Không biết ân oán giữa Cửu Nhạc cùng Cức Thiên bắt đầu từ khi nào, cũng không biết đến khi nào sẽ kết thúc. Nhưng mỗi một đệ tử ở Cửu Nhạc đều nói rằng, chạm mặt với phủ Cức Thiên, chỉ có một đường tuốt dao kiếm.
Chính và tà không bao giờ song hành với nhau. Đạo lý này ai cũng hiểu được, Lâm Xuyên đương nhiên cũng không ngoại lệ. Hắn cũng từng nghĩ qua, nếu trên chiến trường gặp lệnh chủ phủ Cức Thiên, thì hắn sẽ quyết tử đánh một trận, đó là sự lựa chọn duy nhất của hắn. Nhưng hôm nay, hắn lại ra một quyết định hoàn toàn trái ngược…
Sau khi rút đinh Phục Ma ra thì sẽ như thế nào, hắn không thể tưởng tượng được. Mà tình huống trước mắt, hắn cũng hề muốn xảy ra —— hắn không thể nào ngờ được, ma đầu mà người người nghe thấy đều mất hồn mất vía lại ở ngay tại phân đà này. Khi Dạ Điệt đưa hắn vào phòng ngủ của lệnh chủ, trong ánh mắt hắn mang theo ý cười quỷ dị nguy hiểm, làm cho Lâm Xuyên hơi bất an.
Đây là một gian phòng hình vuông rộng năm trượng, ở chính giữa phòng đặt một chiếc giường lớn, còn lại thì không còn đồ gì khác. Trên giường màn buông xuống che kín, chỉ mơ hồ hắt ra thân hình quyến rũ của đám nữ tử. Giọng nói nũng nịu mềm mại, nô đùa vui vẻ, nhuộn đẫm mùi dâm mỹ.
Khi Lâm Xuyên còn nhỏ, cũng từng nghe kể đủ loại đồn đại từ vài vị trưởng bối trong Dịch Thuỷ về lệnh chủ phủ Cức Thiên. Tính tình hung ác tàn bạo thì không cần phải nói, nay xem ra, tựa hồ còn phải thêm tính hoang dâm mới đủ. Lòng hắn thấy khinh thường, hơi chuyển tầm mắt đi.
Dạ Điệt thanh thanh cổ họng, chậm rãi tiến lên từng bước, cúi người bái rồi nói: “Thuộc hạ tham kiến lệnh chủ.”
Tiếng cười đùa trong màn dừng lại, thình lình không khí trở nên vắng lặng. Lại nghe giọng nữ cất tiếng, nói: “Giờ này ngươi tới làm gì?”
Dạ Điệt cung kính, nói: “Thuộc hạ đương nhiên là vì đinh Phục Ma trên người lệnh chủ…” Hắn nói xong, nâng tay giới thiệu, “Vị này chính là người mới ta tìm cho ngài, đệ tử Dịch Thuỷ đình, Lâm Xuyên.”
“Lại là Dịch Thuỷ…” Trong màn giọng nữ thở dài một tiếng, “Bổn tọa chán ngấy rồi.”
“Thật ra vị tiểu huynh đệ này có cội nguồn sâu xa với phủ Cức Thiên, lệnh chủ xem qua liền biết.”
Dạ Điệt nói xong lời này, giọng nữ trong trướng khẽ cười rộ lên, “Được, hợp ý bổn tọa.”
Tiếng nói vừa dứt, màn bị một luồng gió mạnh tốc lên. Còn không chờ Lâm Xuyên phản ứng đã bị lực đạo kia, kéo vào trong màn.
Không thể chống lại sức mạnh này —— ý thức được điểm này, Lâm Xuyên bắt đầu cảm thấy sợ hãi. Nhưng rất nhanh sau đó, sự sợ hãi này liền biến thành kinh sợ. Hắn không thể tin vào cảnh tượng trước mắt, phải mất một lúc tâm trạng của hắn mới ổn định lại.
Lệnh chủ phủ Cức Thiên trước mắt, nếu gọi là người, chi bằng gọi là một cỗ thi thể thì hơn. Nhìn hình dáng thì vẫn còn vài phần giống nữ tử. Nhưng da thịt đã mục nát, không thể nhìn rõ dung mạo. Nửa khuôn mặt gần như là xương trắng, và con mắt màu xanh khảm vào hốc mắt sâu hoắm, thỉnh thoảng lại chuyển động, đáng sợ không nói nên lời.
Lâm Xuyên tim đập thình thịch, nhìn ngón tay mục nát của nó vỗ lên gương mặt hắn.
“Thân thể tươi ngon đấy…” Nó cười, bắp thịt trên mặt cũng rung theo, nhìn càng khiến người ta thêm sợ hãi.
