Nguyên Tố Thao Khống Sư

Chương 25: Lâu đài của quỷ hút máu

Thực ra, với cái tên trong trò chơi, Tần Nhược đã từng phải đau đớn lâu lắm. Lần đầu tiên khi vào trong Vinh Quang khởi tạo nhân vật, cũng không biết do dây thần kinh số mấy bị chập mạch mà hắn đặt tên từ Tần Nhược (nhược - nếu như) thành Tần Nhược (nhược - yếu ớt), người ta không biết còn cho rằng hắn đang khinh bỉ triều Tần mạnh mẽ thời cổ đại đó chứ. Thực tế là lúc đó Tần Nhược đã sơ sẩy không để ý đến chuyện này, về sau vì lý do muốn xóa nhân vật để lập lại thì phải cần chờ 24 tiếng đồng hồ, nên hắn không thể không làm sai thì sai cho trót, làm sai thì sai tới cùng luôn!

Sau khi nghỉ ngơi hơn một tiếng đồng hồ, trong tiếng chuông nhẹ nhàng, Tần Nhược tiến vào trò chơi. Địa điểm gặp mặt vẫn là nơi mà lần trước hẹn nhau. Lúc Tần Nhược tới nơi cũng vừa đúng 2 giờ, có điều dường như Nữ Thần Giữ Của trong bộ trang bị cung tiễn thủ và một nữ đạo tặc trông như học sinh cấp ba nọ đã chờ hắn từ lâu rồi ấy.

Đặc biệt là nữ đạo tặc có khuôn mặt trẻ con kia, bắt đầu từ khi trông thấy Tần Nhược, cô nàng cứ dùng ánh mắt hoài nghi chằm chằm đánh giá khắp người hắn mãi, trong ánh mắt cô nàng có một vẻ quái dị nói không nên lời, khiến Tần Nhược rất là thắc mắc:

Đây là ‘người bạn’ mà Nữ Thần Giữ Của nói đến à? Là đạo tặc tinh thông thuật Máy Móc sao? Sao trông như một con bé học sinh vậy nhỉ?

Mặc dù trong lòng thì thắc mắc, nhưng ngoài miệng Tần Nhược vẫn chào hỏi bình thường:

“Ngại quá, chắc hai người đã đến lâu rồi nhỉ?”

“Cũng chưa lâu đâu, thời gian cũng vừa đúng mà. Nào, để tôi giới thiệu với anh một chút, đây chính là đạo tặc cấp 41 có thuật Máy Móc cấp cao mà tôi nói với anh, giúp anh qua nhiệm vụ chắc không có vấn đề gì.” Mèo Nhỏ trông chẳng để bụng chút nào.

Tần Nhược thật là sững người đi một chốc. Đạo tặc bậc bốn, lại còn tinh thông thuật Máy Móc cấp cao nữa? Nhưng như thế vẫn chưa là gì, câu nói tiếp theo của Mèo Nhỏ mới khiến cho hắn không biết phải nói gì cả:

“Anh xem chúng tôi có giống nhau không? Em gái tôi đó. Tên là Lý Hinh Thấm, em gái ruột, hiện đang học đại nhất (bằng lớp 10 bên Việt Nam)...”

“Vẫn còn đi học à?”

“Không được hả?”

MM nhỏ kia nói ngay, nghe có vẻ không vừa lòng cho lắm. Nhìn thái độ con bé bất thiện ghê, không biết mình đã trêu gì chọc gì đến con bé nhỉ? Tần Nhược toát mồ hôi cười một cái, thầm nghĩ, quả nhiên là có phong thái của dân ‘đàn chị bé con’ đó mà.

Mèo Nhỏ hừ một tiếng, nhướng mày vỗ nhẹ vào đầu em gái của mình:

“Em thích ăn đòn hả? Tần Nhược, anh đừng để ý đến nó, con nhóc này chơi trò chơi với lũ bạn học trong trường, chơi đến điên lên rồi, y như mấy con bé tiểu thái muội vậy, mỗi ngày ở trong nhà không hô đánh thì cũng là hô giết. Nếu không vì giúp anh làm nhiệm vụ, tôi thèm vào mà nhớ đến nó ấy chứ.”

“...”

Không nói còn đỡ, Mèo Nhỏ vừa nói thế xong, Tần Nhược tức khắc nhìn em gái của cô bằng ‘cặp mắt khác xưa’ ngay. Nhìn con bé Hinh Thấm bề ngoài nhu nhược, bộ dạng dửng dưng này, rất khó có thể tưởng tượng được bên trong lại là một nha đầu dã tính như thế đó.

Còn may mình không có một đứa em gái như vậy.

Tần Nhược lau lau chút mồ hôi lạnh trên trán, sau đó bắt đầu hoài nghi về tính thuận lợi hoàn thành của nhiệm vụ này. Mình có nên đặt kỳ ngộ khó được này vào tay của con bé ‘tiểu thái muội’ này hay không đây? Dù sao thì không phải ai cũng có thể có cơ hội để nhận được nhiệm vụ này.

