Nguyện Vì Anh

Chương 13: Giáo sư Đàm

Lúc tỉnh lại Đàm Vi cảm thấy đầu thật choáng váng, trên người thoáng lạnh thoáng nóng vô cùng khó chịu. Miễn cưỡng mở mắt ra, nhìn thấy chung quanh trắng xóa một vùng, truyền vào trong tai giọng đứt quãng răn dạy “. . . . . . Miệng vết thương sâu như vậy, tối hôm qua nên đưa đến bệnh viện, bây gờ thì bị viêm nhiễm rồi. . . . . .”

Sao lại thế? Ánh mắt hoang mang dạo qua một vòng, Cẩn Ngôn liền đứng ở trước giường, ba đứa Nữu Nữu bọn họ giống học sinh tiểu học bị phạt đứng úp mặt vô tường, cúi đầu không dám hé răng.

“Tỉnh rồi?” Cẩn Ngôn kinh hỉ vươn tay quơ quơ ở trước mắt Đàm Vi.

Đây là động tác gì chứ! Thử xem Đàm Vi có bị mù không? Đàm Vi vô lực lườm cậu bạn thân một cái.

“Chịu tỉnh rồi?” Cô bác sĩ vừa thốt ra lời răn dạy tiến tới kéo chăn lên sờ mó, “Có chỗ nào thấy không thoải mái?”

“Bác sĩ Tạ . . . . .” Lời vừa ra khỏi miệng mới giật mình thấy cổ họng khô không khốc. “Em bị sao thế?”

“Cậu nói xem,” Bác sĩ Tạ thần sắc nghiêm túc, “Bị sốt tới bốn mươi độ mới đi đến bệnh viện, sao lại thế, uhm? Miệng vết thương sâu như vậy cũng không biết đến bệnh viện xử lý một chút, bị viêm nhiễm rồi đó.”

Bản thân Đàm Vi cũng không biết đã xảy ra chuyện gì. Ba đứa nhỏ nhút nhát vây xung quanh nhìn Đàm Vi, bộ dáng sầu muộn nhíu mày khiến Đàm Vi muốn cười, ánh mắt sao giống như nhìn quái vật thế hả?

“Buổi sáng gọi thế nào cậu cũng không thức dậy, chúng tớ tưởng rằng cậu. . . . . .” Nữu Nữu nức nở không dám nói chuyện lớn tiếng.

“Cho rằng tớ đã chết?”

Hai hàng lệ lập tức rơi xuống ào ào.

“Đừng nói kiểu như thế!” bác sĩ Tạ nghiêm mặt. Quay đầu nói với bọn nhỏ, “Đừng vây quanh bên cạnh Đàm Vi, để cậu ta nghỉ ngơi một hồi. Hiện tại cảm thấy thế nào?” Bác sĩ lấy ra ống nghe giúp Đàm Vi khám phổi.

“Đầu có chút choáng váng, muốn uống nước.”

“Có thể uống sao?” Được cho phép, Cẩn Ngôn dìu Đàm Vi lên tựa vào đầu giường, vặn nắp mở bình nước khoáng đưa tới.

Bác sĩ Tạ đem ống nghe bỏ vào tróng túi áo, buồn cười nhìn Đàm Vi tu ừng ực “Cậu, uống chậm một chút đừng để bị sặc. Tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì?”

“Cậu, đứa nhỏ không biết nặng nhẹ này?” bác sĩ Tạ nhỏ giọng chút, “Ai làm, làm lợi hại như vậy, ba cậu nếu biết sẽ không tha cho hắn.”

“Hắc, ba em không biết.”

“Ba cậu chắc chắn biết.” Cẩn Ngôn cá cược với Đàm Vi.

“Trừ phi cậu nói với ông ấy. . . . . .”

Lời còn chưa dứt, cửa phòng cấp cứu bị đẩy ra, tiến vào là một người đàn ông trung niên mặc kiểu áo đời Đường được cách tân màu sậm, đeo mắt kiếng gọng vàng, khí chất nho nhã, hào hoa phong nhã phong phạm học giả. Phía sau đi theo một tên để tóc húi cua.

“Không phải tớ nói.” Cẩn Ngôn cười cười, tiến lên chào hỏi, “Chú Đàm, Chung ca .”

Hỏng rồi, phụ huynh đã tìm tới cửa. Nữu Nữu chỉ cảm thấy đầu óc kêu ong ong, vành mắt lại đỏ lên.

“Ba, con không sao.” Đàm Vi mở miệng trước chế trụ người.

Đàm Ký nhẹ nhàng ừ một tiếng, hỏi bác sĩ tình huống ra sao.

