáng thì lên đường tối lại tìm nơi nghỉ chân, Nam Phong vẫn để cho ba người thực hành những gì mà mình luyện tập.

Hữu Tín là một quân nhân ưu tú trong đội đặc nhiệm với một thân bản lĩnh đầy mình cùng với nước thuốc gen nay còn được tu luyện pháp môn của võ giả chính thống nên đã tiến bộ một cách chóng mặt, nay hắn đã có thể solo với một Zombie cấp hai mà vẫn ở thế thượng phong.

Dương Dương với pháp môn đỉnh cấp vượt xa võ giả cùng với binh khí và áo giáp mà Nam Phong chuẩn bị sẵn cũng có thể chiến đấu ngang tài ngang sức với một Zombie cấp hai, chỉ có điều là lưỡng bại câu thương, nhưng có Nam Phong ở đó nàng cũng không sợ hãi mà thi triển hết sở học của mình.

Từng nhát chém, đâm như những bản nhạc hòa tấu với nhau trông vô cùng sinh động, bản nhạc đó như bản nhạc của đất trời, mặc dù vẫn chưa đạt đến cảnh giới âm luật hòa cùng trời đất nhưng cũng đủ cho nàng lúc này chống chọi được với võ giả luyện thể kỳ.

Hữu Tín mặc dù là tiên thể cùng với tu luyện pháp môn đỉnh cấp nhưng vẫn khá là lúng túng, chỉ có thể đánh ngang tay với một con Zombie cấp một.

Cậu nhóc này không có kinh nghiệm chiến đấu cùng với tuổi còn nhỏ có phần nhút nhát nên không thể thi triển hết được tài học của mình khiến cho Nam Phong vô cùng đau đầu nhưng cũng không gượng ép.

Nam Phong nghĩ cứ để cậu nhóc này lớn hơn chút thì mới có thể thi triển hết được bản lĩnh của mình, dù sao thì cậu nhóc này cũng không phải dân bản địa trên Huyền Linh đại lục ngay từ lúc sinh ra đã là con nhà võ truyền thống.

Sau nhiều ngày đi đường cuối cùng họ cũng đặt chân đến Lào Cai, địa điểm tiếp giáp giữa Việt Nam - Trung Quốc và cũng là nơi ác liệt nhất diễn ra trong thế chiến thứ ba.

Mặc dù, lúc này Trung Quốc cùng với quân đội của mình đã rút về nước để ứng phó với thảm họa Zombie có một không hai trong lịch sử của loài người, nhưng cũng không thể phủ nhận sự tàn phá của quân đội đã khiến cho nơi này không còn thanh bình như xưa.

“Được rồi! Chúng ta nghỉ ngơi một đêm sáng mai sẽ đi lên đó, tôi nghĩ thiếu tá Quang Khải cũng đã đợi rất lâu rồi!”

Nam Phong tạt vào một nhà dân còn nguyên vẹn ven đường, sáng hôm sau chính là ngày hội tụ của họ và cũng là lúc hắn quyết định phương hướng của mình sau này.