Nguyên Tôn

Chương 16: Đào góc tường

Sáng sớm ngày thứ hai.

Sau khi Chu Nguyên uống xong một bát canh cứu thú và ăn hết một chén cơm huyền tinh thì lại bắt đầu luyện tập chín mươi tám thức đoán long hí, thu nạp nguyên khí, trùng khai mạch.

Tốn hết một buổi trưa, Chu Nguyên lại tiến hành trùng mạch được bốn lần, tuy rằng mồ hôi đổ ướt đẫm, kinh mạch đau đớn, nhưng khi cảm ứng được đệ nhất mạch trong cơ thể càng lúc càng thả lỏng thì trong lòng của hắn cũng dâng tràn hưng phấn xen lẫn chờ mong.

Có thị nữ đứng bên cạnh đưa khăn mặt qua, đợi sau khi Chu Nguyên lau mặt sạch sẽ thì lại cung kính nói:

- Điện hạ, thứ ngài yêu cầu đã được đưa tới rồi.

- A?

Chu Nguyên nghe thấy thế thì lập tức vui vẻ, vội bước nhanh vào phòng, quả nhiên nhìn thấy một cái khay bằng ngọc được đặt trên bàn, bên trên khay ngọc là mười viên tinh thạch phát ra ánh sáng khác nhau được xếp gọn gàng.

Nhìn kỹ lại thì sẽ phát hiện bên trong tinh thạch còn có một bóng dáng như ẩn như hiện, tạo thành đủ loại hình thù, phát ra dị quang.

Đây là hồn tinh, sau khi nguyên thú chết đi thì thú hồn sẽ ngưng tụ thành trạng thái tinh thạch để bảo vệ thú hồn.

Mà Chu Nguyên cần những thú hồn tinh này rõ ràng là muốn dùng nó để ôn dưỡng thiên nguyên bút.

- Đều là thú hồn tinh nhất phẩm.

Chu Nguyên nhìn thoáng quá, những thú hồn tinh này đều tới từ nguyên thú nhất phẩm, bất quá cũng tốt, thú hồn tinh có phẩm chất cao quá thì với tình trạng của thiên nguyên bút hiện nay, e là không thể nào chịu nổi.

Chu Nguyên rút thiên nguyên bút ở bên hông ra, bàn tay vuốt ve thân hút, thân bút loang lổ khiến cho cảm giác có phần thô ráp, lông tơ ở đầu bút cũng có vẻ ảm đạm, chỉ có một ít đường văn thần bí cổ xưa là như minh chứng cho sự bất phàm khi xưa của thiên nguyên bút này.

Chu Nguyên cầm một cây búa nhỏ tới, trực tiếp đập vỡ một lỗ nhỏ trên một viên thú hồn tinh, sau đó hắn cắm đầu bút của thiên nguyên bút vào bên trong.

Thiên nguyên bút vừa mới tiếp xúc với thú hồn bên trong thú hồn thì lập tức run lên, lông tơ ở đầu bút khẽ cuốn một cái đã cuốn lấy thú hồn kia lên, xoẹt một tiếng, thú hồn biến mất, trực tiếp bị hút vào bên trong thiên nguyên bút.

Thú hồn vừa biến mất, thiên nguyên bút trong tay của Chu Nguyên lại phát ra một điểm quang mang yếu ớt, đạo nguyên văn cổ xưa trên thân bút cũng sáng lên một chút.

- Qủa nhiên là hữu dụng.

Chu Nguyên vui mừng, tiếp tục làm theo cách đó, đập vỡ từng viên thú hồn tinh, sau đó lại để cho thiên nguyên bút hấp thu hồn tinh bên trong.

Mà theo thiên nguyên bút hấp thu hồn tinh của từng viên thú hồn xong, quang mang trên thân bút lại càng thêm sáng ngời, đạo nguyên văn cổ xưa kia lại càng phát ra quang mang nhàn nhạt.

