Nguyên Tố Đại Lục

Chương 14: 14 Ta Không Có Nhà



Có vài vị ở đây cũng đã nói ra thân phận của khối bài này.

Không sai nó chính là Thần Ma Lệnh.

Ai có được nó có thể nhờ Thần gia một trong năm Cổ tộc giúp đỡ.

Thần Ma Lệnh này thế nhưng thay đổi được nhiều thứ nha.

Cổ tộc mạnh bao nhiêu chắc mọi người cũng có khái niệm.

Đoạt được thứ này hùng bá một phương là chuyện cỏn con Tô Nhu mỉm cười yêu mị, tay chỉ vào khối lệnh bài nhiều khi còn liếc mắt nhìn phòng số một.
Đế quốc đứng trước Cổ tộc như người tí hon với người khổng lồ.

Nếu như khai chiến đế quốc nhất định thảm bại.

Hoàng thất còn bại thì các đại gia tộc yếu hơn kia không đáng nhắc tới.
Hoàng thất Thiên Phương mà không lấy được Thần Ma Lệnh này.

Nhất định hạ tràng không khác đời trước đế quốc là bao.

Nàng trong lòng suy nghĩ.
Không khí toàn trường trầm mặc.

Chỉ còn có những đôi mắt sáng quắc kia lấp lánh quang mang cùng với trái tim đập nhanh như muốn thoát khỏi lồng ngực.
Có nó ta chính là vua của một Đế quốc.
Nhị hoàng tử nghe Tô Nhu nói trong lòng giận giữ.
Nữ nhân khốn hiếp châm dầu vào lửa.

Hắn oán giận nghĩ.
Mọi người xung quanh hắn, sắc mặt đều âm trầm, tâm tình bất định.
Nhanh, nhanh đấu giá đi.

Các đại gia tộc kìm nén kích động trong lòng hô to không ngừng.

Càng chờ bọn hắn càng khó chịu.

Bọn họ đã kìm nén từ một tháng trước từ khi có nhận được tin báo.

Ước mơ bước lên đỉnh phong dần hiện lên trước mắt, ai không kích động.
Mạnh mẽ đoạt lấy nó.

Sử dụng bao nhiêu tài nguyên cũng được.

Nhất định phải lấy nó về.
Tô Nhu khẽ phất tay áo, không thừa lời nói: Giá Khởi điểm năm trăm vạn tử kim.

Nàng nói xong tâm tình cũng kích động theo.

Lâu chủ đây là mạnh mẽ thịt mấy con dê béo à.
Toàn trường hít một hơi lạnh.
Đại gia tộc bất quá cũng chỉ điều động nhiều như vậy tử kim thôi.


Mọi người thầm nghĩ.
Năm trăm năm mươi vạn tử kim.
Phòng số bảy trên lầu, Đại trưởng lão Hồ gia lên tiếng.
Hồ gia các người thật nghèo, bảy trăm vạn tử kim.

Cách nhau ngay một phòng, người Mặc gia lên tiếng là Đại trưởng lão Mặc gia.

Hắn đã lão thế nhưng hét thật lớn.
Huyền gia ra giá tám trăm vạn.
Băng gia ta ra một ngàn vạn tử kim, ai dám tranh đừng trách lão phu ta ra tay độc ác.

Đại trưởng lão Băng gia uy hiếp nói.
Hừ.

Ở đây ai sợ lão già băng lạnh sắp chết như ngươi chứ.

Thi gia ta không có gì nhiều chỉ có tử kim là có chút nhiều.

Thi gia Đại trường lão khinh thường một tiếng.

Rồi từ tốn nói.

— QUẢNG CÁO —
Khoé miệng mọi người có chút giật giật.

Thi gia sự nghiệp thế nhưng trải khắp Nguyên Tố Đại Lục.

Bọn họ thực sự có quyền nói thế.
Toàn trường cũng hiểu ra.

Lần này các đại gia tộc nén nhịn đau cắt thịt chơi lớn rồi.

Phải biết ở Tụ Bảo Lâu nói khoác không được.

Mua phải trả tiền luôn à.

Các đại gia tộc binh thường cũng chỉ xuất động năm trăm vạn mà thôi.