Lâm Xuyên cả kinh, cuống quít hất tay của nó ra, lùi lại một chút. Hành động của hắn, làm cho đám yêu nữ trên giường bật cười khúc khích.
Lệnh chủ cũng cười nói: “Đã đến nơi này, thì phải gan dạ mới đúng. Nhưng mà cũng khó trách ngươi, bộ dạng này của bổn tọa hơi khó nhìn một chút.” Nó nói xong, ngón tay nhẹ nhàng xoa ngực của mình. Nơi đó máu thịt đã thối rữa từ lâu, xương cốt nhô ra như là muốn cào rách thịt ra ngoài. Nhìn bên trong có thấy lờ mờ hai điểm ánh sáng màu vàng chôn trong cốt nhục của nó, hai luồng sáng đó giống như vật còn sống chạy dọc theo kinh mạch. Tay nó còn chưa chạm đến hai điểm ánh sáng, thì đã rụt lại giống như bị kim châm. Nó cười nói, “Nhìn những cái đinh này mà xem, làm mục nát huyết nhục của ta, làm mục nát xương cốt của ta, trấn hồn phách của ta, khóa nội đan ta, nhốt ta trong thân thể này. Rất khổ cực đó.”
Lâm Xuyên nghe được lời này, đương nhiên biết lời nó nói là về đinh Phục Ma. Mặc dù hắn từng nghe qua uy lực của chiếc đinh này, nhưng chưa từng nhìn tận mắt, càng không ngờ được cái đinh này đóng trên người ma vật lại có uy lực như thế.
Thấy ánh mắt hắn dừng trên ngực mình, lệnh chủ cười nói: “Cái thân thể này không có gì đáng xem đâu. Đợi bổn tọa rút hết đinh đi, tất nhiên sẽ đổi một thân thể đẹp hơn nhiều.”
Nghe nó nói như vậy, Lâm Xuyên nhướng mày, nói: “Thay thân xác?”
“Đúng vậy.” Lệnh chủ đáp sảng khoái. Nó đứng dậy, hơi hơi ghé sát vào Lâm Xuyên một chút, nói, “Thân thể của ngươi cũng rất tốt, đưa bổn tọa dùng được chứ?”
Lâm Xuyên nội tâm càng thêm chán ghét, mặt hắn nhăn lại, trầm giọng nói: “Ta chỉ đồng ý giúp ngươi nhổ đinh.”
“Ha ha ha… Bổn tọa cũng dự đoán được câu trả lời của ngươi. Đệ tử Cửu Nhạc, chung quy vẫn là địch không thể là bạn.” Lệnh chủ nói xong, bàn tay khẽ vung lên, chúng mỹ nhân trên giường đều hiểu ý, lặng yên rời đi. Lệnh chủ khoanh chân ngồi thẳng lưng, nói, “Nếu ngươi đồng ý nhổ đinh thay bổn tọa, đương nhiên có việc muốn cầu bổn tọa. Đầu tiên để bổn tọa xem năng lực của người đã, rồi mới biết được có đáng làm cuộc mua bán này với ngươi không.”
Lâm Xuyên rũ mi, suy nghĩ một lát, lập tức ngồi thẳng người. Hắn mở hai bàn tay ra, nhẹ giọng gọi: “Uyên Rừng.”
Bảo kính đáp lại tiếng gọi xuất hiện, chiếu sáng cả màn trướng.
“Uyên Rừng…” Lệnh chủ nhận ra bảo kính kia, nói, “Xem ra ngươi có quan hệ sâu xa với ‘Tuyệt Cảnh’.”
Lệnh chủ cười, nói: “Tốt, bổn tọa cũng hiểu được đại khái. Khó trách ngươi nguyện ý nhổ đinh thay bổn tọa… Ha ha, công lý chính nghĩa trên đời này, đều chỉ là những thứ nực cười. Chẳng bằng một tấm lòng chân thật, vừa đáng thương lại vừa đáng yêu. Bổn tọa rất thích.”
Nói đến cũng lạ, khi lệnh chủ phủ Cức Thiên nói ra những lời này, không hề có ý chê cười châm chọc nào, mà ngược lại thực sự rất chân thành. Lâm Xuyên cũng nhất thời không biết trả lời như thế nào.
Lệnh chủ lại đến gần hắn, ngón tay vuốt cằm của hắn, nói: “Nếu đã có tấm lòng như thế, thì dù có đau đớn cỡ nào, ngươi cũng nguyện ý thay cô ta đón nhận nhỉ…”
Chỉ có chuyện này, là không hề nghi ngờ. Lâm Xuyên gạt tay nó ra, gật đầu, hỏi: “Ta có thể bắt đầu chưa?”
