Hòn đảo Băng Tuyết, nhìn từ xa tựa như được một lớp bạc bao phủ vậy, màu tuyết trắng lung linh trông thật trang nghiêm thần thánh. Đến gần, chiếc hồ màu lam ở trong đó tựa như tô điểm thêm cho thánh địa này, khiến thế giới màu trắng này có thêm mấy phần sức sống, cũng có thêm một sắc thái khác thường, đẹp không sao tả xiết.
Nhưng cái thiếu sót của sự đẹp đẽ ấy chính là, ở một nơi tựa như một thắng cảnh du lịch như thế này, lại không có một chiếc du thuyền nào đón đưa cả... Thực là có chút tiếc nuối.
Trong lúc nghĩ ngợi lung tung, với trạng thái hóa nước, Tần Nhược vẫn như một con cá bơi vào nơi cạn. Hòa vào trong làn nước biển, tốc độ di chuyển của hắn tăng lên không ít, cho nên rất nhanh đã tới được cạnh bờ.
Nhưng, ngày vui ngắn chẳng tày gang...
“Đùng!”
Đầu nổi lên một cục sưng lớn.
Đau quá!
Tần Nhược cảm thấy hình như mình đã đụng vào một bức tường vừa dày lại vừa lạnh vậy, bèn ôm vết thương trên đầu mà chật vật đứng lên khỏi mực nước biển cao một mét chung quanh. Lúc này hắn mới phát hiện, mình đã chỉ còn cách bờ biển chưa đến năm mươi mét nữa, chỉ có điều mặt nước ngoài bờ biển đã bị hơi lạnh từ trong đảo đông lại thành băng, khiến bờ biển như được kéo dài ra thêm mấy chục mét. Tần Nhược vừa rồi vì quá đắc ý, đã đụng phải tầng băng này.
Nhổ một bãi nước bọt, Tần Nhược thầm than cho cái sự xui của mình.
Hắn leo lên tầng băng, nước ngấm trong quần áo đều bị tách ra hết, đồng thời Tần Nhược cũng nhanh chóng cảm nhận được sự thuận lợi mà hòn đảo này mang đến cho hắn - nguyên tố nước ở đây không khác gì ở ngoài bãi biển cả, nồng đậm và dồi dào chưa từng thấy, không chỗ nào mà không có mặt cả. quả thực là thiên đường cho nghề khống nước! Bây giờ, hắn có phần tin lời Lục Tâm nói lúc trước: hệ thống sẽ không bao giờ đưa cho cậu một nhiệm vụ mà cậu không có khả năng hoàn thành... Thật là chí lý quá, nếu chiến đấu trong hoàn cảnh này, hắn hoàn toàn có thể phát huy được mức độ lớn nhất của thực lực bản thân!
Tần Nhược nhanh chóng bình tĩnh lại, sau đó tiến vào trạng thái cảm giác nguyên tố nước, khuếch trương sức mạnh tinh thần ra một trăm mét, thu mọi sự vật dù là nhỏ như hạt cát ở đây vào trong ‘đáy mắt’.
Xác định bán kính trăm mét chung quanh không tồn tại bất cứ một mối nguy hại nào rồi, Tần Nhược mới bắt đầu tính toán: số lượng quái vật ở trong bản đồ phụ là cố định, lại thêm thời gian hôm nay dồi dào, cho nên cứ làm chắc từng bước là tốt nhất. Cứ tiêu diệt từng con từng con quái vật một thì quái vật trên đảo không phải là vấn đề, còn BOSS thì...
Chỉ cần BOSS không phải là cái dạng biến thái lắm lắm lắm lắm lắm, Tần Nhược vẫn tin rằng giữa môi trường này mình có đầy đủ thời gian và năng lực phản ứng để qua được!
Quyết định rồi, Tần Nhược bèn quyết đoán hủy bỏ trạng thái hóa nước, sau đó ngồi xếp bằng trên mặt băng, tiến vào trạng thái thiền - diện tích của hòn đảo này không nhỏ, nếu thật sự muốn từ từ tiến thật chắc, số thuốc hồi ma trong ba lô không thể tùy tiện dùng được. Lúc không có nguy hiểm, cố gắng ngồi thiền hồi phục MP là tốt nhất.
Một phút trôi qua, Tần Nhược dè dặt khởi động thuật Hóa Thủy, sau đó một bên tiếp tục tiến vào đảo, một bên tiến vào trạng thái cảm giác nguyên tố nước.
Ngay lúc hắn vừa chính thức tiến vào khu vực đảo Băng Tuyết thì lời nhắc của hệ thống mà hắn chờ mãi rốt cục cũng hiện lên:
“Nhiệm vụ thăng bậc bốn được mở ra.”
“Nhiệm vụ thăng bậc trên đảo Băng Tuyết: Giết 50 con sói ‘tuyết lang’ cấp 39.”
“Giết 30 con vượn ‘tuyết viên’ cấp 40.”
