Nguyên Thủy Tái Lai

Quyển 1 - Chương 39

Edit: Nhiên Nhiên Vi Vũ (PKDB)

Beta: Mimi

*****

Nhưng mà, cái thú tiêu khiển cực kì vui sướng của Kantus non, ở trong mắt người khác lại chẳng khác nào một loại thảm họa.

Không lâu sau, cửa hang của bọn hắn đã bị người nào đó cuống quýt đập ầm ầm.

“Black! White! Hai người ra đây nhanh lên!” Giọng nói chứa đầy lo lắng của Ames vang lên ngoài cửa.

Black và White đang lăn được nửa chừng giật mình dừng khựng lại. Cả hai vừa mới biến lại thành người thì Ames không đợi được nữa mà dùng sức tông cửa xông vào.

“Các người –”

Ames vừa mở miệng đã lập tức phát hiện bọn họ tóc tai tán loạn, quần áo không chỉnh tề. Ặc— Thậm chí Black còn đè nặng trên người White.

“囧!” Miệng Ames há to thành một hình chữ O thật lớn, nhưng rất nhanh sau đó nó nhớ ra mục đích chuyến thăm viếng của mình, vội vàng nói, “Hiện tại không phải lúc làm loại chuyện này! Hình như mới có động đất! Tôi ở cách vách cảm thấy mặt đất cứ như đang rung lên vậy!”

Black và White giúp đối phương chỉnh trang quần áo, sau đó chột dạ nhìn nhau.

“Vừa rồi là hai đứa con của tôi chơi đùa!” White vô cùng đúng lý hợp tình mà đổ sạch tội danh lên đầu Louis cùng Mạnh Cửu Chiêu.

“Chiêm chiếp ~?” Nghe có người nhắc đến mình, Louis ngẩn người, tiếp đó nó nhấc móng vuốt nhỏ lăn Mạnh Cửu Chiêu ra xa mấy mét.

“A  a a a a a!!!!! Không được!” Nhớ lại trận động đất kinh khủng nào đó, Ames vội vàng tóm lấy Mạnh Cửu Chiêu, phủi phủi cành cây khô dính trên người cậu nhóc. Nhìn vào đôi mắt tràn đầy @@ của đối phương, nó đau lòng hỏi, “Cục Cưng! Cậu có khỏe không?!”

Mạnh Cửu Chiêu chỉ thấy một trời sao bay toán loạn @@: Tôi – rất – không – khỏe…

Trong mặt nhân loại, trò chơi của đám Kantus non thật sự quá – hung – tàn!

Gục mạnh đầu một cái, Mạnh Cửu Chiêu hôn mê bất tỉnh.

***

Sita là người thứ hai đến thăm bọn họ.

Những người lưu lại trông coi bộ lạc đều cảm thấy mặt đất rung động nhẹ, sau đó bọn họ vội vàng chạy ra khỏi hang ổ đi tới vùng đất trống ở giữa bộ lạc. Lúc ấy Sita phát hiện không thấy cả nhà Black đâu cho nên mới cố ý đến tìm.

Mà bên kia, mọi người chờ ở bãi đất trống một hồi lâu, nửa ngày cũng không có bất cứ cái gì phát sinh kế tiếp, sau khi xác nhận đã an toàn, Sita liền đánh tiếng giải trừ cảnh báo.

“Chúng ta đến phòng bếp hỗ trợ nấu cơm chiều đi, đám thợ săn đi kiếm ăn suốt một ngày, nhất định rất đói bụng.” Vừa đi, Sita vừa phổ biến cho bọn Black thói quen làm việc và nghỉ ngơi của người trong bộ lạc, “Ở đây, tất cả mọi người đều thay phiên đi kiếm ăn theo đội, sau đó mọi người cùng chia sẻ những gì mình tìm được cho nhau. Đương nhiên, không phải mỗi ngày đều đi ra ngoài.”

