Nguyện Vì Anh

Chương 44: Thì ra là thiên sứ uống say rồi

Nữu Nữu ngủ đến nỗi váng đầu, huyệt Thái Dương giựt giựt như nhảy dây thật khó chịu, cả người giống bị xe lửa nghiền qua, lại giống như bị treo lên cánh máy bay vòng xung quanh trái đất một vòng. Chậm rãi mở mắt ra, trước tiên nhìn thấy trần nhà trắng như tuyết. Trong nhà? Tròng mắt chua xót chầm chậm nhìn xuống, bên cạnh người rõ ràng có một quả cầu màu đen. . . . . . Đầu?! Ai?! “A!! . . . . . .”

Bị tiếng thét chói tai hoảg sợ làm bừng tỉnh, Đàm Vi cuống quít ngẩng đầu. “ Tỉnh?”

. . . . . . Hô. . . . . . Còn sống, còn tưởng rằng diễn Liêu Trai cơ. Nhắm mắt lại, đầu óc trì độn dần dần hồi phục, nhớ lại tối hôm qua chén chú chén anh với Mạc Tử Vực ở quán bar, tên Đại Biến Thái mặt dày kia nói kiếm tiền sẽ kiếm của người quen, cô khinh thường, dứt khoát kêu nhiều rượu muốn uống cho hắn lỗ vốn chơi, sau đó. . . . . . Không đúng, hiện tại sao lại đổi người rồi?

“Dậy không?”

Đau đầu muốn chết mất, cô theo bản năng lắc đầu, kết quả đầu bị lay động càng đau hơn, tròng mắt lảo đảo như muốn thoát ra hốc mắt. Rên rỉ một tiếng muốn đấm vào huyệt Thái Dương, mới phát giác bàn tay bị Đàm Vi nắm chặt chẽ. Tư thế của hắn thật khôi hài, nửa quỳ trước giường hai tay bao bọc lấy tay cô, đầy mặt mệt mỏi, dưới con mắt là quầng thâm nhàn nhạt. “Sám hối à.” Lời nói không thông qua não trực tiếp bay ra.

“Đầu đau không?”

“. . . . . . không đau lắm.”

Cả đêm lo lắng chuyển thành khóe miệng tràn ra nụ cười mỉm. “Ngủ tiếp một lát đi, anh đi mua bữa sáng cho em, bánh quẩy được không?” Đàm Vi nới tay đứng dậy, không nghĩ tới nằm sấp ở bên giường một đêm đầu gối như nhũn ra, ngã bịch trở về một cái.

Đây là hành đại lễ. . . . . . “Anh vì sao ở phòng tôi?” Say rượu chính là có điểm này không tốt, mới ngủ dậy vẫn bị lơ tơ mơ không biết mình đang ở chỗ nào.

“Đây là nhà của anh.” Hắn xoa đầu gối đón nhận ánh mắt khó hiểu của cô, “Tối hôm qua em uống say, anh đưa em về đây.”

“Tôi vì sao ở nhà anh?”

“. . . . . .” Đứa nhỏ này đến cùng là đã tỉnh chưa vậy? “Nhóc?”

“Tôi hỏi anh sao lại đem tôi đến đây.” Nữu Nữu ôm cái đầu sắp nổ tung ngồi dậy, thần trí một khi khôi phục, lập tức cảm giác được sự bất an.