“Được rồi, chị, người cùng một công ty cũng đừng nói nhảm nhiều như thế, mau chóng làm nhiệm vụ đi. Sau đó... Chúng ta còn có chuyện đấy.” Nói xong Hinh Thấm trừng mắt với Tần Nhược một cái, ý thù địch trong ánh mắt đó khiến Tần Nhược phải rùng cả mình, đồng thời trong lòng cũng buồn bực, không biết hắn rốt cục đã đắc tội với nha đầu này ở đâu.

Có điều khi nghĩ lại Mèo Nhỏ chắc chắn đang thật tâm muốn giúp mình, cho nên Tần Nhược cũng không chấp nhặt gì với con bé này, cứ coi như con nít phát tác tính tình vậy thôi...

“Được rồi, vậy không làm chậm trễ thời gian nữa, chúng ta tổ đội trước đi, sau đó đến thị trấn Loke.” Tổ đội xong, Tần Nhược mới biết tên trong trò chơi của con bé kia là ‘MM Thối Tiền’. Cái tên này đọc nghe có vẻ... Khụ, thật là có tài ghê.

Nhìn lại Mèo Nhỏ, cấp 39 rồi, thế mà đã vượt trước mình rồi đấy, xem ra chẳng bao lâu nữa là lên bậc bốn cho xem.

Thật là nhanh ghê, bởi vì chắc chắn trong ngày thường Nữ Thần Giữ Của cũng chỉ như mình thôi, sau khi tan ca mới có thời gian để chơi trò chơi. Chỉ là không biết cô ấy một mình luyện cấp hay là đi theo em gái luyện nhỉ?

Mặt khác, cô nàng Mèo Nhỏ trước mặt mình đây, thiệt là không có cái chỗ nào trông giống với Nữ Thần Giữ Của trong hiện thực cả... Trong lòng Tần Nhược cứ quanh đi quẩn lại suy nghĩ ấy mãi.

* * * * * *

Rời khỏi thị trấn Loke, ba người tiến về phía Bắc, đến một mảnh đất hoang vắng bên cạnh lâu đài của quỷ hút máu.

Dọc đường đi ba người thấy đầy những con quỷ hút máu bậc thấp. Lũ này vốn là loài người, nhưng bị đám quỷ hút máu bậc cao lây nhiễm sau khi hút máu, cho nên hóa thành những con quỷ hút máu bậc hai, bậc ba, cứ thấy người là lao tới cắn!

Có khi đám quỷ này không khác gì những người chơi cả, dưới sự sơ suất, có không ít người chơi thường xuyên bị đám này lao tới mà trở tay không kịp, nên bị cắn rồi mơ mơ màng màng chết đi...

Mà nháy mắt khi một người chơi bị chúng hút máu đến chết, thi thể của người này sẽ bị biến thành một con quỷ hút máu ngay, mục sư ánh sáng không thể hồi sinh giúp được nữa.

Bởi vậy, có khi một người chơi nào đó quay trở lại đây sau khi chết, sẽ bị bắt buộc phải chiến đấu với thi thể của mình, mà còn là một cái ‘mình’ đầm đề máu nữa. Tràng cảnh đó trong mắt người ngoài trông có vẻ quái dị vô cùng.

Có điều hiện giờ nơi này đang được rất nhiều người chơi yêu thích, một số người thậm chí có tổ chức sự kiện chết đi một lần, sau đó quay lại cảnh chiến đấu giữa mình với mình - đám quỷ hút máu, đăng lên trang web để thu điểm click nữa.

Chính bởi vì nguyên nhân ấy, nên trên đường đi đến lâu đài của quỷ hút máu, mọi người có thể trông thấy các đoàn đội người chơi bậc hai, bậc ba ở khắp nơi. Ba người bọn Tần Nhược thậm chí còn không cần ra tay gì, cũng đã đến được nơi đích rồi.

Tầng mây đen nghìn nghịt che phủ lấy một tòa lâu đài cổ bề thế rộng rãi theo phong cách thế kỷ XVII. Từng bầy từng bầy dơi đen vỗ vỗ cánh bay đầy trên không của tòa lâu đài này, khiến nó trông như một lâu đài ma trong truyện cổ Grim vậy.

Lối vào của nhiệm vụ chính là ở giữa tòa lâu đài này, chỉ có vào được căn phòng bí mật trong tầng một, nhiệm vụ và tấm bản đồ trong tay Tần Nhược mới có thể khởi động được.

MM Thối Tiền dường như đã từng trải qua chuyện tương tự rồi, nên vừa nghe phải vào trong căn phòng bí mật thì lập tức nhíu chặt hai hàng lông mày khả ái của mình ngay. Khuôn mặt con bé lộ ra một vẻ chán ghét và bất an - cuối cùng thì con bé cũng khôi phục lại được một chút khí chất phải có của một cô gái:

“Em nói trước nhé, chị của em chỉ bảo em phải mở các loại bẫy máy thôi, chứ không có bắt em phải đánh quái, cho nên lát nữa em sẽ không đánh đâu! Còn nữa, em ghét mấy cái thứ này lắm, đừng để cho mấy cái thứ đáng kinh tởm này đụng tới em.”