Bất quá, ngay tại lúc thiên nguyên bút hấp thu thú hồn của viên thứ tám xong thì đột nhiên lại ngừng hấp thu, mặc kệ Chu Nguyên làm thế nào thì thiên nguyên bút cũng không hấp thu thêm nữa, quang mang trên thân bút cũng dần khôi phục lại như cũ.

- Đây là…. Ăn no rồi?

Chu Nguyên ngây ra một lúc, rốt cuộc cũng hiểu được, sau đó lập tức phì cười, cái thiên nguyên bút chết tiệt này, cho ngươi hấp thu hồn tinh để ngươi sớm ngày khôi phục, kết quả ngươi còn ngại ăn no quá?

Bất quá tính tình của thiên nguyên bút này cũng không nhỏ, ăn no rồi thì ép kiểu gì cũng không ăn thêm nữa, Chu Nguyên cũng hết cách, chỉ có thể dở khóc dở cười thu nó lại, chuẩn bị chờ tới ngày mai lại tiếp tục cho nó ăn.

Chỉ là nếu cứ như thế thì xem ra cũng phải tốn một khoảng thời gian mới có thể thắp sáng được đạo nguyên văn cổ xưa thứ nhất lên.

Nhưng Chu Nguyên cũng không vội, nên trở tay cắm thiên nguyên bút về lại bên hông rồi đi ra khỏi phòng, hôm nay hắn định đến Đại Chu Phủ, tuy rằng hắn tin tưởng Tô Ấu Vi nhất định sẽ không bị tên Tề Nhạc kia lôi kéo, nhưng đi xem một cái cũng được, miễn cho tên Tề Nhạc kia âm thầm kiếm chuyện.

…..

Đại Chu Phủ.

Chu Nguyên đi dạo một vòng, không thấy Tô Ấu Vi đâu, tìm người hỏi thăm mới biết nha đầu kia lại chạy tới tàng thư viện làm việc rồi.

Lúc trước ít ai lui tới tàng thư viện của Đại Chu Phủ, nhưng kể tử khi Tô Ấu Vi nhận việc làm thêm ở trong này thì nó lại trở thành nơi náo nhiệt trong Đại Chu Phủ, luôn có người đảo qua đảo lại nơi đó, lấy danh nghĩa mượn sách để nhân cơ hội làm quen với Tô Ấu Vi.

Chu Nguyên đi vào bên trong vv, không thấy Tô Ấu Vi ở chỗ quầy, vậy nên hắn đi dạo một vòng, chợt dừng bước, nhìn về phía một giá sách lớn ở đằng trước.

Ở nơi đó, thiếu nữ có thân hình lung linh đứng trên một cái ghế cao để chỉnh sửa dãy sách, cần thận lau dọn bụi bặm bên trên.

Lúc này có ánh mặt trời từ bên ngoài cửa sổ len lỏi chiếu vào, vô số hạt bụi tung bay trong ánh mặt trời.

Gương mặt sáng ngời long lanh của thiếu nữ được ánh mặt trời chiếu rọi, hàng mi cong dài rợp bóng khẽ lay động, đôi môi nhỏ nhắn hơi vểnh lên ngâm nga một khúc hát, tràn đầy sức sống thanh xuân.

Khụ.

Chu Nguyên ho nhẹ một tiếng, nhẫn tâm phá vỡ cảnh tượng xinh đẹp này.

Tô Ấu Vi giật mình, vội vàng cúi đầu nhìn xuống, sau khi nhìn thấy là Chu Nguyên thì trên mặt lập tức hiện lên vẻ mừng rỡ.

Chu Nguyên đi tới bên dưới chiếc ghế cao kia, bởi vì Tô Ấu Vi đang mặc viện phục, bên dưới là váy, cho nên thứ đập vào mắt đầu tiên là đôi chân thon dài trắng nõn, bóng loáng như bạch ngọc của cô, khiến cho người ta có xúc động muốn vươn tay sờ thử.

- Điện hạ!

Tô Ấu Vi cũng đã nhận thấy được tầm mắt của Chu Nguyên đang nhìn đi đâu, lúc này mặt cô đỏ bừng, tức giận kêu một tiếng, quyển sách dày cộp trên tay run lên một cái, một đống bụi liền rơi xuống mặt Chu Nguyên.