Đây là phòng của hắn? Càng nhìn càng nhìn quen mắt. Gia cụ tuy rằng đã đổi mới, nhưng kiểu dáng tương tự với trước kia, vị trí cũng giống nhau, cho thấy chủ nhân là người cực kì thích hoài cổ. Bốn vách tường trống trơn như cũ, không đồ trang trí không tranh ảnh, ngoài trừ đối diện với giường treo một cái đầu lâu hình trâu. Trên bàn đặt một con heo đất chấm đỏ, hồi tưởng một chút là nghĩ được ngay, N năm trước lúc đi dạo phố ngẫu nhiên mua một đôi, cô một con hắn một con, không nghĩ tới hắn bây giờ vẫn còn giữ. Ngoài cửa sổ có hai cây bạch quả, dù đã bảy năm vẫn là bộ dáng thiếu dinh dưỡng kia. Đang ở trong khung cảnh vừa quen thuộc lại lạ lẫm, Nữu Nữu bỗng dưng thấy khẩn trương, kiểu căm tức cùng khủng hoảng như biết rõ là mơ thấy ác mộng đó nhưng làm thế nào cũng không sao tỉnh lại được.

“Có phải đau đầu lắm không?” Đàm Vi thấy cô nhíu chặt lông mày, tất cả đáy mắt đều là tràn đầy thương tiếc. “Giúp em xoa bóp nhé.”

“Không cần!” Cô như bị điện giật tránh đi đầu ngón tay của hắn. “Tối hôm qua tôi không phải đã uống rượu với Mạc Tử Vực sao? Sao lại mang tôi tới chỗ này? Có ý tứ gì hả.”

“Khi đó gần một giờ rồi, anh sợ đưa em về nhà gây ầm ĩ cho ba mẹ, cho nên đưa em về đây.”

“Anh làm sao mà biết tôi ở quán bar. . . . . . Mạc Tử Vực gọi điện thoại?”

“Uhm.”

Mạc Hoa Hoa cái đồ Đại Biến Thái nhà anh! Thầm mắng một câu rồi xoay người định xuống giường.

Hắn giữ chặt cô: “Đi đâu?”

“Về nhà!” Quần áo trên người đều còn mặc ngay ngắn chỉnh tề, cô chịu đựng cơn đau đầu cầm lên cái áo khoác vắt trên ghế kia, mặc tay trái áo xuyên qua tay phải, suy nghĩ cả nửa ngày cũng không biết sao lại thế này, tức giận đến nỗi vừa mắng ra lời vừa vò đầu bứt tóc.

“Em chậm một chút đừng nóng vội.” Hắn dở khóc dở cười, giơ tay giúp cô sửa sang lại quần áo.

Tay vừa chạm đến góc áo, cô lui mạnh về phía sau. “Đừng chạm vào tôi!”

Đàm Vi thất thần, nụ cười trên khóe miệng cứng đờ lại, không rõ thái độ của cô sao thoắt một cái lại thay đổi nhanh thế. “Nhóc, chúng ta nói chuyện đi.” Kéo tay cô đến chỗ cái ghế.

“Không có gì hay ho phải nói hết á.” Cô thoát ra khỏi hắn, áo khoác vắt nghiêng tại đầu vai đi ra cửa, cánh tay lại bị bắt lại.

“Anh có lời muốn nói cùng em.”

“Không muốn nghe!”

“Nghe đi.” Sự nhẫn nại sắp cạn kiệt rồi.

Nữu Nữu xoay người đối mặt với hắn, còn có men say trong mắt mồi lên một chút lửa giận. “Anh cho là anh là ai hả, à, anh muốn nói thì tôi phải nghe đúng không, tôi cũng không phải nhân viên của công ty anh, anh cũng không phải ông chủ của tôi, dựa vào cái gì!”

“Tối hôm qua em đã quên hết những điều mình đã nói?”

“Nói cái gì?”

“Em đã nói em luôn chờ anh trở lại, chúng ta. . . . . .”

“Vớ vấn!” Cô muốn nổi điên rồi, làm sao có thể nói ra loại lời nói muốn mắc ói đó.

“Em rõ ràng đã nói thế sao lại không nhớ rõ?” Đàm Vi nóng nảy, âm điệu bất tri bất giác dương cao lên. “Em nói với anh lúc học đại học có người theo đuổi em, nhưng em không đồng ý, còn nói sớm đã có bạn trai rồi, đi coi mắt với người ta là muốn chọc tức anh. . . . . .”