Tần Nhược gật đầu cười. Nếu những điều đó mà còn làm không được, thì mình đã không đến đây rồi. Tức thì hắn bảo hai người nữ đi theo sau lưng mình, sau đó lấy từ trong ba lô ra một cái bình kỳ quái, mở nắp bình, xong mới rảo bước tiến vào tòa lâu đài u ám trước mặt.

“Đó là cái gì thế?”

Hai chị em đằng sau lưng hắn hiển nhiên đều là mấy con quỷ tò mò, thấy Tần Nhược không chuẩn bị ngay cả một cái phép thuật phòng ngự mà đã bước vào bèn không nhịn được mà đuổi theo hỏi.

Tần Nhược cười một cách bí ẩn:

“Hai người tự ngửi xem xem.” Nói rồi hắn đưa cái bình tới trước mặt hai người. Một mùi tỏi cay nồng nặc đột ngột xộc lên, khiến hai người nữ phải sặc sụa lùi lại xa mấy mét.

“Kinh quá! Đây là cái gì thế?”

“Tỏi. Sao anh lại cầm cái thứ này vậy? Ném mau đi, khó ngửi quá đi mất!” Mèo Nhỏ và MM Thối Tiền cùng nhìn Tần Nhược đang cười một cách quái dị, ánh mắt như thể đang nhìn một tên thần kinh vậy.

“Ném?” Tần Nhược thu lại cái bình kia, cẩn thận như đang giữ một món bảo bối vậy.

“Vậy tôi lấy cái gì mang hai người đi vào trong phòng bí mật chứ?”

Tiếp đó Tần Nhược nói cho hai người biết, thứ này hắn nhờ một cơ hội ngẫu nhiên mà biết được một cửa hàng thần bí nọ có bán, nghe giới thiệu bảo đây là chất lỏng do một ngàn múi tỏi ép ra rồi nén lại, sau khi mở nắp thì trong vòng 30 phút cam đoan quỷ hút máu bậc thấp bậc cao gì đều không dám tới gần, nên sau khi nhận được nhiệm vụ đến nơi đây, Tần Nhược đã mua hai bình về dùng thử, hiệu quả thật vô cùng tốt.

“Thật chứ?”

MM Thối Tiền nghe thấy thứ này hữu hiệu với quỷ hút máu, cặp mắt kính bèn lóe lên.

Có điều khi nhìn thấy lũ quỷ hút máu bậc cao có hai đôi cánh đằng xa, lòng tin của con bé với chiếc bình này bị tụt ngay. Mãi đến khi ba người an bình bước vào trong hành lang của lâu đài, nơi ba người đi qua đám quỷ hút máu đều nhao nhao tránh xa, con bé mới hưng phấn reo lên:

“Oa! Hay quá xá! Anh Tần yêu dấu, thứ này ở đâu có bán vậy?”

Tần Nhược nghe thấy tiếng ‘anh Tần yêu dấu’ ấy mà suýt nữa đánh rớt cái bình trong tay xuống, trong lòng thầm đổ mồ hôi hột.

“... Em muốn mua cái này làm gì?”

Mèo Nhỏ cố nén không bật cười, sau đó hỏi em gái mình.

Lúc này Hinh Thấm mới chợt nghĩ lại mấy chữ ‘anh Tần yêu dấu’ kia có vẻ mập mờ lắm lắm, nhất thời mặt đỏ như quả cà, bèn vội vàng nói ngay:

“Lần trước nhận nhiệm vụ, có liên can tới quỷ hút máu, thấy ghét muốn chết luôn! Có điều bây giờ thì tốt rồi, anh... Tần, nơi nào có bán nước tỏi?”

Thấy con bé này lộ ra bộ dạng thẹn thùng khó có, Tần Nhược gật gật đầu: “Chờ nhiệm vụ kết thúc rồi, anh đưa em đi.”

“Nói chắc đó!”

MM Thối Tiền hí hửng nhảy nhót, Tần Nhược nhìn mà liên tục bật cười, nhiệm vụ kia hẳn là quan trọng với con bé lắm.

Hắn vừa mới thả lỏng tinh thần thì MM Thối Tiền đã đột nhiên thốt ra một câu như trời long đất lở: “Được rồi, nể tình anh giúp em, em miễn cưỡng cho phép anh theo đuổi chị của em đấy.”

“A?”

“Hinh Thấm!”

Mèo Nhỏ vừa thẹn vừa giận, sau đó có lẽ vì ngày thường đã quen rồi, cho nên sẵn cây cung gỗ trên tay bèn gõ lên trên đầu của em gái mình ngay, kết quả bất cẩn xẹt qua cái bình trong tay Tần Nhược...

Tiếng vỡ tan của vật bằng thủy tinh vang trong lâu đài của quỷ hút máu có vẻ thanh thúy hơn bình thường rất nhiều!