Nguyệt Ảnh Lâu

Chương 1

Tiểu Hầu gia mang về một bé gái mồ côi.

Vài ngày sau, lúc nào miệng nàng cũng đỏ tươi, có vẻ rất được người ta yêu thương.

Đêm trước khi nàng được mời đến nơi hẹn.

Ta nói với nàng đừng đi, tiểu Hầu gia không phải là người lương thiện đâu.

Nàng liếc mắt nhìn ta: “Tiểu Hầu gia có gì không tốt? Chẳng lẽ cứ giống như ngươi, làm nha hoàn ấm giường của lão Hầu gia mới tốt?”

Sắc mặt ta trắng bệch, rốt cuộc không khuyên nhủ nàng nữa.

Nhưng ta đã từng tận mắt thấy qua, từng thấy tỷ tỷ của mình bị tiểu Hầu gia xâm phạm ngay trước mặt mọi người như nào.

Cuối cùng trở thành đồ chơi của đám con cháu quý tộc, không chịu nổi nhục nhã mà c.h.ế.t đi.

Mà đây cũng là lý do ta trở thành nha hoàn làm ấm giường của lão Hầu gia.

1.

“Trưa hôm nay ta nhìn thấy tiểu Hầu gia đi ra từ phòng chất củi. Lúc đi ra, ta trông thấy cái miệng nhỏ nhắn của Tiểu Đề hồng nhuận như sắp nhỏ m.á.u đến nơi, cũng không biết tiểu Hầu gia cho nàng ta ăn món ngon gì.”

Ánh trăng lay động chập chờn, sắp đến giờ giới nghiêm rồi.

Mấy tiểu nha hoàn đang dựa vào tường nói chuyện ríu rít không ngừng.

Một nha đầu khác nghe xong, nhịn không được mắng một tiếng.

“Ai nói không phải cơ chứ. Sáng nay lúc nàng ta rời giường mặc y phục, trên thân thể còn có dấu bàn tay hồng hồng, so với tay của ta còn lớn hơn nhiều.”

“Rõ ràng nàng ta chỉ là một đứa bé mồ côi thấp hèn, vậy mà thiếu gia lại bắt chúng ta gọi nàng là A Đề, nói là nàng ta khóc nỉ non giống như chim sẻ khiến người ta yêu thương, ta buồn nôn muốn chết.”

Mùa xuân thường là lúc dễ khiến người ta mơ màng ảo tưởng nhất.

Mặc dù đám nha đầu đã nhỏ giọng nói chuyện nhưng lời nói ra vẫn rất rõ ràng, không khỏi giấu đầu hở đuôi.

Ta nhíu mày, thấp giọng trách cứ:

“Giờ giới nghiêm sắp đến rồi, ai dám lớn tiếng nói một câu nữa là ta sẽ cắt lưỡi người đó!”

Đám nha đầu không tình nguyện liếc ta một cái, đều tự giác trở về phòng mình.

Ta vừa quay đầu lại, thình lình phát hiện bé gái mồ côi A Đề kia đang dịu dàng đứng ngay phía sau ta.

Đôi mắt xinh đẹp ngấn lệ, hai cánh môi cắn chặt vào nhau.

Hiển nhiên là do nàng nghe thấy đám nha hoàn nói xấu mình nhưng trong lòng lại không phục.

Ta thở dài: “Lệnh giới nghiêm sắp bắt đầu rồi, tranh thủ nghỉ ngơi đi.”

A Đề đứng bất động.

“Các nàng ghen tị tiểu Hầu gia đối tốt với ta mà thôi.”

“Nếu bọn họ có cơ hội, ai lại không muốn leo lên giường của tiểu Hầu gia, vào ở Nguyệt Ảnh Lâu của tiểu Hầu gia cơ chứ?”

Ta kinh ngạc vô cùng, lúc này mới mượn ánh trăng quan sát nàng kỹ càng hơn.

Lúc A Đề vừa được nhặt về, cả người bẩn thỉu dơ dáy.

Đám nha hoàn và mấy gã sai vặt đã được tiểu Hầu gia bày mưu tính kế từ trước, mỗi ngày không đánh thì cũng phải mắng nàng một trận.

Có lúc ta không quen nhìn sẽ ra tay giúp nàng một chút.

A Đề không có chút địch ý gì với ta cả.

Nhưng hôm nay nàng thay sang một thân váy lụa màu vàng nhạt, càng làm nổi bật thân thể yểu điệu, điềm đạm đáng yêu.

Không cần nghĩ cũng biết đây nhất định là đồ tiểu Hầu gia Tạ Liên Khải tặng cho nàng.

A Đề cố ý tắm rửa, trên người là mùi thơm đặc trưng của nữ tử.

Khuôn mặt nàng điềm tĩnh, không biết nhớ tới chuyện gì mà trên mặt hiện ra vệt đỏ nhàn nhạt.

Tựa hồ cả trái tim đã nhào lên người tiểu Hầu gia.

Vừa đánh vừa xoa là thủ đoạn mà Tạ Liên Khải thường dùng.

Chỉ có như vậy thì nữ nhân mới có thể cam tâm tình nguyện làm chó dưới chân y.

Nghĩ đến đây, ta vội nắm lấy cổ tay nàng.