“Giết 15 con rắn ‘băng mãng’ cấp 41.”
“Giết 2 con quái khổng lồ ‘tuyết cự nhân’ cấp 45.”
“Lấy một miếng thâm lam băng phách từ BOSS bậc bốn loại yếu dạng tinh anh Tuyết Kim Cương.”
Từng câu từng câu chỉ lệnh vang lên, và biểu tình của Tần Nhược cũng từ kinh ngạc biến thành nặng nề, rồi từ nặng nề chuyển thành kinh hãi, sau đó từ kinh hãi biến thành ngây dại...
Điên rồi!
Nếu không phải là hệ thống bị điên rồi, vậy thì tức là mình đã bị điên, đã nghe nhầm mất! Tần Nhược mấy lần muốn sụp đổ khi nghĩ như vậy. Trước tới giờ hắn chưa bao giờ nghe thấy một nhiệm vụ thăng bậc bốn nào lại bao gồm nhiều hạng mục như vậy, mà cũng chưa bao giờ từng nghe về một nhiệm vụ thăng bậc bốn lại có độ khó cao đến như vậy!
Thế này có còn để người ta sống nữa không?
Năm mươi con tuyết lang đứng ở đỉnh của bậc ba thì cũng thôi đi, lúc ở vùng đất tuyết cũng đã từng giết mấy con rồi, tuy nghề khống nước đối phó với chúng cũng có phần trầy trật, nhưng dù sao chúng cũng chỉ bậc ba mà thôi, người chơi không chịu thiệt mấy; còn mấy cái hạng mục sau đó thì thật là càng lúc càng khiến người ta uất ức hơn - ba mươi con tuyết viên bậc bốn, đây là cái trò đùa gì thế chứ? Mấy con này lực cánh tay khủng khiếp đến hãi cả người, chỉ một tay thôi là đã có thể ném bay một quả cầu tuyết có đường kính đến một mét; mười lăm con băng mãng lại càng khiếp người hơn, tốc độ di động siêu nhanh, trong vùng đất tuyết, người chơi bậc bốn một chọi một với nó phải cóng tay cóng chân lắm; phần tuyết cự nhân đứng ở lưng chừng bậc bốn thì...
Mặc dù chỉ cần phải đối phó với hai con thôi, nhưng năng lực công - phòng của tuyết cự nhân và khả năng chống nguyên tố nước trời sinh của nó... Tần Nhược cười khổ, hắn đột nhiên cảm thấy cái thế giới màu bạc nơi đây quả thật là chết người quá. Trừ tuyết lang ra, không có một con quái vật nào là dễ đối phó cả!
Mà điều khiến người ta ức chế nhất chính là hạng mục cuối cùng - cái hệ thống vô sỉ đó lại yêu cầu mình lấy được một miếng thâm lam băng phách từ trên người con Tuyết Kim Cương cơ đấy... Đậu xanh, rõ ràng đó là hạt nhân của Tuyết Kim Cương, nhất định phải giết nó xong mới lấy được mà... Cứ nói thẳng rằng đánh chết nó là được rồi mà, cần chi phải nói lòng nói vòng như thế chứ? Vô sỉ!
Tần Nhược thầm khinh bỉ hệ thống một trận thật nặng, sau đó cảm thấy lòng tin vừa mới dựng lên của mình bị sụp mất phân nửa - toàn bộ đều là quái vật hệ nước cả, xác suất bị đóng băng và thương tổn thuộc tính nước đều bị hạ xuống đến mức thấp nhất, mà lực tấn công của chúng cũng sẽ vì môi trường mà được tăng lên. Nếu chỉ dựa vào sự tấn công để bào mòn HP của chúng, vậy... có trời mới biết là cần đến bao nhiêu thời gian!
Tần Nhược vô cùng buồn bực hủy bỏ trạng thái hóa nước, đặt mông ngồi xuống đất, sau đó liên hệ với Lục Tâm. Cái đáp lại hắn là lời mời vào đội từ Lục Tâm.
Chấp nhận!
“Xảy ra chuyện gì rồi?”
Thanh âm của Lục Tâm vang lên trong kênh đội ngũ, tiếp theo đó là thanh âm khẩn trương của các cô gái:
“Nhiệm vụ tiến hành thế nào rồi?”
“Nghe nói anh gặp phải độ khó siêu cao, có thể làm được không?”
Tần Nhược cười khổ kể ra những hạng mục mà hắn cần làm bên này, kênh đội ngũ nhất thời yên lặng lại. Nửa ngày sau, Tử Lan mới mở miệng với ngữ khí rất nặng nề: “Cái độ khó này, thật là lớn quá!”
Tần Nhược vẫn chưa có cơ hội kể cho mọi người về năng lực cảm giác nguyên tố nước của hắn, cho nên nếu lấy đơn thuần khả năng khống chế nguyên tố nước bậc ba mà xét thì mấy nhiệm vụ này quả thật là có phần quá khó. Cho dù là các cô nàng ấy, chỉ sợ cũng không thể hoàn thành nổi...