Hơn nữa cũng được nhưng tổn hại đến căn cơ gia tộc.
Đại trưởng lão Thi gia có chút bá khi lăng nhân nói: Các ngươi ra giá như này không biết bao giờ mới xong.

Chi bằng nghe theo ta.

Mỗi một thế lực tài nguyên trên ngàn vạn tử kim thì viết một tờ giấy ghi số tử kim hắn đấu giá lên đấy.

Đưa cho Tô Nhu cô nương kia đọc.

Ai giá cao nhất lấy về Thần Ma Lệnh..
Đại trưởng lão Thi gia nói xong liền nhìn toàn trường chờ bọn hắn ra quyết định.
Phong số một, nhị hoàng tử lên tiếng nói: Cách của đại trưởng lão Thi gia rất tốt.


Thay vì ngồi đây lải nhải con số.

Chi bằng viết ra, một lần định càn khôn.
Mọi người nghe hắn nói gật đầu đồng ý.

Cách như vậy vừa nhanh vừa hiệu quả.

Trong lòng bọn họ cũng sinh ra kích thích, ai mà tiếc của ra giá thấp thế nhưng chết rất thảm nha.

Nhiều quá so với người xếp sau thì lỗ nặng, lấy được Thần Ma Lệnh nhưng tài nguyên cạn kiệt bù không được mất.

Tất cả mọi chuyện bọn họ làm đều tiêu tốn rất nhiều.

Có khi chưa thực hiện giấc mộng Gia tộc mình đã sụp đổ luôn rồi.
Các thế lực lớn đăm chiêu suy nghĩ lợi hại.

Tô Nhu cũng rất phối hợp không làm phiền.
Sau một lúc.
Huyền gia đồng ý.

Đại trưởng lão Huyền gia quả quyết nói.
Đã vậy băng gia ta cũng đồng ý.

Thấy có người đúng ra, Đại trưởng lão Băng gia cũng không suy nghĩ nữa.
Ta cũng đồng ý..

Sau đó là liên tục những âm thanh gật đầu đồng ý.
Thi gia Đại trưởng lão thấy vậy liền nhìn sang Tô Nhu.
Làm phiền Tô Nhu cô nương rồi.

lão hiền hậu nói.
Đó là việc của vãn bối cần làm.

Nàng nói xong cũng liền sắp xếp người đưa giấy lên lầu khách quý.
Mọi người ở đây có ai tham gia không? Nàng không quên hỏi đám người bên dưới.
Bọn họ ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta lắc đầu.
Tưởng chừng như không có ai.

Đột nhiên, một người đi ra.

Hắn nói: Ta tham gia.
Tô Nhu cũng kinh ngạc.

Nàng tưởng ở dưới sẽ không có ai.

— QUẢNG CÁO —
Nàng gật đầu nhanh chóng cho người đưa hắn tờ giấy.
Nhưng lại có thêm bốn người nữa đứng lên đi đến trước mặt nàng.
Ta cũng tham gia.


Bốn bọn họ đều nói như vậy.
Tô Nhu thấy vậy nhanh chóng cho người đưa giấy cho họ.

Nàng không sợ bọn hắn giở trò ở Tụ Bảo Lâu.
Ở phòng số hai, Dạ Trần cùng Lân Diễm đang nói chuyện phiếm.

Thấy người đến đưa giấy.

Hai người họ liền nhận lấy.
Lân Diễm hỏi: Chàng tham gia không?
Dạ Trần cầm trong tay tờ giấy suy nghĩ một hồi thì lắc đầu.

Căn cơ của hắn không thể ở đây được như vậy sẽ làm đảo loạn kế hoạch của hắn.
Lân Diễm thấy Dạ Trần không hứng thú.

Liền mỉm cười đến cạnh hắn, cầm bàn tay Dạ Trần kéo hắn đi ra khỏi cửa.
Dạ Trần thấy vậy mắt chớp chớp nhìn nàng hỏi: Nàng làm gì vậy?
Chàng không đấu giá tiếp thì chúng ta về nhà chàng thôi.

Lân Diễm vừa kéo Dạ Trần đi vừa nói.
Chàng còn không đi.
Dạ Trần bối rối gãi đầu.

Hắn thế nhưng không định về Băng gia.

Ở đó không ai quan tâm hắn ngoài Ánh Nhi.

Dạ Trần đi hay ở cũng không ai quản.

