Chỉ là lần sử dụng đầu tiên, Tần Nhược đã nhanh chóng nắm bắt được ưu và nhược điểm của phép thuật Ưng Tuyết Đột Kích.
Thời gian ngưng tụ quá dài, quá trình cũng rườm rà hơn phép thuật bình thường nữa: trừ ngưng tụ, biến chất ra thì còn có thêm một quá trình là biến hình nữa, khiến hắn nảy sinh ý định dừng nó giữa chừng nhằm lĩnh ngộ sự hấp dẫn của quá trình biến hình luôn. Cuối cùng phép thuật này không phải là tạo thành rồi thì sẽ tự động tấn công được khóa lại, mà là do người chơi tự mình khống chế, thiết kế quỹ tích tấn công và chỉ định mục tiêu tấn công.
Chẳng trách gì từ trước đến giờ rất ít khi nhìn thấy phép này được người ta sử dụng trong khi chiến đấu, chỉ mấy cái khuyết điểm đó thôi là đã khiến rất nhiều những người chơi thích việc khóa lại xong là phép thuật tự động tấn công phải bỏ quên nó rồi... Cho dù cường độ tấn công của nó vô cùng tốt, thậm chí còn cao hơn phép đồng cấp là Gai Băng Xanh Thẫm đến 5 điểm lực phép nữa! Nhưng nó lại quá thiếu hiệu suất.
Tần Nhược không thích phép thuật này, nhưng khi hắn bước đến trước thi thể con lợn rừng, để ý thấy sáu chiếc lỗ do Ưng Tuyết Đột Kích tạo ra trên cổ nó, hai hàng lông mày của hắn hơi hơi nhăn lại...
Hắn đi vòng đến bên cạnh ba cô gái, hủy bỏ phép Màng Băng để khôi phục MP. Lúc này, Hiểu Hiểu đã một lần nữa tiến vào khu vực lũ lợn rừng đen, bắt đầu dùng tiết tấu cũ đánh chúng.
Tần Nhược đứng lên, ngưng tụ nguyên tố, sau đó thực hiện vài kỹ xảo khống chế nước:
- Nước! Tụ!
- Biến hình!
Sau ba trình tự đó, một cụm nước có hình dạng một con chim kỳ quái xuất hiện trước mặt của Hinh Thấm và Lan Lam... Sau đó, một tiếng “Băng” có phần hưng phấn vang lên...
Một khối băng vô cùng “có cá tính” xuất hiện ở giữa không trung, dưới ánh mặt trời, nó phản chiếu một loại ánh sáng cứng chắc, sau đó “xoảng” một tiếng rớt tan tành trên mặt đất.
“Phụt phụt!”
Hinh Thấm và Lan Lam không kịp che miệng nên cùng phát ra tiếng cười, trên trán Tần Nhược nổi lên mấy sợi dây gân...
“Khụ khụ!”
Nét mặt Tần Nhược có chút đỏ. Hắn xấu hổ ho vài tiếng, sau đó tiếp tục với mạch suy nghĩ của mình.
Mọi phép thuật đều là phát triển từ kỹ xảo khống chế nước bậc một cả, hắn không tin là có kỹ xảo biến hình rồi mà vẫn không suy ra được một phép Ưng Tuyết Đột Kích hoàn chỉnh.
Nhưng, sau hơn mười lần thí nghiệm thất bại với những khối băng hình thù kỳ quái, khuôn mặt Tần Nhược đã như một tấm giẻ màu đỏ. Cuối cùng, hắn đành bực bội chấp nhận thất bại trong việc nắm giữ kỹ xảo biến hình, nguyên nhân có chút buồn cười, đó là mặc dù hắn đã cố gắng hết sức để biến hình cho con ưng của mình, nhưng mỗi khi biến hình thì đều là một bức tượng bằng băng rất có hơi hám nghệ thuật trừu tượng cả, chứ không phải một con ưng bằng băng linh động như của Ưng Tuyết Đột Kích.
Mà điều khác nhau lớn nhất là một con thì có sinh mệnh, còn một con không có!
Tần Nhược có thể khống chế được một con ưng bằng băng, nhưng không thể rót linh hồn vào cho nó được, cũng giống như hắn có thể tạo ra được tường băng nhưng không thể ra lệnh cho nó nói chuyện vậy...
Hiểu ra điều ấy, Tần Nhược rốt cục cũng buông bỏ ý định. Một phép thuật cao cấp bậc bốn được người đi trước thiết kế tỉ mỉ như vậy thì sẽ không dễ phân giải, tổ hợp lại như phép thuật bậc ba nổi. Có lẽ còn có phân đoạn nào đó nữa mà mình còn chưa chú ý nắm giữ được... Tóm lại là đã thất bại rồi!
Phân tích Ưng Tuyết Đột Kích thất bại, Tần Nhược cũng tạm thời buông bỏ luôn phép thuật này - những phép thuật hao tốn thời gian nhiều, đối với hắn mà nói thì quả thực là những con dao hai lưỡi nguy hiểm, không nên sử dụng. Cho nên, ánh mắt hắn cũng theo đó nhắm vào phép thuật bậc bốn có lực tấn công yếu hơn một chút - Gai Băng Xanh Thẫm.