“Nói hưu nói vượn! Anh đem tôi đến đây là để nói mấy chuyện vô căn cứ đó hả? Khi nào thì nói, hừ? Tôi khi nào thì nói thế?”

“Lúc say rượu.”

“Ha, tôi vừa say là lăn ra ngủ, ngủ nói mớ hay sao?”

“Lúc trước khi ngủ đã nói !”

“Tôi trước khi đi ngủ đang ở quán bar uống rượu! Nói với Mạc Tử Vực? Mạc Tử Vực lại điện thoại thuật lại cho anh nghe? Làm sao có thể!”

“Đương nhiên không phải! Em uống say anh đón em về đây, chính em đã xác nhận với anh.”

“Uống say không phải lăn ra ngủ rồi sao, còn có thể nói ra cái chuyện ma quỷ đó!”

“Trước lúc uống say!” Giận đến mức hồ đồ không phát giác ra mình đã nói sai.

Cô lập tức bắt lỗi trong lời nói của hắn: “Trước lúc uống say tôi uống với Mạc Tử Vực, chẳng lẽ anh biến thành hình dạng của anh ta rồi hả? Gạt người cũng không phải như vậy a!”

“Anh không lừa em!”

“Không gạt tôi, tôi có thể ở lúc tỉnh táo nói lời say sao? Cũng không phải kẻ điên!”

“Em khi đó không tỉnh táo. . . . . .”

“Không tỉnh táo anh còn dẫn tôi đến chỗ này là có ý gì? Đàm Vi anh nói xem anh có ý gì hả? Coi tôi như người nào, thừa dịp tôi uống say đưa tôi về nhà, so với những người đàn ông khác ben ngoài có gì khác hả. . . . . .”

“Câm miệng!” Hắn gầm lên, “Càng nói càng vô lý!”

Cô giận quá: “Làm gì mắng tôi? ! Anh làm sai còn tự coi mình có lí hả!”

“Em, anh không. . . . . .” Đàm Vi tức giận đến xanh mặt, hắn vốn vụng về trong ăn nói không biết tranh cãi, lúc này bị cô quay một vòng trong đầu rối như mớ bong bong, cái miệng đóng đóng mở mở cũng không biết nên nói cái gì.

“Em cái gì mà em? Không có lời nào để nói hửm? Không nói thì thôi! Tôi nói cho anh biết nhé Đàm Vi, tôi sẽ không mắc bẫy anh nữa đâu, mẹ nó anh thích thế nào thì cứ thế đó, cấm đến làm phiền tôi!” Vừa kích động lên cũng chẳng quan tâm sử dụng ngôn ngữ văn minh nữa, kéo lê đôi dép bỏ đi.

Con nhóc kia còn học cách biết mắng chửi người rồi ! Hắn chế trụ cổ tay cô: “Nhóc đừng đi.”

Còn dám ngăn cô lại đúng không, không nặng không nhẹ luôn thích chụp lấy tay cô đau, Nữu Nữu tức tối sinh ra lớn mật, một cước đá vào xương ống quyển của hắn, lực đạo không tính là lớn, giày cũng không phải là giày cao gót, nhưng hẳn là cũng đủ làm hắn đau. Quả nhiên hắn hít một ngụm khí, xoay người lại sờ đến chỗ bị đá, cô nhân cơ hội tránh tay hắn, lại bỏ đá xuống giếng đẩy hắn một cú, cương quyết đẩy người ta ngã xuống đất mới chịu. Mở cửa, sập cửa, xuống lầu, chạy. . . . . . Hành động một mạch lưu loát.

“. . . . . . Nhóc?” Đàm Vi đứng lên đuổi theo, người đã kéo ra cánh cửa phòng khách rồi. “Thẩm Tư Kỳ!”

“Đáng đời!” Trong cơn giận dữ giọng nói từ xa xa bay tới.