Hắn cũng định tách ra với Ánh Nhi luôn.

Dù sao, hắn sớm muộn cũng phải đi.

Chi bằng đi trước cho nàng tập làm quen không dựa vào hắn.

Với thiên phu của nàng cùng với đan dược của hắn, Nàng sẽ nhanh chóng được mọi người tiếp cận quan tâm thôi.

Cho nên hắn quyết định một năm sau mới trở về.

Cũng tiện thể thức tỉnh cùng giúp Băng gia luôn.
Tỷ tỷ mưa đã hứa với hắn.

Tự nhiên Dạ Trần sẽ không quân tâm nhiều về hoạ của Băng gia.
Ta không có nhà nha.

Dạ Trần chậm rãi nói rồi nhìn nàng.
Cái gì? Chàng không có nhà.

Lân Diễm giật mình một cái, kinh ngạc nói to.
Đúng vậy.

Dạ Trần chậm chạp gật đầu.
Lân Diễm trợn tròn mắt nhìn hắn.
Thực chất là có nhưng không phải nhà của ta.

Dạ Trần ủ rũ nói.

— QUẢNG CÁO —
Thấy Dạ Trần buồn bã như vậy.


Trong lòng nàng cũng xót xa lên.

Nàng tiến đến ôm Dạ Trần vào lòng nói nhỏ: Chàng ở đâu ta liền ở đó.
Dạ Trần gật đầu mặc cho nàng ôm.
Chiêu này thật có hiệu quả với con gái.

Dạ Trần thầm cười trộm.
Ở gần Thánh thành Thiên Phương có rất nhiều núi.

Chúng ta lên đó chọn chỗ tốt ở đi.

Nàng vừa suy nghĩ vừa nói.
Lên nói.

Dạ Trần ở trong vòng tay của nàng kinh ngạc thốt ra.
Ừm.

Đúng vậy.

Chúng ta đi mua vài dụng cụ làm nhà cùng thức ăn thôi.

Lân Diễm nhanh chóng quyết đoán kéo Dạ Trần đi mua vài đồ thiết yếu.

Nàng dù sao cũng đã từng sống một mình tự nhiên có kinh nghiệm.

Nếu không phải Tụ Bảo Lâu nhìn thấu nàng, mạnh mẽ bắt nàng đi để đem bán thì nàng vẫn đang sống cơ đơn một mình không có ai bên cạnh.
Lân Diễm lúc này nhớ lại hồi đó.

đôi mắt nàng đỏ lên nước mắt dưng dưng chảy xuống.
Dạ Trần thấy nàng buồn bã rơi lệ, Luống cuống nhanh chóng xoá đi nước mắt của nàng.

Hắn cũng hiểu được nàng dang nhớ chuyện thương tâm.
Dạ Trần ôm lấy nàng an ủi nói: Đừng khóc sau này nàng có ta ở bên nha.

Ai dám khi dễ nàng ta đánh bầm dập không cha cha mẹ hắn nhận ra.

Nói xong, Dạ Trần còn giơ nắm đấm nhỏ lên trước mặt vung vung đánh không khí biểu thị ta rất mạnh nha.
Lân Diễm thấy hắn thị uy như vậy không còn buồn nữa mỉm cười nhìn hắn.
Đúng rồi chúng ta còn phải đi mua đồ nha.

Không cả phải ngủ ngoài đường nhà.

Dạ Trần thấy nàng vui lên, liền nhanh chóng nói việc chính cần làm để nàng phân tâm bớt suy nghĩ chuyện thương tâm.
Lân Diễm làm sao không biết ý nghĩ của hắn.

Nàng mỉm cười cầm lấy bàn tay hắn, cười nói: Chúng ta đi thôi.
Dạ Trần gật đầu.

Không đi thuê phòng ở Vạn Nguyệt Lâu nơi tỷ tỷ nói cũng được.

Miễn sao Lân Diễm vui là được.
Lân Diễm sao không biết đến thuê phòng.

Chỉ là nàng muốn cùng hắn ở nhà của chính mình mà thôi.
Hai người nhanh chóng đi mất.

Còn cái gì đấu giá liền bỏ qua.
Dạ Trần không quan tâm Thần Ma Lệnh vậy Lân Diễm càng không quan tâm..