“Phổi có tạp âm, còn chưa hạ sốt, miệng vết thương có triệu chứng bị viêm nhiễm, hôm nay tốt nhất đừng xuất viện. Chẳng qua anh yên tâm, điều dưỡng vài ngày sau sẽ khỏi thôi.”

Còn không thể xuất viện? Nữu Nữu càng nghe sắc mặt càng khó coi, nước mắt rơi ào áo, tội nghiệp nhìn phụ huynh nói: “Rất xin lỗi chú ạ, đều là cháu không tốt. . . . . .”

“Không có việc gì, cháu nhìn xem Đàm Vi có thể ăn có thể uống, đừng lo lắng.” Đàm Ký trấn an nói, “Các cháu còn chưa ăn bữa sáng đúng chứ, Cẩn Ngôn dẫn các bạn đi ăn chút gì đó đi, đều là lúc đang lớn, để đói bụng quá cũng không tốt.”

“Dạ. Cậu thì sao?” Cẩn Ngôn hỏi người bệnh.

“Ăn không vô, yết hầu đau.”

“Tớ về kêu dì Tôn nấu cho cậu chút cháo. Chú Đàm Vi và Chung ca đã ăn chưa ạ?”

“Ăn rồi mới tới, các cháu đi đi. Đại Chung,” Đàm Ký gọi tên tóc húi cua, “Đi cùng bác sĩ làm thủ tục.”

Bệnh nhân này thật sự không phối hợp, một lát lại chê truyền nước chậm, một hồi lại la ó nằm nhiều mỏi người muốn ngồi dậy. Hộ sĩ nghiêm mặt hù Đàm Vi mấy câu, thao thao bất tuyệt bàn giao xong mới đi.

Cửa vừa đóng lại giáo sư Đàm lộ ra bản chất nguyên hình, ngồi lên trên ghế bắt chéo chân. “Mày, mẹ nó giỏi a, khuya khoắt đi ra ngoài đập quán nhà người ta.”

“Ba làm sao mà biết?” Đàm Vi càng đau đầu rồi.

“Có cái gì là ba mày không biết? Buổi sáng đến đây liền nhận được điện thoại.”

Thằng nào nhanh mồm nhanh miệng sáng sớm thọc gậy bánh xe. . . . . .

“Lão lục gọi tới, ngày hôm qua thằng gây đánh nhau với cậu là người của nó.” Đại Chung nhìn vẻ mặt khó chịu của Đàm Vi giải thích, “Động vào không phải là người khác, hắn nếu không tranh nói cho ba cậu trước một tiếng thì Báo ca đã dẫn huynh đệ đi chém lũ đó. Hắc, tính khí bạo lực của Báo ca chắc cậu cũng rõ.”

Đàm Vi bật cười: “Ba em với các anh giống nhau.”

“Ba mày đây chính là người làm ăn lương thiện yêu nước thương dân.” Đàm Ký chậm rãi sửa lời. “Mày còn chưa nói cho ba nghe, chiếc xe sao lại bị biến thành như vậy? Thiếu chút báo phế, không có bằng lái mà dám lượn lờ khắp nơi.”

“Buổi tối làm gì có cảnh sát.” Đàm Vi khụ một tiếng nhanh chóng nói lảng sang chuyện khác, “Thằng kia thì sao?”

“Mẹ nó thằng nhãi con kia có mắt như mù, cũng không nhìn xem đang động vào ai. Hiện tại người đang ở bệnh viện Tứ. . . . . .” Nói đến điều này Đại Chung bỗng nhiên đứng dậy, “Mẹ nó, anh hiện tại đi đón thằng nhãi đó xuất viện, sau đó phế luôn hai cánh tay của nó!”

“Chung ca!” Đàm Vi vội gọi hắn lại, chạm tới miệng vết thương bèn hí lên một tiếng. “Thôi đi, tối hôm qua chỉ là mấy đứa học sinh với nhau chơi đùa, nháo loạn lên nữa sẽ làm bọn họ sợ.”

Đại Chung chửi một tiếng mẹ nó rồ mới căm giận ngồi xuống.

“A, biết đúng mực rồi, biết không tiếp tục gây loạn.” Đàm Ký nhìn chằm chằm con trai cười, “Mày phế đi tay của người ta mà không gọi là nháo loạn lên?”

“Phế không nổi đâu.”

“Phế đi mới tốt.” Đại Chung ngữ khí còn chưa buông tha, “Lúc làm thủ tục Đại Hải gọi điện thoại tới, nói thằng nhãi con đó làm xong giải phẫu, bác sĩ nói ảnh hưởng đến thần kinh cũng không biết có thể khôi phục hay không. Anh nói với nó, với tay bị phế rồi còn làm phẫu thuật làm gì.”