Thứ hai đi làm, công ty Thiên Ký lầu 16 lại bao phủ ở giữa đám mây u ám, ông chủ nào đó lại một lần nữa quay về làm tên địa chủ ác độc tối ngày bới móc lỗi bé tẹo của công nhân viên. Trợ lí của quản lý bộ phận nghiệp vụ mặc chiếc váy ngắn đang thịnh hành mùa này đi lên đưa báo cáo, lúc đi vào xinh tươi vẻ vang, lúc đi ra giống như quả cà tím bị ám sương vậy. Lý thư kí đồng tình hỏi tình hình sao thế, cô nước mắt lưng tròng chỉ vào tài liệu trong tay: “Chỗ này bị sai rồi, bảo tôi đánh lại toàn bộ”

Thì ra cái số 2 nhỏ trong chữ m² kia không đánh lên cao đúng kiểu, trực tiếp biến thành “m2” , cũng khó trách ông chủ cáu. Đáng thương a. . . . . . Đáng thương cho cô gái nhỏ đang phơi phới ôm ấp nụ tình mùa xuân, đối với hoàng kim Vương Lão Ngũ ông chủ đẹp trai kia động tâm nhưng lại không tìm ra phương hướng theo đuổi, còn bị mắng nữa. Vừa ngẩng đầu thì thấy người đang đi vào cửa. “A, Thượng tổng xin đợi lát nữa, Đàm tổng đang ở bên trong. . . . . .”

“Uhm.” Cẩn Ngôn không chú ý tới ám chỉ trong lời của cô, đẩy cửa ra vừa bước vào văn phòng lập tức rút lui hai bước, theo bản năng che mũi miệng lại. Cả căn phòng như vừa gặp phải hỏa hoạn nên khói mù mịt, trong đám khói có một quái nhân đang phun lửa ngồi ở giữa. “Chị Lý có bình chữa lửa không?”

Đối tượng bị hỏi muốn cười lại không dám cười, biểu cảm trên mặt cứng ngắc.

“Bị hun khói không chết được!” Đàm Vi thấp giọng mắng, đứng dậy mở cửa sổ ra hít hai ngụm không khí mới mẻ. Phân phó thư ký đem cái gạt tàn trên bàn dọn dẹp đi rồi rót chén trà mang đến, quay đầu nhìn thấy cậu bạn đang còn đứng ở ngoài cửa. “Còn đứng chỗ kia làm gì?”

“Tớ nếu sống không đến bảy mươi tuổi nhất định là do cậu làm hại.” Cẩn Ngôn lẩm bẩm oán giận tiến vào đóng cửa lại.

“Quan hệ đến tớ cái rắm ấy!”

“Ngôn ngữ văn minh chút đi, đây là công ty cậu đó.”

“Tớ là lưu manh văn minh cái rắm á.” Một nữ sinh mềm mại yếu ớt cũng mở miệng mắng chửi người đấm đá người, còn có thể tìm được văn minh sao. Tóm lấy cái bật lửa bật hai lần không lên lửa, tiện tay quăng luôn đi. “Mẹ nó, chất lượng cùi bắp!”

“Cậu nhẹ chút, bật lửa ném bậy bạ sẽ nổ mạnh.”

“Ai nói ?”

“Nhất Nhất.”

Đàm Vi phì một tiếng bật cười. “Ném nhẹ nhàng thế mà có thể phát nổ? Cũng không phải lựu đạn. Cậu ta chính là lừa được cái kiểu dễ bị lừa như cậu đó.” Trước kia Đinh Nhất Nhất không có chuyện gì liền thích hù dọa người khác, cái gì đáng sợ thì nói cái đó, vậy mà cậu ta cũng tin.

“Cô nhóc ấy. . . . . .” Cẩn Ngôn sờ sờ cái mũi cười khổ.