Sau khi Ames nghe được lời ấy thì có chút bất an, Sita lập tức giải thích, “Không cần lo lắng, con mồi là thức ăn, trái cây hoang dã tìm thấy mà có thể ăn được cũng là thực phẩm. Đối với loại sinh vật có thể biến thành người, cả hai loại thực phẩm này đều có khả năng lấp đầy bụng, cho nên chúng tôi thấy chúng quan trọng như nhau.”

“Ba ba và anh tôi am hiểu nhất chính là tìm trái cây và rau cỏ đó!” Rốt cuộc Ames cũng thoải mái tươi cười.

“Tôi am hiểu nhất là săn thú!” White ưỡn ngực đầy kiêu ngạo.

Sita nhìn White, đánh giá đối phương một lần từ trên xuống dưới, sau đó quyết đoán chuyển đề tài, “Chúng ta đi xem nhà bếp có cái gì đi!”

“Thực đơn của ngày hôm nay, tôi xem nào…” Carat mở to đôi mắt vô hồn, nói “Tôi biết rồi, cơm chiều là thịt gà. Gà luộc, gà nướng, gà sống… cái gì cũng có.”

Thực đơn này quá hung tàn!

Hai Kantus non trẻ nuốt một ngụm nước miếng.

“Vì sao toàn là gà?” Sita cảm thấy hơi khó hiểu.

“Bởi vì sáng hôm nay, gà trong chuồng bỗng nhiên nổi điên, sau đó đều lăn ra chết hết.”

Mọi người ==///: Này! Gà như vậy còn có thể ăn sao?!

Carat nói xong cũng tiện tay túm một con gà ở bên cạnh lên, “Tóm lại, trước tiên lấy nước luộc một lượt đi.”

“A a a a!!! Gà này không biết có bị bệnh không, anh phải dùng nước sôi để nấu nha!” Ames định ngăn Carat lại, thế nhưng chỉ nghe “bõm” một tiếng, người nọ đã ném một con gà vào trong nồi.

Sau đóm một tiếng hét chói tai lập tức vang lên —

“A a a a a! Anh ném nhầm Louis của tôi rồi!” Black phát điên, hét lớn một tiếng rồi lập tức nhảy vào trong nồi, kế tiếp Louis hăng say đạp nước ở bên trong nhanh chóng được vớt ra.

“Chiếp?” Lần đầu tiên nghịch nước, Louis cảm thấy thích thú vô cùng.

“Ấy… Thật có lỗi… May là nước còn chưa sôi.” Carat nghiêng đầu, đợi đến khi Black thở hồng hộc bò ra khỏi cái nồi, liền ném một con gà khác vào trong, rồi lại ném thêm một con nữa…

“Anh… không đổi nước sao?” Ames ở bên cạnh yếu ớt nhắc nhở.

“Hở…” Carat lại nghiêng đầu, “Cũng không bẩn, cứ như vậy đi.”

Vì thế, thời điểm các dũng sĩ của bộ lạc trở về, thứ đầu tiên đập vào mắt họ chính là một nồi gà luộc.

Nhìn vẻ mặt chết không nhắm mắt của đám gà còn nguyên cả lông, các dũng sĩ như đã tập mãi đã quen mà buông một tiếng thở dài.

“Ăn ngon lắm sao?” Nhìn Sita thấy chết không sờn mà cắn một cái đùi gà, Ames nuốt nuốt nước miếng.

Sita tỉnh bơ nhai nhai một hồi, cuối cùng để lộ vẻ mặt đau khổ cố gắng nuốt miệng thịt gà xuống, lại uống một hớp nước để súc miệng, xong mới trả lời câu hỏi của Ames, “Làm sao mà ngon được?! Đồ Carat nấu còn khó hơn ăn cả tôi làm!”

“Vậy… vậy tại sao lại để Carat nấu cơm?” Ames yếu ớt hỏi.

