Nguyên Tố Thao Khống Sư

Chương 107: Dung hợp huyễn thú, tuyệt sát

Hai cuồng chiến bị trúng chiêu, còn tên cuồng chiến cầm đầu thì may mắn không trở thành nạn nhân thứ ba. Tựa như nhìn thấu trò hề của Tần Nhược vậy, tên này chuyên chọn con đường không có nước mà chạy, như vậy mặc dù xa hơn một chút, nhưng lại khiến y trở thành người đầu tiên tiếp cận được với các mục sư bên Căn Cứ Địa!

Mắt thấy tánh mạng của những mục sư này sắp bị nguy hiểm, nhưng không thấy Tần Nhược có chút lo lắng nào. Hắn đột nhiên dời sự chú ý tới mấy tên chấp pháp chữ đỏ...

“Băng!”

Một tên cuồng chiến vừa mới bị đánh cho ngã lăn xuống mặt nước thì chợt phát hiện mặt nước đầm lầy chung quanh y đang dùng một tốc độ mà mắt thường có thể thấy được ngưng kết thành băng.

Chỉ trong chớp mắt, hai tay y đã bị chìm vào trong đấy.

Cho dù điều này cũng không khiến y bị đóng băng - vì đang trong trạng thái Cuồng Hóa, nhưng một thoáng khựng lại ấy đã khiến mấy kẻ tấn công có thể thừa cơ...

“Ha~ a!!!”

Một cơ hội như thế này, làm sao có ai chịu bỏ qua cho được? Một tên chiến sĩ nọ chụp lấy ngay, nện thẳng một kỹ năng xuống đỉnh đầu của tên cuồng chiến này!

Chết!

Cũng đồng thời với lúc ấy, tình hình bên phía mục sư của Căn Cứ Địa cũng có sự biến hóa...

* * * * * *

“Grào!!!”

Một tiếng rống chấn động lòng người đột nhiên vang lên, sau đó một bóng dáng màu bạc từ một cây đại thụ bên cạnh đám mục sư này chớp nhoáng lao ra. Cái bóng này tựa như một con thú hung ác đang trong trạng thái điên cuồng vậy, cứ thế đâm sầm vào tên cuồng chiến cự linh đang định tấn công mấy mục sư một cách cực kỳ hung hãn.

Tên cuồng chiến này căn bản là không ngờ được đằng sau cây lại có người, cho nên không kịp xoay sở, người hơi khựng lại, cây búa đang vung cao lên kia chưa kịp nện xuống thì đã bị cái bóng màu bạc đó đâm sầm vào người! Nháy mắt, cơn đau tràn khắp thân y, ngực y tựa như bị một thứ gì đó đâm thấu qua vậy, thấy lạnh buốt! Tên này tức khắc kêu thảm một tiếng, sau đó văng ra ngoài y hệt như một trái bóng cao su bị đá đi...

Đám Bát Thần Chúng bị chấn động, sau đó nhìn kỹ lại thì mới thấy cái bóng vừa tấn công người kia hóa ra chính là một con người, chỉ có điều con người này có lông màu bạc phủ khắp toàn thân, đầu thì giống như đầu sói, đồng tử tựa như hai ngôi sao lạnh lẽo, trông có vẻ hung ác vô cùng, mà khí thế thì cũng khiến người ta phải khiếp hãi... Hai bộ móng vuốt của kẻ này cứ liên tục cọ xát vào nhau; trông kẻ này thật giống với ‘người sói’ trong phim vậy!

Kẻ này không phải ai khác, chính là kẻ mà nãy giờ luôn núp một bên triệu hồi đồng thời dung hợp với huyễn thú của mình - thầy triệu hồi Khủng Long Pháp Sư! Cuối cùng thì trong thời khắc quan trọng nhất, y cũng hoàn thành được việc hợp thể của mình.

Chẳng trách gì người phe này lại không ai lo lắng cho sự an toàn của các mục sư như thế...

