Sau vài ngày mọi người cũng dần quen thuộc với nhau hơn, đích đến của họ chính là tỉnh Hải Dương.
Vừa không được sử dụng phương tiện lưu thông trên đường phố lại vừa phải tránh né những đợt Zombie triều cường khiến cho đội ngũ của họ đi lại rất chậm chạp.
Không phải họ không muốn di chuyển bằng những phương tiện tiên tiến nhưng nhóm người của họ rất đông, với lại họ cũng từng nhìn thấy có người khởi đông xe dẫn đến Zombie triều cường khiến cho cả người lẫn xe đều táng mạng trong cơn sóng dữ đó.
Có cả những người lớn tuổi trong đội ngũ thế nên việc di chuyển có phần khó khăn hơn rất nhiều, nhưng có một điều may mắn chính là trong mấy ngày qua dường như bọn họ không phải chạm chán với nhóm Zombie nào.
Tất cả đều thở phào nhẹ nhõm, khí thế dần tăng lên.
Thế nhưng bọn họ không biết rằng may mắn đó đều đến từ một chàng trai mà họ mới nhận vào đội ngũ.
Cứ mỗi khi màn đêm buông xuống hắn lại tiếp tục công việc càn quét Zombie của mình, một phần là để luyện tay nhưng lý do chính vẫn là nhanh chóng đưa những người này đi gặp “đội đặc nhiệm bí mật” của chính phủ.
Trong những ngày càn quét Zombie hắn nhận ra một điều, bọn Zombie này tiến hóa rất nhanh chóng, hầu hết bọn chúng đều đã tiến hóa lên cấp độ một, có những con còn tiến hóa đến cấp độ hai.
Hắn rất là lo lắng cho tương lại của thế giới, nếu cứ đà này sợ rằng Zombie cấp độ bốn sẽ nhanh chóng được ra đời trong khi con người vẫn chưa tìm ra phương pháp khắc chế bọn chúng.
Nam Phong cau mày suy nghĩ: “Có khi ta nên đẩy nhanh tiến độ nếu không đợi có một chút thành tựu thì thế giới này đã trở thành thiên đường của lũ Zombie này rồi!”
Trong khi hắn vẫn còn mải mê suy nghĩ thì ông lão tên Ba bỗng sung sướng kêu lên một tiếng: “Đến rồi! Chúng ta sắp đến nơi rồi! Với ký hiệu mà con trai tôi để lại thì đội ngũ của nó đang ở phía trước cách đây không xa!”
Mọi người nghe lão nói như vậy thì như được buff thêm một liều viagra, họ xắn ống quần của mình lên và chạy hết sức bình sinh.
Những người lớn tuổi trong đội ngũ như được trẻ lại, họ cũng làm theo những thanh niên trong nhóm và chạy thật nhanh về phía trước.
Càng đến gần mọi người lại càng vui mừng ra mặt.
“Ba! Ba đến rồi!”
Một giọng nói từ xa vang lại, cuối cùng nhóm người của Nam Phong cũng đến nơi và người đang gọi họ từ xa đích thị là con trai của lão Ba này.
Hai cha con tay bắt mặt mừng như thể trải qua cả một thế kỷ vậy.
Ông lão cười lớn và giới thiệu từng người một với con trai của mình.
Người con trai kích động chắp tay lại và nói: “Cảm ơn mọi người đã chiếu cố cho cha tôi trong thời gian qua!”
“Không có gì, chúng tôi đều là lão bằng hữu của nhau cả!”
Tất cả mọi người đều đến nơi an toàn khiến cho bọn họ cũng có phần thoải mái hơn rất nhiều.
Người thanh niên này nói tiếp: “Nghe cha tôi kể lại thì mọi người một đường đi đến đây không gặp nhóm Zombie nào, có thì cũng chỉ là những con lẻ tẻ? Thật là kỳ quái lũ Zombie hoạt động ở khu vực này rất là nhiều, không có lý nào mà mọi người một đường quá quan lại dễ dàng được như vậy, trừ phi…”
“Haha! Chắc là tôi đã nghĩ nhiều rồi, có thể mọi người gặp phải vận may nhất thời thì sao?” Người thanh niên này đang định nói gì đó nhưng lại lựa chọn dừng lại.
Mọi người trong nhóm đều cho là đúng và chắp tay lạy thần phật mang đến may mắn cho mình.
Sắp xếp ổn thỏa cho đội ngũ của cha mình, người thanh niên này vội vàng chạy đến lều vải dành cho chỉ huy trưởng.
Khi tiến lại gần người này bị hai quân nhân khác chặn lại trước cửa.
“Báo! Tôi có việc quan trọng cần thông báo với chỉ huy!”
“Được rồi! Cho cậu ta vào trong!” Một giọng nói uy nghiêm từ bên trong vang vọng ra ngoài.
Bên trong lều vải là một người đàn ông tầm tuổi tứ tuần đang theo dõi bản đồ trên bàn làm việc của mình, thấy người thanh niên này bước vào trong thì người đàn ông dừng lại công việc của mình và quay đầu lên nói: “Có chuyện gì thì nói nếu không chúng ta sẽ chuẩn bị xuất phát!”
Người thanh niên này mặc dù được đào tạo một cách chính quy nhưng khi đứng trước thần tượng của mình thì lại như một đứa trẻ bối rối, hồi hộp: “Thưa chỉ huy, có một sự việc rất kỳ lạ mà thuộc hạ muốn thông báo với ngài! Trong đội ngũ đi đến vừa rồi có một sự việc rất là kỳ quái, bọn họ không hề gặp chắc chở gì khi đến đây. Thiết nghĩ trong đội ngũ của họ có…”
“Một cao thủ chứ gì?” Giọng nói uy nghiêm lại một lần nữa vang lên, sau đó người này lại tiếp tục nói: “Một người mà có thể đảm bảo an toàn cho cả một đội ngũ như vậy chứng tỏ người này phải là một cao thủ siêu hạng!”
“Đúng vậy! Thế nên thuộc hạ phải nhanh chóng chạy đi thông báo cho ngài biết ngay, nếu tìm được người này đứng ra giúp sức thì chúng ta sẽ giảm thiểu được phần lớn thương vong trên đường!”
Người chỉ huy trưởng trầm ngâm một lúc rồi nói tiếp: “Thế cậu có làm lộ ra ý định của mình hay không?”
“Thưa ngài là không! Tôi vẫn chưa hề đề cập gì đến chuyện này!”
“Tốt lắm! Những cao thủ như vậy thường có tính tình cổ quái, nếu người này muốn ẩn nhẫn thì chúng ta cũng không cần phải nói ra làm gì, như thế vừa tạo được thiện cảm với người này, có khi một lúc nào đó chúng ta sẽ cần người này đến giúp sức cũng nên.”
Nói một hồi vị chỉ huy phất tay ra hiệu cho người thanh niên đi ra ngoài.
Trong lều vải một mình vị chỉ huy thầm nói: “Cao thủ một mình giải quyết hết lũ Zombie ư? Nếu người này gia nhập quân đội thì đất nước như có thêm một mãnh tướng!”
Vị chỉ huy gấp bản đồ trên bàn lại rồi nói vọng ra ngoài: “Tất cả nghe lệnh của ta! Xuất phát! Cùng nhau tiến về thủ đô!”