“Lại nói cái này của tôi không phải vỏ nhựa.” ZIPPO chế tạo bằng loại thép cứng, bên trong chứa dầu hoả, nếu có thể dễ dàng nổ như vậy nhà máy sản xuất đó sớm bị đóng cửa rồi. Lại bật thêm cái nữa, rút một điếu thuốc ra châm, thưởng thức hút một hơi thật dài chậm rãi phun ra. “Vẫn là nhãn hiệu lâu đời dùng tốt nhất.”

Ai vừa mới mắng chất lượng không tốt? Tính khí thất thường. “Cậu đừng tối ngày hút, thuốc sắp biến thành cơm rồi đó, cho này” Cẩn Ngôn từ trong túi xách lấy ra báo cáo phân tích đẩy qua hắn, “Xem nhanh xem có chỗ nào không thích hợp, để thời gian nhiều chút để sửa.” Hắn có thu mua được một mảnh đất ở vùng ngoại thành muốn xây dựng thành trung tâm thương vụ, nhưng công ty xuất thân là làm mậu dịch, đối với bất động sản không có hiểu biết quá nhiều, mà Thiên Ký ở phương diện này thì là sở trường nhất, cho nên hai nhà hùn vốn.

Đàm Vi tiếp nhận báo cáo lật đi lật lại, cau mày, ngón tay mang theo khói thuốc đốt ra một đoạn tàn thuốc, treo ở trên trang giấy lung lay sắp đổ. Một bàn tay đột nhiên rút lại báo cáo, hắn ngẩng phắt đầu lên.

“Đừng đem bản báo cáo tớ vất vả làm ra đi đốt chứ.” Cẩn Ngôn đối với sự không tập trung của hắn quả thực rất thống hận, đối với một trang giấy trống rỗng cũng có thể nghiên cứu lâu như vậy. “Nói đi, việc gì thế?”

Tàn thuốc gạt vào trong gạt tàn, hắn chà xát mặt, há miệng thở dốc lại không nói chuyện. Đốt điếu thuốc mới rồi nói: “Tớ không biết phải làm sao bây giờ mới tốt đây. . . ”

Cẩn Ngôn không nói chuyện, lẳng lặng chờ câu dưới.

“Cậu nói xem tâm lí phụ nữ thế nào, đang nghĩ gì không biết nữa. . . . . . Hôm kia chính miệng cô ấy nói rằng cô ấy luôn luôn chờ tôi trở lại, vốn tôi còn tưởng sự tình cứ như vậy định rồi, kết quả khi cô ấy tỉnh lại nói cái gì cũng không thừa nhận.” Liếc cậu bạn một cái, phát hiện hắn có chút không quá hiểu, bổ sung thêm, “Cô ấy ở 02 uống rượu, bị say, Mạc Tử Vực gọi điện thoại bảo tớ đến đón cô ấy.”

“Cậu là nói, Nữu Nữu ở quán bar của Mạc Tử Vực uống rượu, uống say, cậu đưa con bé trở về, con bé nói hết những suy nghĩ trong lòng ra với cậu, nhưng hôm sau cậu hỏi lại con bé, con bé cũng không thừa nhận chính mình từng nói qua?”

“Uhm.”

“Ha ha!” Cẩn Ngôn cười dữ dội, “Cậu đã quên rồi à, con bé đó là loại người uống say tỉnh dậy sống chết cũng không thừa nhận hành vi mình đã làm.”

“Cậu còn cười. . . . . .” Nói đến một nửa dừng lại, Đàm Vi nhớ tới sự kiện đôi dép xăng đan năm xưa.

“Đã quên rồi hả? Lần đó chính con bé ném giày đi tìm không thấy, lại trách chúng ta uống say không đóng cửa bị người ta đánh cắp mất, còn chạy tới chỗ thùng rác kia kiểm tra, sau đó cũng là cậu mua cho con bé đôi mới a.”