“Bởi vì Carat biết phép thuật.” Sita lại hung hăng cắn một miếng thịt to, “Thức ăn hắn làm sẽ khiến người ăn thêm khỏe mạnh.”

“Hả?”

“Đừng nghĩ nữa, các cậu chưa ăn gì suốt một ngày rồi, không đói bụng sao? Ăn nhanh lên.” Nói xong, Sita đưa cho bọn Ames và Black một con gà vừa mới vớt ra.

Ames do dự nhìn con gà trước mặt.

Thịt gà ăn vào sẽ khiến người ta mạnh mẽ hơn gì gì đó, nghe đúng là rất hay, nhưng con gà này chết thảm thương quá, bộ dáng nhìn qua cũng thật ghê tởm đi…

“Black, cho các cậu!” Fendi chẳng biết đâu chạy tới, trong tay còn cầm một con gà tự mình chế biến đang được bọc bằng lá cây. “Tôi nướng qua một chút, hương vị đã khá hơn rất nhiều!”

Dứt lời, Fendi trưng ra vẻ mặt đầy chờ mong nhìn bọn họ.

“… Tôi không ăn.” Nhìn chằm chằm thi thể Kantus non bị gói trong lá cây, Black kiên định lắc đầu.

Louis thì lại vô cùng đói bụng, đối mặt với món gà nướng cực kỳ hấp dẫn, nó hơi hơi không nhịn được muốn nhảy qua, nhưng lại bị Black dịu dàng mà cũng cực kỳ mạnh mẽ ôm chặt lấy.

“Cục Cưng, chúng ta không thể ăn, đó là Kantus.” Giọng nói của White nhẹ nhàng vang lên bên tai, Mạnh Cửu Chiêu nhất thời ngây ngẩn cả người.

Bỗng nhiên cậu nghĩ đến, trong mắt Black và White, mấy sinh vật này không phải gà, mà là Kantus giống như bọn họ.

Sử sách có ghi, vào thời viễn cổ, khi nền văn minh mới bắt đầu khai hóa, Kantus chưa bao giờ ăn đồng loại của mình, kể cả dưới tình huống không có thực phẩm, Kantus còn sống cũng tuyệt không ăn thi thể đồng bọn. Vì thế, đã có học giả nhận định Kantus là một chủng loại vô cùng đoàn kết, chẳng những đoàn kết mà còn có tình có nghĩa nữa. Mặc dù bọn họ là những người hành xử phi thường lạnh lùng tàn bạo, thế nhưng đối với đồng loại vẫn rất có lòng từ bi.

Nhìn vào vẻ mặt chăm chú của Black và White, Mạnh Cửu Chiêu há há miệng, chỉ là cuối cùng cũng không tiếng nào.

Cậu nhớ tới Solid Lunsar, lại nghĩ tới mình vẫn luôn được đối đãi thực dịu dàng, sau cùng cho ra kết luận: lần này ông trời an bài cho cậu tái sinh làm con non của hai Kantus non trẻ, có lẽ là để cậu hiểu rõ hơn về bộ tộc Kantus mà mình vẫn luôn coi như kẻ thù ở kiếp trước kia.

Ngay thời điểm Mạnh Cửu Chiêu đang im lặng đắm chìm trong suy nghĩ của mình, giọng Black lại vang lên một lần nữa —

“Ông nội từng nói, thịt Kantus là khó ăn nhất trên thế giới. Chẳng những khó ăn thôi đâu, nếu miễn cưỡng ăn vào còn rặn không ra ‘phưn’ đến vài ngày, cho nên, tuyệt đối không thể ăn!”

Mạnh Cửu Chiêu lập tức hoàn hồn:  ̄▽ ̄

Fuck! Thì ra đây mới là chân tướng!

Thì ra ông nội đại nhân đã ăn rồi?

Trả lại một trời cảm động cho tôi điiiiiiiiiiiii!



/Mi/ trả lại hằng hà sa số cảm động cho bản cung TTOTT