“Nói với tên say rượu đó một tiếng, về sau thấy đám học sinh đó thì cút xa một chút.”

“Uhm. Anh nói qua một tiếng với lão Lục rồi, xuất viện xong thì kêu nó cút về quê. Cậu có đói bụng không?”

“Không đói, bụng không thoải mái lắm.” Đàm Vi nhăn mày sờ sờ miệng vết thương, “Mẹ nó còn khâu nữa chứ. . . . . . loại thuốc đểu nào chứ, ngay cả sốt cũng không hạ, trong đầu như nhét một đống keo dán hồ khó chịu muốn chết!”

“Mày không phát sốt trong óc cũng là đống hồ dán.” Đàm Ký bình tĩnh mở miệng.

Đại Chung muốn cười, thì nhận được hai luồng ánh sáng sắc bén nên im bặt, xoay mặt đi nói: “Cậu ngủ đi, anh không làm ồn nữa.”

“Uhm.” Vẫn chóng mặt, Đàm Vi đang chuẩn bị nằm xuống, kinh hãi nhìn thấy lão ba cười mỉm chi thò đầu tới đánh giá hắn từ trên xuống dưới, hai con mắt lóe sáng đằng sau lớp kính soi mói khiến hắn muốn chui xuống lớp drap giường trốn. “Ba nha,” Đàm Vi bất đắc dĩ nói, “Để con ngủ một giấc, tối hôm qua đau đầu ngủ không ngon.”

“Con trai a, tối hôm qua anh hùng cứu mỹ nhân hả?”

“. . . . . .”

Đàm Ký đỡ gọng kính ôn hòa cười: “Coi trọng con bé khóc sướt mướt kia rồi hả? Ai, con gái thích khóc cũng không dễ dỗ dành a.”

“Ai cơ?” Đại Chung há mồm ngây ngô cười, “Vừa nãy anh nhìn thấy hai đứa a.”

“Không ai hết!” Đàm Vi hữu khí vô lực kéo qua drap giường che mặt, “Ba, tôn trọng một chút riêng tư của con. . . . . .”

“Mẹ , mày là con trai của ba, muốn riêng tư cái gì hả.”

Nữu Nữu mang theo bình giữ nhiệt từ cửa sổ kiếng phòng bệnh nhìn vào trong, phụ huynh không có mặt, chỉ có người bệnh đang dựa đầu vào giường hút thuốc, mày nhíu lại giống như rất không bình tĩnh. “Nè nè. . . . . .” Vặn cửa mở ra ló đầu vào.

Đàm Vi ngẩng đầu lên vẫy tay với cô nhóc. “Chỉ có một mình cậu?”

“Bọn họ ở nhà ăn cơm, tớ sợ cậu đói nên tới trước.”

“Ăn?” Nhận lấy cái bình giữ nhiệt mở ra vừa thấy, lập tức không nể mặt. “Không ăn.” Lại làm mấy món này ép hắn ăn, giữa trưa vừa ăn xong cháo nhà Cẩn Ngôn nấu, bây giờ còn ăn cháo nữa.

“Đừng tối ngày hút thuốc.” Cô nhóc kéo điếu thuốc ra ném vào thùng rác. “Ăn chút đi, tớ nấu là cháo bát bảo đó.”

“Có thể ăn sao?” Nhìn thấy gớm. Bĩu môi cầm lấy muống múc thử một ngụm nhỏ, tạm được, nhưng quá ngọt. “Cũng không mang cho tớ ít củ cải ớt, món quỷ này sao nuốt trôi.”

“Hiện tại không thể ăn cay.” Thật là, đều nhập viện rồi cái miệng còn kén chọn thế. . . . . .”Mẹ tớ nói món này có dinh dưỡng lại giải nhiệt, cậu hiện tại bị sốt hẳn là nên ăn nhiều một chút.”

“Vậy cậu làm chút đồ ăn đi, bên ngoài có quán ăn đó.”

“Món này không phải sao?”

Đàm Vi nóng nảy: “Nhà cậu mỗi ngày đều lấy cháo làm đồ ăn hả? Cũng không phải xã hội cũ. Đi, mua cho tớ đồ ăn, lắm mồm.”

“Tinh thần không tệ nhỉ, vừa muốn ăn cay lại hút thuốc.” Cửa mở ra, Đàm Ký gương mặt hòa ái tiến vào.

Đàm Vi không lên tiếng nữa.

