Nguyệt Hoa Khuynh Thiên

Chương 29

Nếu là trước đây, Nguyệt Nhiễm không thích nhất chính là hạ thấp sự tự tôn cao quý của bản thân để làm những chuyện thế này, cho đến bây giờ đều là người khác đến hầu hạ hắn mà không phải là hắn tới hầu hạ bọn họ. Thế nhưng, nếu có thể làm cho Dạ Khuynh Thiên thua vào trong tay hắn như thế, thì có cái gì mà không thể làm được.

Đôi môi anh đào nhỏ nhắn đỏ bừng mở căng ra để lộ chiếc lưỡi đinh hương hồng nhạt, chậm rãi nuốt vào cự vật ngạo nghễ đủ để khiến cho bất kỳ nữ nhân nào cũng điên cuồng, đồng thời hai tay hắn cũng không nhàn rỗi, nhẹ vuốt ve phần thân không thể tiến vào được.

Thẳng đến khi ngạo vật đỉnh đến yết hầu, hắn bất quá cũng chỉ hàm trụ được nửa phần chiều dài. Hơi nhíu mày, mặc dù hiện tại ngạo vật này còn chưa hoàn toàn nghạch lên.

"Nguyệt nhi của Trẫm, chỉ có như vậy là không thể được." phía trên đỉnh đầu truyền đến thanh âm nhàn nhã trêu tức, phản phất hàm chứa chút tiếu ý.

Kỳ quái, Dạ Khuynh Thiên không phải ham muốn chuyện này nhất sao? Vì sao lần này có thể kiềm chế được.

Giờ phút này Nguyệt Nhiễm không hề nghĩ đến, thời điểm không kích phát bản năng thị huyết, tự chủ của Dạ Khuynh Thiên tuyệt đối là cấp bậc đế vương. Mà hành động thúc tình lên một tay già đời như Dạ Khuynh Thiên thế nào lại dễ dàng động tình như vậy.

"Phụ hoàng." Nguyệt Nhiễm giương mi, khóe mắt thượng khiêu, hiện ra vô vàn phong tình không thể nói thành lời.

Thanh âm trong suốt kỳ ảo thế nhưng lúc này âm cuối lại mang chút lười biếng, hàm chứa ý tứ làm nũng rõ ràng thế nhưng hết lần này đến lần khác hắn vẫn còn đang xích lõa thân thể, như thế chẳng khác nào một khối mỹ ngọc thiên nhiên đặt ngay trước mắt Dạ Khuynh Thiên.

Dạ Khuynh Thiên chứng kiến bên dưới khố hạ của y, mái tóc dài đen nhánh mềm mại rối tung trên thân mình trơn nhẵn của thiếu niên, xinh đẹp như Hắc sắc Mạn đà la nở rộ, tuyệt mỹ mà trí mạng. Hai hàng mi dài mảnh uốn cong tự nhiên giống như Hồ Điệp đang ngừng đậu chỉ cần thiếu niên khẽ nháy mắt một cái liền có thể trông thấy cánh bướm nhẹ nhàng vẫy. Thân thể mảnh khảnh như ngọc lúc này đã hơi lộ ra chút hồng nhạt tựa nụ hoa tường vi đang chờ để nở rộ. Dạ Khuynh Thiên biết, chỉ cần y nguyện ý, là có thể làm cho đóa hoa uyển chuyển thèn thùng này nở ra thật sự.

Rõ ràng trong chuyện tình trường đã thân kinh bách chiến, cho dù có người vì y làm những chuyện như thế cũng không thấy có bao nhiêu ảnh hưởng tới y. Nhưng ngay lúc này, nhìn đến thiếu niên nhan sắc hấp dẫn, Dạ Khuynh Thiên vậy mà không thể kiềm chế bản thân một cách dễ dàng được nhất là khi chứng kiến thiếu niên làm ra hành động thế này vì y, trong lòng lại nổi lên từng tia khác thường khó giải thích cùng không nói rõ được. Y không tự chủ tự tay vén lên mái tóc thẳng đen nhánh của thiếu niên.