Lệnh chủ gật đầu, khép mắt lại không nói.
Lâm Xuyên hít một hơi thật sâu, lập tức ra lệnh: “Uyên Rừng, Kính Ánh!”
Phải nói rằng, đây là lần đầu tiên hắn sử dụng thuật pháp Kính Ánh. Tấm gương tỏa ra ánh sáng trong sạch, trong suốt như nước, chậm rãi bao phủ quanh người hắn cùng thân thể đã mục nát tàn tạ không chịu nổi kia. Ánh sáng rực rỡ rót vào thân thể đã mục đến phơi xương kia, khiến thân thể đó ngập trong ánh sáng trong suốt. Rồi đột nhiên một cơn đau nhức ập vào ngực, khiến hắn nhịn không được hô lên một tiếng.
Thanh âm của lệnh chủ mang theo ý cười, nói: “Rất đau phải không, nhưng còn chưa đau bằng một phần vạn của ta đâu… Đinh Phục Ma này vốn chỉ có tác dụng với yêu ma, người tu tiên căn bản sẽ không bị vật này gây thương tích, cho dù dùng thuật Kính Ánh, cũng không thể chuyển dời được thương tổn. Chỉ có thân thể mang hai luồng đạo hạnh tiên ma, thì mới có thể làm được việc này…”
Đau đớn, làm cho ý thức của Lâm Xuyên có chút mơ hồ. Ngay cả những lời này, cũng mông lung không rõ. Trong đầu, chỉ có một ý nghĩ vô cùng rõ ràng trong đầu —— đây là nỗi đau mà cô phải chịu trong suốt sáu năm qua.
Từng chút từng chút một, gặm nhấm vào máu thịt. Rồi lại từng ít từng ít một, quấy nhiễu tâm hồn. Mặc dù thân thể hắn từng trải qua trảm trận chiến, nhưng chưa bao giờ phải chịu cơn đau kéo dài dữ dội như vậy. Tựa hồ như vĩnh viễn không có điểm cuối…
“Ha ha ha… Không chịu được sao? Thế này mới chỉ vừa bắt đầu thôi…”Điệu cười của lệnh chủ mang theo một chút châm chọc, ” Sư phụ của ngươi ngay cả mày cũng không nhăn lấy một lần.”
Ngay tức khắc, trí nhớ liền quay về. Cho dù mỗi đêm đều chịu đựng ma khí hộ hắn, cô cũng chưa bao giờ nhăn mày. Cho dù mệt mỏi vô lực đến đâu, cô cũng chỉ cười, nói rằng mình không sao.
Cô rất mạnh. Từ thân tới tâm, đều rất kiên cường. Thế nhưng cô vẫn làm nũng với hắn…
Hắn nghĩ đến đây, trong lòng nhẹ nhàng run lên. Làm nũng? … Đúng vậy, cô chỉ như vậy với riêng hắn, không phải sao? Cô chưa bao giờ quên mình là “Ngũ hiền” uy nghi, khi đối đáp với người khác thì rành rọt trong trẻo nhưng lạnh lùng đoan chính. Chỉ có đối với hắn, mới thể hiện ra sự biếng nhác tùy tiện như vậy, thậm chí được một tấc lại muốn tiến một thước đến mức bốc đồng. Chỉ có hắn… Có lẽ, ngay từ đầu, hắn đã có một vị trí đặc biệt…
Ý nghĩ đó khiến khuôn mặt hắn rạng rỡ ý cười, trong lòng ấm áp cùng ngọt ngào, mọi đau đớn như đều tan biến.
Nhìn thấy nụ cười của hắn, lệnh chủ hơi suy nghĩ, rồi mở miệng nói như đang tự nói với mình: “Tình yêu sâu đậm, ngọt ngào như mật sao… Vậy bổn tọa liền thành toàn cho ngươi…”
Lời kế tiếp, Lâm Xuyên nghe không rõ. Chỉ biết thống khổ kéo dài liên tục, cướp hết sức lực của hắn. Đến khi rút được một chiếc đinh ra, thì hắn đã sớm đánh mất ý thức, yếu ớt ngã nằm xuống.
Bái lạy hành lễ xong, Dạ Điệt tiến lên từng bước, hỏi: “Không biết lệnh chủ có vừa lòng người này không?”