- Oa, mù mắt rồi.

Chu Nguyên vội vàng mượn chuyện này để giả ngu, che mắt lại.

Tô Ấu Vi nhẹ nhàng nhảy xuống từ trên chiếc ghế cao kia, đặt sách lại trên giá, mặt mày đỏ bừng liếc Chu Nguyên hãy còn đang giả vờ giả vịt, khinh bỉ:

- Hạ lưu.

Chu Nguyên mở mắt ra, bất đắc dĩ nói:

- Đây là sự cố ngoài ý muốn mà thôi.

Tô Ấu Vi hừ nhẹ một tiếng, nói:

- Điện hạ ngày ngày bận rộn sao lại rảnh rỗi chạy đến đây thế này?

- Hắc hắc, nếu không tới, lpữ như Tiểu Vi Vi nhà ta bị người khắc bắt đi mất thì sao.

Chu Nguyên cười nói.

- Yêu, đừng có gọi bậy!

Gương mặt của Tô Ấu Vi lại càng đỏ hơn, xấu hổ nhéo Chu Nguyên một cái, sau đó khẽ chề môi, nói với vẻ buồn rầu:

- Ngươi cũng biết à? Tên Tề Nhạc kia tìm ta rất nhiều lần, phiền muốn chết.

- Muốn ngươi thi xong sẽ gia nhập ất viện đúng không?

Chu Nguyên nhíu mày, tên Tề Nhạc này đúng là độc ác, ngay cả góc tường của hắn mà cũng dám đào!

Tô Ấu Vi gật đầu, đối với mấy việc tranh giành của các phủ chủ trong Đại Chu Phủ này, cô cũng không biết rõ lắm, nhưng cô cũng biết là Chu Nguyên và Tề Nhạc đứng ở hai phe đối lập, cho nên đối với việc Tề Nhạc dùng đủ cách lôi kéo, cô chỉ có thể thoái thác mà thôi.

- Tên kia ra giá bao nhiêu với ngươi?

Tô Ấu Vi trừng mắt nhìn Chu Nguyên một cái, nói chuyện kiểu gì mà khó nghe muốn chết, bất quá cô cũng biết rõ Chu Nguyên không có ý gì, nên nói:

- Mấy thứ vinh hoa phú quý gì đó thì khỏi cần nói tới, còn đồng ý đợi sau khi ta bước vào dưỡng khí cảnh thì sẽ cho ta một bộ công pháp có thể tu luyện ra nguyên khí tam phẩm.

- Ồ, hắn chịu chi thật đấy.

Chu Nguyên có phần kinh ngạc, công pháp nguyên khí tam phẩm kia đấy, phải biết rằng công pháp nguyên khí có đẳng cấp cao nhất của hoàng thất bọn họ cũng chỉ mới tới tứ phẩm mà thôi.

- Bất quá ta cự tuyệt rồi.

Tô Ấu Vi chớp mắt một cái, cô thấp giọng cười nói:

- Hắn ta còn bực dọc hỏi ta là ngươi cho ta thứ gì.

- Ta nói, điện hạ cũng không cho ta thứ gì cả, hắn chỉ giúp ta đạp một cánh cửa mà thôi.

Thanh âm của cô khẽ khàng vang lên, nhưng lại khiến Chu Nguyên cười khổ một tiếng, lúc ấy hắn chỉ đi ngang qua, nhìn thấy một tiểu cô nương đội mưa quỳ ở trước cửa dược phường đau khổ cầu xin, còn hắn thì nhất thời tức giận lên mới bước lên đạp cánh cửa đang đóng chặt của dược phường nọ.

Nhưng hắn lại không biết, hành động vô tình khi ấy lại biến thành dấu ấn khó phai trong lòng Tô Ấu Vi.

- Tên Tề Nhạc kia chắc là tức muốn chết.

Chu Nguyên nói.

- Vậy cũng đâu liên quan gì tới ta.