Mặc dù điều kiện để dung hợp với huyễn thú cực kỳ hà khắc, nhưng một khi thực sự hoàn thành được nó rồi, vậy chiến lực của một thầy triệu hồi sẽ được tăng lên cực nhiều ngay. Trong một khoảng thời gian ngắn, người này sẽ có được thực lực đủ để chiến thắng tất cả mọi nghề nghiệp cùng cấp.

Mà lần dung hợp này của Khủng Long Pháp Sư lại là một loại dung hợp rất đặc thù, rất phí tiền: dung hợp với một con BOSS bậc ba loại yếu dạng tinh anh mà y ngẫu nhiên nhận được - Tật Phong Ngân Lang.

Sau khi hoàn thành quá trình này rồi, không những thực lực của y được tăng lên một mức độ lớn, mà còn đồng thời có được năng lực cận chiến của Tật Phong Ngân Lang nữa: mấy kỹ năng đơn giản, cộng với ba ngàn HP cộng thêm.

Bây giờ thì đừng nói là một tên cuồng chiến, mà cho dù có ba tên cuồng chiến cùng tiến lên thì cũng chưa chắc Khủng Long Pháp Sư đã bị rơi xuống hạ phong nữa là...

Sau khi đánh bay tên cuồng chiến cầm đầu rồi, ánh mắt màu bạc của Khủng Long Pháp Sư cấp tốc nhìn quét toàn trường, sau đó một vệt sáng màu máu chợt xuất hiện trong mắt, y rống giận một tiếng. Tiếp đó, thân thể y khom lại, bật nhào tới hai tên cuồng chiến đang lồm cồm bò dậy, tay thì bắn ra một lưỡi dao gió, hướng bay là tên cuồng chiến cự linh mà y vừa đánh bay.

Lửa giận báo thù bừng bừng thiêu đốt!

Bắt đầu từ khi bị bán đứng, trong lòng Khủng Long Pháp Sư cứ bị một cảm giác thất bại, suy sụp bao phủ. Nhìn từng người đồng sự ngày thường quen thuộc với mình lần lượt bỏ mạng, ngọn lửa tức giận dần dần tích tụ trong lòng y. Bây giờ, nó đã bùng nổ bằng một phương thức cực kỳ cuồng dại!

“Chết!!!”

Khủng Long Pháp Sư rống lên một tiếng, sau đó quật cường đỡ lấy đòn của một trong hai tên, rồi dùng một phương thức cực kỳ dã man đâm bộ vuốt sói màu bạc sắc bén của mình vào lồng ngực đối phương, lôi ra một tảng thịt đầm đìa máu.

Sau một tiếng gào thê thảm là một tiếng sói tru tràn đầy sát khí và sự phẫn nộ, tiếp đó, bóng sói màu bạc lại lao ra, tên cuồng chiến thứ hai bị va cho mẻ đầu sứt trán.

Tần Nhược nhìn mà khóe miệng run run:

Tổ cha nó, thật không nhìn ra được cái tên ngày thường có vẻ lịch lãm, trầm cảm như vậy mà khi nổi giận lại hung hãn như thế đấy. Có điều... Ta đây thích. Há há há...

Đoạn Tần Nhược chuyển ánh mắt, một lần nữa nhìn tới mấy tên nguyên tố sư bên Bát Thần Chúng, lũ này vừa mới thoát khỏi trạng thái đóng băng.

“Băng!”

Lại một kỹ năng khống chế nước đơn giản nữa được phát ra, và đám nguyên tố sư kia lại một lần nữa khóc mà không có nước mắt - đáng thương cho bọn chúng, chúng không hề biết tên khống nước kia rốt cục đang núp ở trong chỗ nào cả, cho nên dù có phóng phép thuật ra cũng vô dụng mà thôi! (Những tên này không có kết giới phòng ngự, cho nên trừ khi là có mang trang bị tăng cường kháng tính với sát thương thuộc tính nước, nếu không cũng chỉ đành làm thịt cá cho người ta cắt thôi.)