Phía trong bức màn, lệnh chủ phục đang nằm sấp bên cạnh người Lâm Xuyên, nhẹ nhàng vỗ về hai má của hắn, nói: “Rất tốt. Bổn tọa rất vừa lòng. Đáng tiếc bổn tọa không còn dư bảo kiếm…”
“Khởi bẩm lệnh chủ, thuộc hạ tìm người này đến, không phải là muốn hắn làm Kiếm thị cho phủ Cức Thiên ta.” Dạ Điệt nói, “Như lệnh chủ đã chứng kiến, thân thể hắn mang đạo hạnh của tiên và ma, rất thích hợp để người lựa chọn.”
“Nếu bàn về việc thay thân thể, thì bổn tọa vẫn thích Thương Hàn hơn.” Lệnh chủ nói.
“Đúng là Thương Hàn đạo hạnh cao thâm hơn, thân thể cũng cường tráng hơn chút, chỉ là…”
Dạ Điệt chưa dứt lời, một mùi hoa ngào ngạt lượn lờ bay đến. Trên mặt đất có một chồi non vươn cao lên, hoa nở rực rỡ. Một nữ tử hiện thân giữa nhưng đóa hoa đó, khóc lóc thê thảm. Máu vấy đầy người cô ta, xem ra thương thế rất nặng, trông nhếch nhác không chịu nổi.
Dạ Điệt vừa thấy, đành thở dài một tiếng: “Hồng Lộ, dùng dung mạo này tới gặp lệnh chủ, có phần thất lễ đó.”
Hồng Lộ không để ý tới hắn, bước vài bước đến gần giường lệnh chủ, khóc lóc kể: “Chủ thượng, Hồng Lộ đau quá …”
Phía trong màn trướng, truyền ra một giọng nói ôn hòa, dỗ dành an ủi nói: “Được rồi được rồi, là ai ức hiếp ngươi, nói cho bổn tọa nghe.”
Hồng Lộ quỳ bên mép giường, nức nở nói: “Là Thương Hàn… Chủ thượng, hắn quả nhiên không thật lòng muốn quy thuận phủ Cức Thiên ta, hắn vì đồng môn của Dịch Thuỷ, mà đánh thương ta thành dạng này… Ngài nhất định phải làm chủ cho ta…”
Lệnh chủ trầm mặc một lát, vươn tay đến, vỗ nhè nhẹ lên đầu Hồng Lộ: “Được rồi, đừng khóc. Cái khuôn mặt khóc lóc này làm sao xứng với bảo kiếm Tang Uyển của ta.”
Lệnh chủ cười một tiếng, rồi nói với Dạ Điệt : “Đây là lý do ngươi không cho ta chiếm thân xác của Thương Hàn hả.”
Dạ Điệt tiếu đáp: “Đúng vậy. Tuy rằng lệnh chủ muốn chiếm thân xác của ai vốn không cần chủ nhân của thân xác đó đồng ý, nhưng dù sao Thương Hàn cũng là cao thủ nhất đẳng của Dịch Thuỷ đình. Mà thuật pháp Ngưng kính của hắn vô cùng lợi hại, lại không bị ma khí ảnh hưởng. Nếu dùng biện pháp mạnh chiếm xác hắn, chỉ sợ sẽ có trở ngại.”
“Hừ, bổn tọa hận nhất là kẻ phản bội. Khối xác thịt đó bổn tọa nhìn cũng thấy chướng mắt, đem cho ma vật ăn, lưu lại khung xương để ngắm đi.” Lệnh chủ dứt lời, rồi lại hỏi tiếp, “À mà, không phải ngươi còn tìm được Tuyệt Cảnh sao, thân xác đó bổn tọa cũng rất vừa ý…”
“Lại càng không ổn ạ.” Dạ Điệt nói, “Dù sao đó cũng là thân thể đã từng chết một lần, huống chi còn bị ảnh hưởng bởi bảy chiếc đinh Phục Ma, chỉ sợ không thể sử dụng nổi.”
“Cho nên…” Lệnh chủ cười nói, “Chỉ còn lại đứa nhỏ này sao?”
“Trước mắt thì đúng là vậy.” Dạ Điệt trả lời.
Hồng Lộ quỳ bên giường nghe tới đây, cũng mở miệng nói: “Chủ thượng, Thiên Vân của Dịch Thuỷ đình đã xông vào cốc Hủ Tức, chỉ sợ không còn nhiều thời gian để chọn lựa …”
Lệnh chủ trầm mặc một lát, hít sâu một hơi: “Thôi được. Ta không muốn đợi nữa, cứ dùng thân xác này đi. Dù sao cũng không coi là vi phạm lời hứa… Mau dẫn hắn xuống, điều dưỡng thật tốt. Ha ha ha, ngày chín cái đinh được rút ra, là ngày ta tái sinh.”
Dạ Điệt cùng Hồng Lộ nghe lời này, nhìn nhau, cùng hô lên: “Cẩn tuân thánh mệnh.”