“Tuy rằng con thú này là nhóc săn, nhưng nhóc cũng không giết chết nó, cho nên chúng ta có quyền phân chia.” White ngồi ở bên cạnh lạnh lùng lên tiếng. Hắn vốn nghĩ, tùy tiện chôn tên xa lạ này xuống một chỗ nào đó thế nhưng Black lại một mực ngăn cản.
White đã nghe theo lời khuyên của Black, thế nhưng đối với giống đực xa lạ ở trước mặt này, hắn không thể nào có thiện cảm được. Kantus không phải loại sinh vật sống bầy đàn, trước mỗi một sự xâm lấn của giống đực khác, bọn chúng đều ôm địch ý theo bản năng.
Trong nháy White lên tiếng, Ames bất chợt ngẩn người, một vệt hồng nhạt đầy khả nghi chậm rãi xuất hiện trên mặt nó.
Người đâu mà đẹp quá!
Tóc hắn còn chói hơn cả vầng thái dương lúc mới nhú lên, mắt hắn còn sâu hơn so với hồ nước sâu nhất trên đỉnh núi tuyết, môi hắn đỏ hồng chẳng khác nào vừa uống máu tươi…
Được rồi, đúng là người đẹp này đang gặm thịt sống!
Hình ảnh mỹ nhân với cánh tay trần trụi đang cầm một cái đùi to đưa lên miệng gặm cắn cũng không ảnh hưởng đến Ames là bao, nó chỉ cảm thấy tim mình đập càng lúc càng gấp gáp.
Có điều, giọng nói của mỹ nhân thật lạ, hẳn là mới từ vùng nông thôn nào đó đến đây? Quả nhiên chuyện những vùng hẻo lánh thường sản sinh người đẹp là có thật! Ames cố gắng phân tích ý tứ trong lời nói vừa rồi của mỹ nhân… Ể, thế mà mỹ nhân lại cho rằng con quái vật này là do mình săn vậy… ầy… ầy…
Ames nghĩ nghĩ, cân nhắc giữa hai danh hiệu ‘tên ngốc bị quái vật đuổi chạy đến tè ra quần’ và ‘anh hùng có khả năng hạ gục quái vật khổng lồ’, cuối cùng nó im lặng lựa chọn phương án thứ hai.
“À mà – ăn thịt sống không tốt lắm, tôi làm thịt nướng rất ngon nha, chúng ta cùng nướng ăn đi?” Sự kinh hoàng và luống cuống sau khi sống sót qua đại nạn bỗng chốc biến mất hoàn toàn, Ames quyết định vì người đẹp mà biểu diễn tay nghề một chút.
White không hiểu được suy nghĩ trong lòng Ames, thấy nó đỏ mặt cũng chỉ cho rằng đối phương bị sự oai phong của mình làm cho chấn động mà thôi. Hắn định vỗ cánh hòng biểu dương lực lượng, thế nhưng một lúc sau mới nhớ ra, bởi vì lông vũ rụng hơn nửa cho nên Black không cho hắn vung cánh lên nữa rồi. Khi ấy, Black – bạn đời của hắn đang chuyên chú xé phần thịt dai nhất xuống, rồi lại cẩn thận gỡ chỗ mềm cho đứa nhóc trụi lông nhà mình ăn, sau đó mới cho Louis dễ nuôi thêm một miếng thịt, cuối cùng tự lấy cho bản thân một cái chân vừa cứng và nhiều xương mà gặm cắn.
Hưởng thụ sự chăm sóc hơi thô lỗ song lại đầy cẩn thận của hai người papa, Mạnh Cửu Chiêu dừng động tác ăn uống, nhìn về phía Ames đang chạy tới chạy lui thu gom rất nhiều cành cây khô sau đó lại lấy mấy hòn đá đen ra. Nhưng mà, thời điểm chứng kiến thứ mà thiếu niên nọ tạo thành thì cậu ngây người ngay lập tức.
Một ánh lửa mong manh–
“Chiếp chiếp!!!!” Trong nháy mắt nhìn thấy ngọn lửa, Louis liền ném miếng thịt đang ăn dở xuống rồi nhảy tót về phía thiếu niên, Mạnh Cửu Chiêu vội vàng ôm chặt lấy nó.
Ames cẩn thận dùng tay che chắn ngọn lửa, không ngừng thả thêm cành khô cùng với đá đen vào. Ngọn lửa càng ngày càng lớn, cuối cùng trở thành một đống lửa to. Mà khi ấy, White vốn đang chẳng chút để tâm cũng bắt đầu cảnh giác, dang rộng cánh tay bảo vệ bạn đời và hai đứa con nhỏ ở phía đằng sau. Cảm nhận được hơi thở dần dần trở nên nguy hiểm của White, Ames vội vàng giải thích, “Cái này gọi là lửa, là thứ mà bộ lạc chúng tôi phải dùng 30 xe đá đen để đổi về, quý lắm đấy.”
Mạnh Cửu Chiêu có cảm giác cái túi của Ames giống như túi thần Doraemon, người nọ thò tay vào lập tức lấy ra được một nhúm cỏ crunch tươi mới, còn có một ít bột phấn màu vàng. Ames vùa nướng thịt vừa đem mấy thứ ấy xoa xoa lên bề mặt miếng thịt, kế tiếp một mùi thực phẩm nấu chín mà cậu không được ngửi đã lâu nhẹ nhàng bay ra.
Cùng với mùi hương này, cái động mà bọn họ đang tạm thời cư trú cũng ấm áp hẳn lên.
Đây là thực phẩm nấu chín đầu tiên nhà Black được ăn kể từ lúc sinh ra cho đến tận bây giờ.