Lúc này, thiếu niên tuyệt mỹ bỗng nhiên mở miệng, cổ họng rung động quả thật làm cho người ta rất khó nhịn, hắn giương mắt lên, nhìn vào đôi song đồng mỹ lệ như màu trời xanh thẵm nguyên thủy nhất tự nhiên nhất mà lại dụ hoặc của thiếu niên, phân thân nóng rực của y được khoang miệng ấm áp bao lấy, lại không thể chịu nổi động tác chậm rãi ung dung như vậy, Dạ Khuynh Thiên bắt lấy cái ót của hắn, hung hăn hướng cái miệng nhỏ đỉnh mạnh vào, không để ý đến thiếu niên giãy dụa mà nhanh chóng trừu sáp.

Nguyệt Nhiễm bị cự vật đỉnh đến đỏ bừng cả mặt, ngạo vật tiến sâu vào cổ họng khiến hắn chỉ có cảm giác muốn nôn ra nhưng lại bị bàn tay to lớn đè ép sau gáy làm thế nào cũng không thể tránh thoát được, hai gò má bị nhét phồng lên ngay cả tiếng rên rỉ cũng không thể phát ra.

Nói đến cùng, vẫn là Nguyệt Nhiễm đã đánh giá thấp mị lực của chính mình. Kiểu người tuyệt mỹ như hắn chỉ cần một nụ cười liền có người tự nguyện đem tất cả những đồ vật tốt nhất thiên hạ dâng tặng cho hắn.

Nguyệt Nhiễm đã sớm nhìn ra Dạ Khuynh Thiên có hứng thú đối với mình. Nếu trước đây chẳng qua là cảm thấy bản thân y chơi đùa cũng tốt thì hiện tại hắn có thể xác định là y đối với hắn nảy sinh dục vọng mãnh liệt.

Chẳng biết tại sao, cư nhiên lại cảm thấy một chút thê lương.

Có lẽ là do lòng hiếu thắng quấy phá, Nguyệt Nhiễm cũng đã không thể thỏa mãn với trạng huống như vậy. Hắn muốn có được tâm của Dạ Khuynh Thiên. Bởi vì tâm của y là rất khó có được. Còn chuyện sau khi đạt được thì như thế nào, hắn cũng chưa từng nghĩ qua. E rằng, đế vương tâm, chỉ có cầm trong tay để chà đạp là có ý tứ nhất a! Không có gì có thể so với sự vật tàn khốc có thể kích động đến hắn. Chỉ có như vậy hắn mới có thể xem nhẹ sự thật bản thân hắn vốn dĩ không có tim.

Chính như Dạ Khuynh Thiên chấp nhất đối với thứ không có được, Nguyệt Nhiễm cũng có chấp nhất của chính mình,

Ngắn ngủi mười sáu năm, hắn ở chỗ này thời gian chỉ còn có bốn năm. Khi đã nắm rõ thời khắc tử vong buông xuống thì con người cũng không còn sợ hãi tử thần nữa.

Càng không nói đến trận trò chơi tình cảm này. Nguyệt Nhiễm không có gì phải e ngại cả.

Không biết qua bao lâu, miệng cũng chua xót đến không còn cảm giác, Nguyệt Nhiễm cảm nhận được sâu ở trong yết hầu một dòng dịch thể nóng rực phun ra, giằng co bên trong một lúc lâu nam vật kia mới chịu lui ra.

"Khụ khụ.." Nguyệt Nhiễm lập tức tê liệt trên mặt đất bị sắc đến ho khan từng trận, khóe miệng chảy ra một tia chất lỏng màu bạc.

Đợi cho hơi thở bình ổn lại, Nguyệt Nhiễm ngồi dậy hung hăng trừng mắt về phía nam nhân biểu tình thỏa mãn kia cường liệt biểu đạt bất mãn của mình.

Dạ Khuynh Thiên cúi người, thân thủ nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, chỉ thấy trên đó được khảm đôi mắt to tròn ba quang lưu chuyển tựa như hồ nước tràn đầy chảy vào đáy lòng y, cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch nhìn như hương vị trái cây ngọt ngào dụ dỗ y lập tức đi thưởng thức.

"Nguyệt nhi, đây chính là dáng vẻ hai gò má ửng hồng, rên rỉ cầu xin tha thứ mà ngươi nói?" Dạ Khuynh Thiên ngón tay ma sát hai cánh môi cười trêu tức nói.