“Ừm...”
“Đúng là có phần quá đáng.”
“Sao hệ thống lại đánh giá Nhược Nhược cao như vậy nhỉ? Nhiệm vụ này cơ bản là không có khả năng hoàn thành mà!” Hỏa Mân Côi, Tiểu Thanh, Ngả Tiểu Tiễn đều nhao nhao bày tỏ sự bất mãn của mình thay cho Tần Nhược.
Nhưng Lục Tâm lại khác. Sau khi trầm ngâm một lúc, y mới mở miệng hỏi: “Sự phân công của hệ thống tuy có phần khó khăn, nhưng sẽ không bao giờ giao cho ai một nhiệm vụ mà họ không hoàn thành được. Tiểu Tần, cậu cảm thấy cậu có thể làm được tới hạng mục nào?”
“Tuyết lang và tuyết viên thì không có vấn đề gì lớn lắm... tuyết cự nhân tốc độ di động chậm, dùng nhiều thời gian có thể bào mòn chúng được. Nhưng còn băng mãng và Tuyết Kim Cương thì em đối phó không nổi.” Tần Nhược biết, tốc độ của băng mãng quả thật là cơn ác mộng đối với mình, cho dù có dùng đến Thập Nhị Băng Tường đại trận đi nữa thì cũng rất khó để giảm đi tốc độ di động của những con quái vật hệ nước ấy. Ưu thế duy nhất của mình, chỉ còn lại có cảm giác nguyên tố nước thôi.
Phần Tuyết Kim Cương...
Con BOSS bậc bốn loại yếu dạng tinh anh này Tần Nhược thậm chí bây giờ không dám nghĩ nhiều, độ khó khi đối phó với nó phải lớn hơn nếu một chọi một với huyết ma chu yêu nhiều.
“Vậy thì, tiểu Tần cậu chỉ có thể tự mình nỗ lực thôi.”
“Ừm, dù sao đây cũng là nhiệm vụ thăng bậc, bọn chị không giúp được chú. Nếu không được thì cùng lắm là chết đi ra ngoài thôi, dù sao luyện lại một cấp cũng dễ dàng mà, sau này nhận nhiệm vụ một lần nữa thì độ khó cũng sẽ dễ hơn.”
“Ặc...”
Tần Nhược không ngờ sự cầu viện của mình lại không mang đến hiệu quả gì thế này, cho nên có phần buồn bực.
“Thực ra nhiệm vụ này nếu là đổi thành tôi làm thì tôi cũng chắc chắn không hoàn thành nổi... Không sao đâu, cứ thoải mái chút đi, thất bại thì cùng lắm làm lại là xong chứ gì.” Lục Tâm mở miệng an ủi.
“Ừ, thất bại thì cứ thất bại đi, dù sao cái nhiệm vụ này cũng biến thái quá mà. Hơn nữa trang bị của anh cũng chẳng ra sao cả, nhanh chết ra ngoài đây đi. Dù sao thì ngày mai cũng là thứ Bảy rồi, mọi người ai cũng có thời gian cả, kéo anh một ngày chắc chắn về lại được cấp 39 thôi, Chủ Nhật mọi người lại có thể đi vào mật thất di chỉ rồi!”
Lời an ủi của Hỏa Mân Côi quả thật là ‘kinh thế hãi tục’. Cô nàng thẳng thắn khuyên Tần Nhược chết đi ra ngoài luôn, khiến kênh đội ngũ chợt yên ắng...
Mặc dù Tần Nhược đang ở trong thế giới băng tuyết, nhưng đầu vẫn toát đầy mồ hôi hột, khù khụ ho.
Sau đó, khi từ Lục Tâm biết được làm nhiệm vụ thăng bậc sẽ không bị rớt trang bị rồi Tần Nhược mới bỏ đi mọi sự băn khoăn trong lòng, sau đó mở lại thuật Hóa Thủy chuẩn bị cắn răng ứng phó - sau khi nhận nhiệm vụ thăng bậc rồi thì trừ khi chết giữa chừng hoặc hoàn thành toàn bộ nhiệm vụ, nếu không sẽ không có khả năng rời đi.
Tần Nhược mở ra Thủy Chi Kết Giới, sau đó cảm giác nguyên tố nước cấp tốc lan tỏa ra bốn phương tám hướng. Hắn cũng chính thức bước vào hòn đảo Băng Tuyết này, đồng thời hướng về nơi có địa thế bằng phẳng nhất đảo rảo bước - hồ nước màu xanh lam - ở giữa hồ nước này và ngọn núi tuyết phía xa xa kia dường như có một khe núi nho nhỏ, ở đó còn lưu lại những dấu chân vừa dày đặc lại vừa rõ ràng - dấu chân của loài sói...
“Nhiệm vụ đầu tiên xem như có manh mối rồi đây...”