Gai Băng Xanh Thẫm, thực chất là một miếng băng hình kiếm khổng lồ dài hai mét, có điều tuy lớn nhưng bề dày của nó lại mỏng như một chiếc cánh ve. Cây gai này phát ra hơi lạnh thấu xương, cực kỳ cứng rắn, đồng thời cũng sắc bén vô cùng!
Việc phân giải kỹ năng này xem ra dễ dàng hơn với Tần Nhược...
Thấy Tần Nhược cứ liên tục phân giải rồi tổ hợp phép thuật, ba cô gái ở đây dần dần đều biết Tần Nhược đang làm gì - khác với những kẻ điều khiển nước tầm thường, khi sử dụng phép thuật Gai Băng Xanh Thẫm, Tần Nhược đem toàn bộ quá trình hình thành nó bày ra một cách chân thực trước mắt mọi người: ngưng tụ, biến hình, hóa băng.
Mặc dù những lần đầu còn có vẻ vụng về, nhưng càng đến những lượt sau, phép thuật Gai Băng Xanh Thẫm mà Tần Nhược tổ hợp ra đã càng giống với phép thuật nguyên mẫu hơn.
Nhưng về mặt thời gian ngưng tụ thì Tần Nhược đã giảm đi được một khoảng lớn: gần 5 giây thời gian ngưng tụ lại bị hắn thu hẹp lại chỉ còn 4 giây mà thôi... Ba cô gái ngồi nhìn thấy thế mà tán thán không thôi, mà cô nàng gà con Hiểu Hiểu thì lại như là được soi lối, bắt đầu đăm chiêu suy nghĩ.
Bất tri bất giác, thời gian trôi qua rất nhanh, khi Hiểu Hiểu đến được cấp 19 thì đã là 7 giờ rưỡi sáng rồi. Nhìn tốp năm tốp ba những “con gà con” bắt đầu từ cửa thị trấn bước ra, Tần Nhược mới chào từ biệt với hai chị em Lan Lam, chuẩn bị logout ngủ một giấc - hai chị em nhà này đang ngáp liên tục.
Người duy nhất còn chưa định logout chính là cô nàng Hiểu Hiểu, mới vào trò chơi, dường như sự hưng phấn của cô vẫn còn tràn trề, có vẻ như cô còn đang định hoàn thành luôn cả nhiệm vụ thăng bậc hai, học xong phép Đạn Băng, Chùy Băng, Màng Nước rồi mới logout vậy. Nhưng từ buổi chiều hôm qua vào trò chơi đến bây giờ đã là hơn 12 tiếng đồng hồ rồi, cơ thể réo gọi khiến cô đành phải bất đắc dĩ theo mọi người về thành, ngủ một giấc luôn.
Khi Tần Nhược thức dậy đã là 12 giờ trưa. Hắn mở máy tính ra, theo thường lệ thăm thú vài bài viết trong Căn Cứ Địa, xác định không có sự kiện nào đáng chú ý xong rồi thì hắn ngồi trước máy tính trầm lặng một chốc. Sau đó nhớ tới những bài viết mà Hiểu Hiểu vừa nói với hắn mấy tiếng đồng hồ trước, hắn bèn nảy sinh lòng tò mò, tiến vào diễn đàn của Vinh Quang.
Không biết vì sao, trong đầu hắn lại xuất hiện hình ảnh vừa sống động lại vừa uy vũ bất phàm của con ưng bằng băng hắn tạo ra... Dáng vẻ tấn công vừa nhanh nhẹn vừa mạnh mẽ, cùng với uy lực của phép Ưng Tuyết Đột Kích vẫn luôn khiến Tần Nhược cảm thấy rằng kỹ xảo biến hình hắn mới học được kia rất không đơn giản, mặt khác, hắn cũng cho rằng phép thuật này nhất định có thể thông qua kỹ xảo khống chế nguyên tố nước tổ hợp ra được.
Sau khi nhập yếu tố “kỹ xảo khống chế nguyên tố” vào ô tìm kiếm, nhấn “Xác nhận”, Tần Nhược trở nên rất buồn bực, bởi vì công cụ tìm kiếm hiển thị ra rằng tổng cộng có hơn 400.000 bài viết phù hợp điều kiện!
Choáng!
Tần Nhược vội vàng thêm một chữ “nước” ở trước cụm từ ấy, thấy kết quả vẫn là hơn cả chục ngàn, bèn tùy tiện mở thử một bài: tất cả đều là những kỹ xảo khống chế sơ cấp cả, trong đó có cả kỹ xảo biến nước thành băng và kỹ xảo đóng băng mà Tần Nhược thường xuyên sử dụng nữa, ngoài ra còn có thêm kỹ xảo nổ băng nhiều tầng và một ít kỹ xảo phân giải tổ hợp đơn giản...