Nguyệt Nhiễm liếm môi một cái, thần tình ủy khuất lại quyến rũ nói: "Phụ hoàng ỷ vào thân thể cường tráng khi dễ ta! Mới vừa rồi không phải phụ hoàng cũng sướng đến dục tiên dục tử sao?"

"..."

Dạ Khuynh Thiên ngược lại hết chỗ nói rồi. Bất quá lần đầu tiên nhìn thấy Nguyệt nhi dáng vẻ đáng thương như vậy thực sự là chưa hết thỏa mãn a.

Y chưa từng có cảm giác thỏa mãn đến như thế. Mấy năm nay Dạ Khuynh Thiên đều không tìm đến thị sủng cung phi, thẳng đến một năm trước, y đã không còn lần nào quay lại nơi ở của nam sủng, nguyên do trong đó cũng vì cái thiếu niên thân là đứa con thứ bảy này của y.

Không biết vì lý do gì, mỗi khi ở cùng một chỗ với hắn sẽ cảm giác tâm bình khí hòa. Dục vọng giết chóc trong chốt lát liền bình ổn xuống. Sẽ không bởi vì tình dục cường liệt hay thẳng đến khi dục vọng không thể kiềm chế được, y cũng chỉ thỉnh thoảng dùng tay của Nguyệt Nhiễm để giải quyết. Thế nhưng, như vậy cũng tốt hơn so với đối mặt với một bàn cao lương mỹ vị nhưng chỉ có thể ngửi mùi hương mà không giống như y nhiều nhất cũng ăn được một chút. Nhưng kể từ đó, việc này chẳng những không thể thỏa mãn y, ngược lại khiến bản thân càng thêm đói khác khó nhịn.

Thế nhưng Dạ Khuynh Thiên cũng không phải là người không có tự chủ như vậy. Tương phản, không ai có thể so với y thích hợp làm một gã thợ săn hơn. Y có thể nhẫn cho tới hôm nay là bởi vì y vẫn đang chờ đợi. Dạ Trụy Nguyệt là một ly rượu tuyệt hảo, chỉ có ở thời gian thích hợp, địa điểm thỏa đáng mới có thể thưởng thức được vị đạo tuyệt nhất.

Dạ Khuynh Thiên bắt lấy cái ót thiếu niên, kịch liệt hôn lên cánh môi mềm mại như cánh hoa của hắn.

Nguyệt Nhiễm cảm thấy đầu óc choáng váng, hỏa trên người giống như bị người từng điểm từng điểm đốt lên, bất tri bất giác bị kéo theo mà hôn đáp lại y. Nụ hôn này trước sau như một cuồng dã, bá đạo mà sâu sắc nhưng không biết có phải ảo giác của hắn hay không, tại sao lại cảm thấy nụ hôn này so với quá khứ nhiều hơn một phần vị đạo triền miên?

Trải qua mấy năm 'huấn luyện' Nguyệt Nhiễm tài hôn đã không thể bại bởi bất luận kẻ nào (ngoại trừ Dạ Khuynh Thiên). Y là cái đối tượng diễn luyện hoàn mỹ.

Hai đôi môi tách rời, Nguyệt Nhiễm cánh tay vẫn còn vô thức gác lên cổ Dạ Khuynh Thiên. Một sợi chỉ bạc xuất hiện giữa hai cánh môi, trong lúc đó lộ ra mùi vị dâm mỹ không gì sánh được. Dạ Khuynh Thiên đem nước bọt mà thiếu niên không kịp nuốt xuống trên khóe môi nhẹ liếm đi tựa như đang thưởng thức hương rượu ngọt ngào.

"Nguyệt nhi, ta sẽ chờ đến thời khắc kia khi ngươi trưởng thành." Dạ Khuynh Thiên như tuyên thệ nói. Một câu ngắn ngủi đã đủ để lộ ra khí phách cùng chiếm hữu dục của y.

*Hoa kham chiết thời phương nhu chiết, trong phút chốc đó hắn muốn lưu giữ lại khoảnh khắc đẹp nhất của y.

* thật sự là không thể dịch được câu này cho đúng nghĩa nên mình để y nguyên trong bản gốc nhé.