Sau khi khống chế mấy tên nguyên tố sư ấy lần nữa rồi, Tần Nhược mới nhìn lại hai tên quỷ kiếm sĩ, thấy chúng đã đi đường vòng, gần áp sát với đám mục sư bên mình rồi.

Có lẽ chúng đã nhìn thấy tình cảnh bi đát của mấy tên cuồng chiến vừa rồi, cho nên mới đi đường vòng, nhằm cứu viện chiến trường.

Thật là đáng tiếc...

Sự vô tri thật là đáng sợ mà.

Bọn này hình như đã quên mất một chuyện cực kỳ quan trọng rồi, rằng bên này còn có hai tên đạo tặc đó!

* * * * * *

Sự xuất hiện của Khủng Long Pháp Sư khiến áp lực bên Bát Thần Chúng gánh chịu phải tăng nhiều.

Tên chấp pháp cầm đầu thì lại càng than khổ không thôi. Khi đến, y tuyệt đối không ngờ mình sẽ rơi vào nông nỗi này.

Đánh đến bây giờ, mấy tên nguyên tố sư có chiến lực không yếu thì đã bị tên khống nước bên kia ép cho không ngóc đầu lên được rồi, bốn tên đạo tặc thì bị giết hết, mới đây lại còn mất đi một cuồng chiến nữa, áp lực lớn hơn nhiều lắm... Phần đối phương thì mặc dù trông không thoải mái gì đấy, nhưng từ đầu đến giờ lại chưa chết mất mạng nào, hơn nữa chúng vẫn còn có mấy cao thủ ẩn nấp không lộ mặt ra... Dù xem thế nào, bên mình vẫn là ở thế hạ phong cả.

Hiện giờ nguồn sức mạnh duy nhất y còn có thể vận dụng được chính là hai tên quỷ kiếm sĩ và một tên cung tiễn thủ từ đầu đến giờ luôn bảo vệ mấy nguyên tố sư.

Cung tiễn thủ thì không thể nào dời đi được rồi, nếu không đối phương sẽ có thể phái đạo tặc ra dồn sức đánh chết các nguyên tố sư ngay, đến lúc đó bên mình không còn cơ hội nào thắng cả.

Thành ra, bây giờ chỉ có thể hoàn toàn nhờ vào họ thôi - tên triệu hồi, đám khống nước, đám chiến sĩ và đám nguyên tố sư bên kia đều đang bị kéo vào chiến trường cả, không rảnh làm việc khác, cho nên chỉ cần hai quỷ kiếm sĩ bên mình có thể làm rối loạn trận hình đối phương vào lúc mấu chốt là được, như vậy có thể khiến hoàn cảnh quẫn bách bên mình được giải trừ, đồng thời bên mình cũng hoàn toàn có thể dựa vào sự chênh lệch tuyệt đối về thực lực để phản bại thành thắng!

Nhưng ước mong này rất nhanh đã bị hai tiếng gào thảm khốc quen thuộc hóa thành bọt nước...

Bọn cuồng chiến của Bát Thần Chúng cùng hoảng sợ nhìn lại, chỉ thấy hai tên quỷ kiếm sĩ vừa mon men đến được phía sau mục sư của đối phương giờ đã ngơ ngác đứng yên tại chỗ như hai thằng ngốc, hiển nhiên là đã bị trúng Muộn Côn mất rồi, mà bên cạnh chúng thì đang có hai tên đạo tặc một nam một nữ cầm dao găm, đoản kiếm, ra sức đâm tới đâm lui mấy chỗ hiểm yếu trên người chúng, khiến máu chảy ra như suối.

“...”

Hành động phân tâm này của chúng tức khắc bị chiến sĩ phe Căn Cứ Địa nắm lấy cơ hội, đánh chết thêm hai tên cuồng chiến.

Tần Nhược đúng thời phát ra một đòn đóng băng.

Chiến sĩ ăn ý bồi thêm - chết!