Sao lại không nhớ rõ, thiếu chút nữa chọc người ta muốn phát điên. “Nhiều năm như vậy tửu lượng của cô ấy không chút tiến bộ sao?” Nói như thế nào thì cũng đã bước vào xã hội, bình thường liên hoan với đồng nghiệp bạn bè, chẳng lẽ không uống rượu?

“Có thể có cái tiến bộ gì, con bé lại không thích uống rượu.”

Da đầu Đàm Vi run lên một trận.”Nhưng cô ấy rõ ràng có nói. . . . . . Cô ấy sao có thể. . . . . .”

“Lần sau lại có loại tình huống này nhớ chụp ảnh ghi âm lại, đừng để cho con bé phản cung.”

Mâu quang chợt lóe. “Lần sau?”

“Aiz!” Cẩn Ngôn bị sự tính kế trong mắt hắn dọa, “Tớ chỉ tùy tiện nói thôi, cậu cũng đừng nghĩ chuốc say cô ấy moi khẩu cung a. Cậu nếu thật dám như vậy, con bé thật có thể tùy tiện tìm một đối tượng xem mắt bất kì rồi kết hôn cho xong việc đấy.”

Đàm Vi muốn điên mất: “Tớ đây phải làm sao bây giờ kia!”

“Làm sao bây giờ, bây giờ không có sao. . . . . .”

“. . . . . .” Hắn xem như phát hiện ra, người này càng ngày càng hướng theo Đinh Nhất Nhất phát triển, nói nhiều, bà tám, thích góp vui. Trước kia giống thiên sứ không ăn khói lửa nhân gian a, hiện tại hạ phàm rồi.

“Aiz, lúc tớ vừa vào đụng phải một nhân viên,” Cẩn Ngôn tiếp cận hắn gần hơn bộ dáng rất muốn tám, “Đang khóc đó, bị cậu giáo huấn rồi hả?”

Hắn quả nhiên có làm tiềm chất làm phóng viên!

—-

Đứa nhỏ này lại không ổn rồi. Minh Nguyệt dựa vào bên cạnh cửa nhìn trong toilet người nào đó đang giặt quần áo, nội y quần lót ném vào trong bồn, múc một muỗng bột giặt, sau đó hai tay giơ ra vò. “Xin hỏi,” lễ phép gõ cửa, “Đây là phương pháp giặt khô mới sao?”

Nữu Nữu a một tiếng. “Đã quên bỏ nước rồi.” Gáo nước múc vào trong thùng.

“Stop! Bạn yêu ơi đó là nước bẩn!” Trong thùng nước là nước giặt quần áo lần trước lưu lại, để dành dùng để lau nhà, đây là cách các bà mẹ truyền cho nhằm mục đích tiết kiệm tài nguyên nước.

“Đi một chuyến Cáp Nhĩ Tân mà bị ảnh hưởng của Triệu Bản Sơn gớm vậy.” Cô đã ở Cát Lâm đợi bốn mùa xuân thu đó.

“Ha ha. . . . . . Vẫn là cậu nói giống nhất. Sao lại thế này, dì cả đến hả? Không đúng nha,” Minh Nguyệt bấm đốt ngón tay lẩm bẩm, “Thời gian của cậu với tớ có khác mấy đâu, lần trước ngày 4, hiện tại mới đến cuối tháng, á. . . . . .”

“Nội tiết mất cân đối.” Nữu Nữu thay cô nói hết lời. Vặn mở vòi nước ra, âm thanh ào ào giống phiền não trong lòng chảy mãi không hết. “Hỏi cậu chuyện này, tớ uống say rượu có bộ dạng gì?”

“Chưa thấy qua, cậu cũng không uống rượu.”

“Vậy cậu nói người bình thường uống say sẽ là cái bộ dạng gì?”

“Ngủ.”

“Say rượu nói lời thật lòng là thật à?”