Thương mâu mê ly hơi nheo mắt chăm chú nhìn y. Nguyệt Nhiễm không hề hay biết thời khắc này dáng vẻ của hắn có bao nhiêu dụ người, may nhờ Dạ Khuynh Thiên có năng lực nhẫn nhịn, liền đưa hắn ôm vào dục trì.

Dục trì quanh năm ấm áp đều là nhờ có mười mấy đường ống dẫn và thoát nước nổi lên trên bề mặt, nước này là được dẫn từ ôn tuyền trên núi chảy xuống.

Đem Nguyệt Nhiễm thả lên bắp đùi của mình, Dạ Khuynh Thiên ngậm lấy vành tai hắn cười nói: "Xem ở Nguyệt nhi vừa rồi ra sức mặt trên như vậy, phụ hoàng cũng nên vì Nguyệt nhi phục vụ mặt dưới một lần!"

Không đợi Nguyệt Nhiễm kịp phản ứng, bàn tay to lớn kia đã bao lấy phía trên bộ vị kiều nộn của thiếu niên, trong miệng không quên trêu chọc nói: "Xem ra Nguyệt nhi cũng là đang động tình. Chỉ là với vật nhỏ 'xinh xắn' như thế này đã muốn áp đảo phụ hoàng, hử?"

Nguyệt Nhiễm trước đó đã có chút động tình, bởi vì đột nhiên bị kích thích hắn theo tính phản xạ khẽ cong người lên, trong miệng không thể kiềm chế mà rên rỉ kêu lên, nhưng trong lòng ngược lại là tức giận không phục.

Mị nhãn mông lung, trừng mắt về phía Dạ Khuynh Thiên, "Phụ hoàng nguyên lai là nam nhân bụng dạ hẹp hòi như thế."

Dạ Khuynh Thiên tà mị cười, tay đột nhiên siết chặt, bắt đầu quen thuộc mà sử dụng các kỹ xảo.

"A! Phụ hoàng.." âm cuối kéo dài mỹ diệu, thanh âm động tình lệnh cho Dạ Khuynh Thiên huyết mạch sôi trào, bất quá y cực lực khống chế chính mình, dù sao tiểu tử kia đã quá sức một lần, không thể làm tiếp lần thứ hai.

Nguyệt Nhiễm hàm răng cắn chặt lấy môi dưới, không muốn lại để một chút thanh âm nào phát ra. Hành động như vậy xem ở trong mắt Dạ Khuynh Thiên còn tương đối quyến rũ động lòng người, thấy hắn dáng vẻ nhẫn nại, không khỏi nổi lên ý đồ xấu, một bên hôn lên đôi môi sưng đỏ của hắn, một bên dùng kỹ xảo thuần thục nhất của chính mình trêu đùa tiểu Nguyệt Nhiễm phấn nộn, nhưng mỗi khi ở thời điểm trọng yếu lại không chút hoang mang mà rời đi, qua lại như vậy mấy lần, Nguyệt Nhiễm rốt cục bắt đầu nóng nẩy, tức giận đập lên lồng ngực Dạ Khuynh Thiên, hai mắt to tròn hồng nhuận bất mãn trừng về phía y.

Dạ Khuynh Thiên nhìn xuống thiếu niên mị nhãn như tơ, thêu mi cười nói: "Cầu ta."

Nguyệt Nhiễm răng trắng thầm cắn, rốt cục nhịn không nổi nữa, hung hăng cắn về phía đầu vai của y, thoáng chốc trong miệng tràn đầy mùi vị rỉ sét, vị đạo tanh nồng cũng tràn ngập trong không khí. Nguyệt Nhiễm bỗng nhiên hưng phấn lên, không kiềm được hút vào dịch thể ấm áp quen thuộc, Dạ Khuynh Thiên tay nâng lên cũng chậm rãi buông xuống, ngược lại đặt ở sau ót thiếu niên tùy ý hắn hấp thu máu của mình.

Một lúc lâu sau, Nguyệt Nhiễm mới nhả ra. Nhìn một chút, trên đầu vai bóng loáng quen thuộc nay lại xuất hiện hai hàng dấu răng thật sâu, miệng vết thương vẫn ứa ra một ít máu đang từ đầu vai chảy xuống, làm cho thân thể đầy dã tính ngông cuồng của y tăng thêm một phần yêu mị gợi cảm. Nguyệt Nhiễm không khỏi lại ý do vị tẫn liếm một cái, chiết lưỡi đinh hương câu đi một ít chất lỏng màu đỏ.