Có điều những thứ này tuy có thể hữu dụng cho những người mới đấy, nhưng đối với một kẻ dựa vào kỹ xảo khống chế kiếm cơm như Tần Nhược thì cơ bản là không có bao nhiêu giá trị cả, nhìn liếc sơ qua là thôi rồi.
Tần Nhược lại nhập vào yếu tố “kỹ xảo khống chế nước biến hình”, nhấn “Xác nhận”.
Chỉ có ít ỏi mười ba bài.
Tần Nhược đều nhấn xem hết, đọc một loạt, cuối cùng chán nản tắt toàn bộ, đẩy bàn phím về phía trước, buồn bực cất bước đi ra ban công, trong lòng thì không ngừng oán thầm: Tổ cha, dùng kỹ xảo biến hình để tạo ra tượng băng động vật cho vui... Thật là một đám người nhàm chán mà.
- Tôi online rồi.
- Anh còn ngủ à? Vậy tôi đi làm nhiệm vụ trước nhé.
- Ô, nhiệm vụ thăng bậc hai đơn giản ghê, chỉ cần giết hai con cóc lửa cấp 21 là được...
- Nhiệm vụ hoàn thành rồi, hì hì, bổn tiểu thư bây giờ cấp 20 rồi đấy, là một thợ điều khiển nước bậc hai đường đường chính chính rồi đấy. Luyện cấp thôi, ha ha ha, khi online thì anh tự đi tìm nơi chơi đi nhé, tôi đã tìm được nơi luyện cấp rồi. - Tần Nhược mới vừa online thì thanh âm của Hiểu Hiểu đã tự động từ hộp thư bay vào trong tai rồi.
Cười cười, trong lòng Tần Nhược lại có thêm một chút thoải mái lẫn cảm khái - xem ra Hiểu Hiểu cũng đã bị trò chơi này hấp dẫn rồi, nếu không cũng không mau online trở lại như thế. Có điều cô nàng vẫn cứ như vậy, vẫn rất biết cân nhắc cho người khác, không muốn làm trì trệ bước đi của mình.
Thôi, hôm nay là một ngày thứ Bảy khó có mà, phải theo kế hoạch mà làm thôi, không thể để uổng phí được - phép thuật bậc bốn, mình đã cảm nhận được rồi, bây giờ đã có một chút kiến thức đại khái rồi, còn độ thuần thục thì cứ để gia tăng theo đà chiến đấu là được thôi, không nhất thiết phải bỏ riêng thật nhiều thời gian lẫn sức lực rèn luyện làm gì.
Cho nên Tần Nhược bèn gọi chào Hiểu Hiểu, hỏi tình trạng của nhau, sau đó mới trở về thị trấn Savis, đưa những chiến lợi phẩm nhận được trong nhiệm vụ thăng bậc đi giám định, trong đó bao gồm cả sợi dây chuyền màu lam đậm được NPC đạo sư cho nữa.
Kết quả giám định mười món chữ tím còn chưa có thì Tần Nhược đã giật mình phát hiện rằng sợi dây chuyền mà mình nhận được nhưng chưa hề để ý nhiều ấy, vậy mà là một món đồ chữ vàng...
Một món trang sức chữ vàng!
Trời ạ!
Trang sức chữ vàng bậc bốn, là thứ mà có giá nhưng không có hàng đấy! Nghe nói hiện giờ mặc dù có rất nhiều những kẻ mạnh có trọn bộ trang bị chữ vàng hay chữ cam, nhưng lại hiếm thấy nghe nói có ai có thể có được trọn bộ trang sức chữ vàng, thậm chí còn có người chẳng có lấy được một món trang sức chữ vàng nữa...
Có một dạo, trang sức chữ vàng còn được người ta nâng giá lên ngang bằng những trang bị chữ cam, thậm chí còn có người chấp nhận lấy trang bị chữ cam phổ thông đi đổi trang sức chữ vàng nữa! Bởi vậy có thể thấy được giá trị và mức độ hiếm hoi của những món trang sức chữ vàng trong trò chơi này.
Vừa nghĩ đến chuyện mình không ngờ lại nắm được trong tay một món trang sức chữ vàng, Tần Nhược khẩn trương đến mức phát run trong lòng. Hắn gian nan nuốt một ngụm nước bọt, sau đó nhanh chóng nhìn thoáng qua đám người chơi trong nơi giám định. Sau khi xác định không ai chú ý đến sợi dây chuyền này của mình cả, hắn mới nhanh chóng vơ vét đám trang bị chữ tím vào trong ba lô.
Rồi đặt sợi dây chuyền màu lam đậm vào vị trí cuối cùng, sau đống trang bị chữ lam...
Ánh sáng màu vàng vừa lóe lên là đã tắt ngúm, đợi đến khi có người chơi hiếu kỳ đưa ánh mắt nhìn qua thì Tần Nhược đã sớm chụp lấy sợi dây chuyền chạy đến phương nào đó rồi!