Nữu Nữu vội kêu một tiếng chú, nhìn thấy phía sau còn đi theo một mỹ nữ. “Diệp Lam?”

“Ý, cậu đã đến rồi?” Mỹ nữ cười lên tiếng hỏi thăm, đi đến trước giường hỏi bệnh người. “Thế nào lại biến thành như vậy, còn nhập viện nữa.”

“Lâu rồi không đến nên đến ở tạm vài ngày.”

“Vớ vẩn.” Diệp Lam trách nhẹ, đem cặp lồng cơm để trên bàn.

Hai mắt người bệnh phát sáng, vội vàng đem bình giữ nhiệt trong tay đưa cho Nữu Nữu. “Cái gì vậy?”

“Cháo thịt nạc.”

Lại là cháo! Ánh mắt lập tức ảm đạm xuống. “Làm cho tớ chút gì có thể ăn đi. . . . . ”

“Thích ăn thì ăn không ăn thì thôi, cho đói chết.” Đàm Ký không cho con trai kén cá chọn canh kia sắc mặt tốt.

“Lúc nào thì có thể ra viện?”

“Buổi tối. Con ăn cháo xong rồi hãy nói.”

Chỉ cần có thể đi ra ngoài ăn cỏ cũng được, Đàm Vi cầm cặp lồng cơm lên nhắm hai mắt ăn luôn hơn phân nửa.

“Buổi tối xem sao, ” giáo sư vừa nheo mắt cười vừa bổ sung, “không hạ sốt thì chỗ nào cũng đừng mong đi.”

Hai cô gái cười nham nhở.

Đàm Vi đen mặt, ba Đàm ngay cả con trai ruột cũng đều tính kế. . . . . . Từ cửa tiến vào một người mặc áo blouse trắng, Đàm Vi giống như nhìn thấy cứu tinh hỏi: “Bác sĩ Tạ em có thể xuất viện bây giờ không? Về nhà tĩnh dưỡng cũng vậy thôi? Em cũng hạ sốt rồi.”

Bác sĩ nghe thấy mùi khói khuôn mặt vốn trầm xuống, bị Đàm Vi hỏi như vậy thì cười. “Chịu không được rồi hả ? Mới ở có một ngày.” Lấy ra ống nghe ra, nghe âm thanh của phổi một lúc xong, “Không thành vấn đề, chỉ cần hạ sốt là có thể xuất viện.”

Đàm Vi xê người định đứng lên.

“Cẩn thận một chút!” Nữu Nữu trợn tròn ánh mắt.

“Đừng vội, truyền xong bình nước này mới được đi.” bác sĩ Tạ đẩy Đàm Vi ngồi trở lại, “Ở nhà tự mình chú ý một chút, mấy ngày này đừng hút thuốc, nếu phát sốt lại thì mau chóng quay lại bệnh viện.”

“Dạ.”

Di động của Đàm Ký vang lên, nghe máy nói vài câu.

“Có việc?” Đàm Vi dựa đầu giường hỏi.

“Uhm.”

“Vậy bác cứ đi đi, ” Diệp Lam nói, “Bên này có cháu với Nữu Nữu ở đây.”

“Được. Đợi lát nữa bác gọi Đại Chung tới.” Xoay người nhìn thấy mấy đứa nhỏ tiến vào, Đàm Ký bật cười. “Sao đều đến đây hết thế?”

Ba người nhất loạt chào một tiếng. Nhất Nhất vọt tới bên giường hỏi: “Lão đại cậu cảm thấy thế nào?”

Đàm Ký vỗ lên đầu cô nhóc một cái.”Ai là lão đại của cháu?”

“Đàm Vi!” Cười hì hì chỉ chỉ vào bệnh người.

“Vì sao?”

Nhất Nhất chần chờ một lúc nói: “Bởi vì Đàm Vi biết đánh nhau. . . . . .”

Thanh âm nén cười nổi lên bốn phía, Đàm Vi thật muốn bóp chết cô nhóc.

“Đứa nhỏ này. . . . . .” Đàm Ký nhướng mày cười, cũng không biết là đang nói Đinh Nhất Nhất hay là thằng con trai biết đánh nhau của mình kia. “Các cháu ở chơi, bác có việc đi trước.” Đến nửa đường trở lại, xòe tay ra trước mặt con trai. “Thuốc.”

“Con không hút.”

Tay tiếp tục giơ ra , hàn quang hai mắt sau thấu kính hiện ra.

Đàm Vi lật chuyển ánh mắt, lấy ra hộp thuốc lá với bật lửa từ trong túi quần đặt lên tay lão cha.

“Bọn nhỏ, trông chừng nó, đừng cho Đàm Vi mua thuốc.”