Dạ Khuynh Thiên thâm trầm quan sát hắn. Trong lúc đó, bỗng nhiên y ý thức được một việc. Nguyệt nhi của y, nguyên lai là kêu ngạo không thua gì y.

Một cái ý niệm mãnh liệt đột nhiên sinh ra, y không muốn tiếp tục duy trì tình trạng như thế này. Y muốn chiếm lấy tất cả của Nguyệt nhi, muốn trong mắt của hắn chỉ có y! Muốn hắn có một trái tim chỉ vì y mà đập!

Một khắc kia, Dạ Khuynh Thiên bỗng nhiên cảm thấy trong lòng như có một cái gì đó được phát tiết ra làm cho toàn thân y cảm nhận một trận nhẹ nhõm thoải mái.

Lồng ngực truyền đến một chút chấn động, Nguyệt Nhiễm nghi hoặc nhìn về phía y, đã thấy nam nhân chỉ cười nhẹ nhìn mình, trong con ngươi thâm thúy lại mang theo dung túng cùng cưng chiều?

"Phụ hoàng?" Nguyệt Nhiễm khó hiểu, vì sao y lại lộ ra ánh mắt như vậy, như vậy không giống y.

"Ha ha, Nguyệt nhi, ngươi thật sự là quá hợp ý trẫm rồi."

Dạ Khuynh Thiên đem Nguyệt Nhiễm ôm lấy, tay nắm eo nhỏ của hắn, làm cho hạ thể hai người ma sát lẫn nhau.

"Ân.. Phụ hoàng.." Nguyệt Nhiễm đè nén thanh âm rên rỉ.

"Nguyệt nhi, ngoan, gọi ra, phụ hoàng muốn nghe thanh âm của ngươi." thanh âm trầm thấp từ tính mang theo chút mị hoặc vang lên.

Nguyệt Nhiễm đôi thương mâu tích thủy tựa như một cái đầm nước mênh mông, phảng phất như trời nước hòa cùng một thể. Đôi môi phun ra từng tiếng rên tinh tế đầy áp lực, réo rắt như tiếng chim oanh vừa mới chào đời.

Dạ Khuynh Thiên tinh tế nhìn kỹ khuôn mặt động tình của hắn. Tiểu gia hỏa này, e rằng vĩnh viễn sẽ không thể biết được, y là tuyệt đối không cho phép có người lưu lại một chút dấu vết nào trên cơ thể của mình. Bất quá, cho dù có biết rõ, hắn có hay không cũng sẽ trước sau như một khinh thường điều đó?

Dạ Khuynh Thiên rất rõ ràng, tiểu tử kia ngoại trừ kiêu ngạo, còn là một kẻ không tim không phổi. Bọn họ đều cùng một loại người ích kỷ giống nhau.

Bất quá, y dành cho hắn sự dung túng như vậy, trong lòng nhưng cũng không có bất kỳ cảm giác khó chịu nào, tương phản, lại bởi vì nó mà cảm thấy nhàn nhạt vui sướng..

"..."

Một thanh âm cao vút cất lên.

Dạ Khuynh Thiên hài lòng nhìn dịch thể được phun ra trên tay mình, ở lúc Nguyệt Nhiễm còn đang thất thần khẽ liếm ngón tay một cái.

Dạ khuynh Thiên ôm thiếu niên ra khỏi dục thất. Bên ngoài ánh trăng đã treo cao, nhìn sắc trời bọn họ vậy mà nán lại bên trong sấp sỉ hai canh giờ.

Y thật lâu không có phát tiết qua như vậy tất nhiên là tinh thần phấn chấn. Trái lại Nguyệt Nhiễm, mắt hắn đang khép hờ xem dáng vẻ như nửa mê nửa tỉnh, đuôi mắt vẫn mang theo chút mị sắc phòng tình khiến cả người đều lộ ra trạng thái lười biếng.

Dạ Khuynh Thiên khóe mắt mang theo một tia ôn nhu không dễ phát giác, nhanh như thiểm điện, chợt lóe lên rồi biến mất. Hoặc giả như có lẽ, đó bất quá chỉ là huyễn tưởng do ánh trăng mang đến trong đêm mà thôi!..