“Hẳn là đúng, bạn học chúng ta uống say vào liền giở chứng, vừa hát vừa nhảy thiếu chút nữa là múa thoát y. Hỏi cái này làm chi, đồng nghiệp chuốc rượu cậu, cậu sợ bị mất mặt hả?”

“Ách. . . . . .” Cái trán Nữu Nữu ứa ra mồ hôi, vội vàng dời đi đề tài mẫn cảm này, “Cậu không phải nói có đem về cho tớ mấy món lạ sao?”

“Ừ! Quên ở kí túc xá rồi.” Vỗ cái ót, “Trong túi còn có Liệt Ba, chính là loại bánh bao mà người Nga ăn đó.”

“Đợi lát nữa cầm về nhà để tủ lạnh, để phòng kí túc xá bên cậu sẽ hỏng mất.”

Minh Nguyệt chuyển ánh mắt lên trần nhà nhìn: “Không muốn đi đến trường.”

Quái, biểu cảm này. . . . . . “Chuyện gì vậy?”

“Không có!”

Đổ đi lớp xà bông giặt đầy bong bóng đổi thành nước sạch, Nữu Nữu cách hai giây lại ngẩng đầu lên liếc cô bạn một cái, ánh mắt tràn ngập khiển trách.

“Được rồi nói cho cậu nghe. Anh ta tới trường học chúng tớ rồi. . . . . . Tớ nói đến Từ Đông đó.” Cô xoắn ngón tay lại biểu cảm vừa thẹn vừa cáu vừa vui, thật phức tạp. “Đi lúc trưa, tớ vừa đi căn tin mua cơm, hắn tặng bó hoa cho tớ, sau đó. . . . . . đọc thơ, “Hải thượng sinh minh nguyệt, thiên nhai cộng thử” (Trên biển mọc ánh trăng, chân trời góc biển cùng lúc). Sau đó nói muốn mời tớ ăn cơm. Tớ nói tớ muốn ăn ở trường, buổi chiều còn phải nghe giảng tọa đàm, anh ta bèn nói buổi tối, tớ nói buổi tối muốn tra tư liệu viết văn, anh ta liền nói lần sau. Rồi đi mất.”

Con người lúc đang cười thả phanh hoàn toàn không có hình tượng gì, Nữu Nữu trực tiếp ngồi xuống nền nhà tắm ướt sũng kia lăn lộn, ôm bụng nói không ra lời, chỉ biết hít không khí.

“Tớ không còn mặt mũi nào đến trường nữa đó Nữu Nữu. . . . . .” Minh Nguyệt bụm mặt muốn khóc, “Bạn học chúng tớ đều nhìn thấy hết rồi.”

“Ha ha. . . . . . Ha, anh ta sao không đọc luôn đầu giường ánh trăng rọi, mặt đất như phủ sương. . . . . .” Thật sự không thể tưởng tượng nổi xã hội đen cầm hoa thâm tình khẩn thiết đọc thơ Đường tán gái.

“Fuck!” Vốc một nắm nước đổ xuống từ trên đầu.

Nữu Nữu vui sướng phản kích, cuối tháng tư thời tiết mát mẻ nhiều a, khắp người hai con ngốc tí tách ướt sũng, lạnh đến phát run mặt tái đi mà vẫn còn muốn chơi trò tạt nước, hắt xì hơi cũng không dừng tay. Tại phòng khách tiếng chuông di động vang lên hồi lâu mới nghe thấy, Nữu Nữu vừa trốn vừa kêu: “Đường Thi Đông gọi điện thoại đến “cộng thử” đó. . . . . .”

“Thấy ghét.” Minh Nguyệt lẩm bẩm lau khô tay đi qua nghe điện thoại. “Lão đại?” Sắc mặt ngưng trọng lên, “. . . . . . Đã biết!” Xoay người hướng tới người đang ướt sũng kia kêu lên, “Nữu Nữu mau thay quần áo đi, Nhất Nhất sinh non rồi.”