Hai tên chữ đỏ cùng kêu thảm, sau đó bỏ lại mấy món trang bị, phi thăng thẳng đến địa lao...

Bên kia, Khủng Long Pháp Sư đã đánh đến hăng máu, y dùng một phương pháp vừa tàn khốc vừa nhanh chóng giết chết ba tên cuồng chiến chữ không đỏ, trong đó giết hai tên dưới trạng thái phản kích, tên còn lại thì y giết chết dưới trạng thái ác ý tấn công – thành ra chữ đỏ!

Phút chốc, bên đối phương đã chỉ còn năm tên cuồng chiến, cùng một mục sư chữ chưa đỏ, một cung tiễn thủ, và sáu nguyên tố sư - đang bị nhốt.

Cung tiễn thủ thấy tình thế không hay, bèn bỏ mặc sáu cái gánh nặng, xoay người chạy trốn!

Không còn cung tiễn thủ khiến bên kia cố kỵ nữa, số mạng của đám nguyên tố sư đương nhiên không cần phải nói rồi - sau khi giết chết bốn tên đạo tặc và hai tên quỷ kiếm sĩ, hai người bọn MM Hoa Tiễn đã mò được một mớ trang bị, nhặt đến nỗi sáng hết cả mắt luôn, cho nên bây giờ không cần phải nhắc nữa, vừa nhìn thấy có cơ hội thì MM Hoa Tiễn lập tức kéo tên đàn em mới quen biết (thực tế thì lớn hơn cô nàng gần chục tuổi) chạy qua đâm đâm đâm đâm ngay...

Bên khác, tình hình chiến đấu cũng rơi vào thời kỳ sau cùng.

Năm cuồng chiến một mục sư, đã không còn gây sóng gió gì được nữa, cả đám bị đánh cho liên tiếp bại lui, nếu không phải đang bị vây ở trung tâm thì chắc là đã sớm chạy trốn mất rồi.

Cuối cùng, Khủng Long Pháp Sư với biểu tình cực kỳ hung hãn lao vào giữa kẻ thù, một chiêu dao gió liên hoàn cộng với một chiêu vả vuốt sói chọc ra một lỗ trên người tên chấp pháp cầm đầu, triệt để kết thúc sự giằng co.

Y không hề có ý định buông tha cho bất cứ thành viên nào của Bát Thần Chúng, sau khi xử lý xong đám chủ chiến rồi, y quay đầu lại, một chiêu Xuyên Tâm Trảo đâm thấu qua người tên mục sư cuối cùng!

Mãi đến khi trong tầm nhìn không còn một tên Bát Thần Chúng nào còn cựa quậy được nữa, bộ ngực thở hổn hển của Khủng Long Pháp Sư mới dần dần bình lặng. Bình phục lại rồi, y nhìn thoáng qua đám huynh đệ nơi đây, rồi đột nhiên xoay người, bình tĩnh nhìn về phía bóng của một cây đại thụ nọ:

“Cậu là Tần Nhược của phòng nhân sự à?”

“Cái gì?”

Đám người chung quanh cùng mê mang nhìn theo, cho rằng người giúp mình sắp lộ diện rồi đây.

Nhưng khung cảnh vẫn như vậy, ngay cả một cái bóng quỷ cũng không có.

Có mấy người tỏ vẻ nghi ngờ, nhưng thấy Khủng Long Pháp Sư vẫn cứ nhìn chằm chằm về hướng ấy, trong lòng cũng tin đôi phần, bèn nhỏ giọng bàn tán:

“Tần Nhược? Hình như cậu ta là khống nước bậc ba mà phải không?”

“Không thể nào là cậu ta được!” Các đồng sự bên trong Căn Cứ Địa cũng không phải ai nấy đều quen biết nhau, nhưng vẫn lờ mờ nắm được tình hình cấp bậc và nghề nghiệp của một số người, và ai nấy cũng đều biết rằng người thấp cấp nhất chính là Tần Nhược...

Thật đúng là 'đại danh lừng lẫy, không ai không biết' mà!