Tô Ấu Vi che miệng cười khẽ.

Chu Nguyên gật gật đầu, nhưng trong lòng lại nghĩ thầm, đợi sau khi Tô Ấu Vi bước vào dưỡng khí cảnh, hắn cũng có thể giúp cô tìm một bộ công pháp có phẩm chất không thấp, bằng không thật sự sẽ lãng phí thiên phú của cô ấy.

- Gần đây khai mạch thế nào rồi?

Chu Nguyên hỏi.

- Cũng không tệ lắm, trước kỳ thi thì chắc sẽ đả thông được đệ tứ mạch.

Tô Ấu Vi nói.

Chu Nguyên chậc chậc tán thưởng một tiếng, thiên phú của Tô Ấu Vi quả thật rất xuất sắc, nếu như cô cũng có điều kiện giống như hắn, mỗi ngày uống canh cửu thú, ăn gạo huyền tinh, e là ngay cả Tề Nhạc cũng không thể sánh bằng cô.

Bất quá Chu Nguyên cũng không dám mang theo canh cửu thú với gạo huyền tinh cho Tô Ấu Vi, nha đầu kia rất mẫn cảm, cũng rất quật cường, tuyệt đối sẽ không chấp nhận Chu Nguyên giúp đỡ kiểu này.

- Lúc trước Sở phủ chủ tự mình nói với ta, nhất định phải kéo ngươi về giáp viện.

Chu Nguyên nhìn Tô Ấu Vi rồi nói.

Tô Ấu Vi ngẫm nghĩ một lúc, cười hì hì nói:

- Vậy ngươi nói với hắn là nếu ngươi cũng được vào giáp viện thì ta sẽ vào.

Nàng giống như tiện miệng nói thế thôi, nhưng trong mắt lại thoáng chút lo lắng, bởi vì muốn vào giáp viện thì phải nằm trong mười thứ hạng đầu của kỳ thi sắp tới, nhưng Chu Nguyên lại chưa từng khai mạch, bằng vào những nguyên văn cấp nhập môn kia thì rõ ràng khó mà làm được.

Mà theo như cô biết, Sở phủ chủ lại là một người giữ luật rất nghiêm khắc, nếu như Chu Nguyên không thể bước vào mười thứ hạng đầu thì dù hắn có là điện hạ đi chăng nữa, e là Sở phủ chủ cũng chưa chắc sẽ nể tình.

Chu Nguyên nhìn cô một cái, sao lại không đoán được suy nghĩ của cô, nên cũng có phần cảm động, cười nói:

- Không cần lo cho ta, ta nhất định có thể vào được giáp viện.

Nhìn thấy Chu Nguyên cam đoan chắc nịch như thế, Tô Ấu Vi cũng không tiện nói thêm gì nữa, chỉ có thể gật đầu.

Hai người nói nói cười cười đi ra khỏi chỗ đó, lúc vừa rẽ qua một giá sách thì đột nhiên có một đạo thân ảnh nhảy vọt ra trước mặt hai người.

Đó là một thiếu niên có vóc dáng hơi cao lớn, bộ dạng cũng khá anh tuấn, hắn nhìn thấy Tô Ấu Vi và cùng nhau đi tới thì sắc mặt thoáng thay đổi, chợt lộ ra nụ cười rụt rè:

- Điện hạ.

Sau đó hắn lại nhìn về phía Tô Ấu Vi, ánh mắt thoáng trở nên dịu dàng hơn:

- Ấu Vi, ngươi đã xong chưa? Hôm nay có rảnh không? Ta mời ngươi ăn cơm nhé?

Chu Nguyên nhìn thiếu niên anh tuấn kia, nheo mắt mỉm cười, vì hắn đã nhận ra người nọ là ai.

Lâm Phong, cũng xem như nhân vật phong vân trong tân sinh của Đại Chu Phủ, nghe nói là người có hy vọng giành được hạng nhất trong kỳ thi lần này.

Nhưng theo như hắn biết thì kẻ này đã bị Tề Nhạc lung lạc mất rồi.