“Dạ!” Nhất Nhất trả lời thực vang dội. Cung kính nhìn theo lão đại xã hội đen đi ra khỏi phòng bệnh, hai mắt phát sáng như sao. “Lão đại ánh mắt ba cậu thật lợi hại, giết người vô hình, không cần nói nhiều lời cậu cũng giao ngay thuốc ra.”

Gia Vũ khẳng định gật đầu. “Đúng, tớ có thể xác định bác ấy chính là xã hội đen.”

“Cút. . . . . .” Đàm Vi xoay mặt không muốn quan tâm đến hai tên tẩu hỏa nhập ma này.

Buổi tối Đại Chung nhất thời có việc không tới đón Đàm Vi, là lái xe nhà họ Diệp tới đón, nói Diệp ba ba muốn Đàm Vi đến nhà ăn cơm. Nhìn hai người một trước một sau tiến vào xe, Nữu Nữu nhỏ giọng hỏi Cẩn Ngôn: “Diệp Lam biết nấu ăn sao?”

“Biết a.”

“Anh ăn qua chưa? Ăn ngon không ?”

“Ăn ngon. Cậu ta giỏi nhất là làm món cá kho tàu.”

Cô nhóc cái gì cũng không biết! Ngay cả cháo cũng không biết nấu . . . . . Cả đêm Nữu Nữu ngủ không ngon, cũng không biết sao lại thế, trong lòng luôn giống như có tảng đá lớn đè ép nặng trĩu. Gọi điện thoại cho Đàm Vi, hỏi: “Cậu vì sao muốn Diệp Lam nấu cơm cho cậu ăn?”

“Cậu ấy không nấu cơm cho tớ thì ai sẽ nấu?” Trả lời rất đương nhiên.

“Tớ làm cho cậu ăn.”

“Không thích.”

“Vậy ngày đó cậu hôn tớ làm gì?”

“Thú vị.”

“Thú vị, cậu về sau đừng tìm tớ nữa!”

“Không tìm thì không tìm.” Đàm Vi cúp điện thoại.

Tiếng tút tút trong loa điện thoại vang lên, Nữu Nữu alo mất nửa ngày cũng nghe không thấy giọng của Đàm Vi, oa một tiếng khóc lớn lên.

“Sao vậy Nữu Nữu?” Thẩm ba lay người cô con gái, đứa nhỏ này nhắm hai mắt đang khóc. “Nằm mơ rồi hả?”

Mở mắt ra, vừa sờ lên mặt tất cả đều là nước mắt, bĩu môi ngồi dậy. “Nằm mơ cãi nhau với người khác.” Cô nhóc khó chịu ngột ngạt nói. Thì ra là mơ. . . . . . Nhưng giấc mộng này cũng quá nhàm chán đi.

“Cãi không lại liền khóc a? Mau dậy đi con, cơm ở trên bàn còn nóng, ba đi làm đây.”

Rời giường rửa mặt đánh răng, ngồi vào bàn ăn cũng không muốn ăn, trong lòng còn nghĩ đến giấc mơ kia. Điện thoại đột nhiên vang lên, dọa cô nhóc nhảy dựng lên. “Ai vậy?”

“Tớ.”

Cô nhóc nghe thấy giọng nói: “Cậu ấy nấu cơm ngon không ?”

“Nói cái gì vậy.” Trong điện thoại truyền ra tiếng cười.

“. . . . . . A. . . . . .” Nữu Nữu phản ứng kịp, mặt đỏ bừng bừng. “Không có gì. Cậu đang ở chỗ nào?”

“Trong nhà.”

“Ách, không ở nhà Diệp Lam?”

“Suốt ngày ở trong nhà người khác làm chi. Cậu qua đây chơi không, ba tớ lại đi ra ngoài.”

“Ừ.” Ngón tay quấn quít lấy dây điện thoại lắp bắp hỏi, “Nhà cậu có người nấu cơm không?”

“Không có người. Nếu không thì cậu nấu cho tớ ăn?”

“Được. . . . . .”

“Vậy đợi lát nữa đi siêu thị mua đồ, cậu đứng ở cửa lớn của viện chờ nhé, tớ đi qua ngay.”

“Không cần không cần, tớ đi nhà cậu trước chờ cậu!” Âm điệu thật cao, dường như sợ Đàm Vi phản đối lại lặp lại một lần “Tớ đi tới nhà cậu”, cúp điện thoại. Quay đầu thấy đồ ăn trên bàn, vô cùng lo lắng đặt vào trong tủ lạnh, chạy về phòng lấy bóp tiền với chìa khóa nhanh như chớp chạy đi.