Giữa hè đã qua, đúng lúc gặp một cơn mưa ngày hôm qua, thời tiết bỗng trở nên mát mẻ hơn không ít.
Hầu phủ sau khi được nước mưa tưới nhuần, bất kể là cây cối hay là hoa cỏ trong vườn cũng rực rỡ hẳn lên. Lá xanh xinh đẹp, non đến xanh tươi.
Nàng vừa đến gần viện tử của Cảnh Tu Huyền, Tả Tam canh giữ ngoài cửa liền hơi khom người tiến lên, thấp giọng nói: “Phu nhân, Hầu gia không ở đây, Khuông thiếu gia ở trong đó.”
Tả Tam nói xong, mở cửa viện ra.
Từ sau khi gặp ở điền trang vào ngày hôm đó, nàng đã có nhiều ngày không nhìn thấy Đình Sinh. Nghĩ đến mỹ thiếu niên đó, bước chân của nàng không khỏi đi về phía bên trong viện.
Khuông Đình Sinh một thân trang phục màu đen, đang luyện kiếm trên võ đài. Thanh kiếm đó trong tay hắn như ngân xà, chợt lên chợt xuống, đột kích trái phải. Trong lúc vút lên cao, thân thể hắn nảy lên như chim nhạn bay vụt lên, mũi kiếm chỉ về phía cây hòa bên cạnh võ đài.
Nơi kiếm khí đi đến, lá rụng dồn dập.
Lá cây hòa kích cỡ tương đương ngón cái lưu loát bay múa, rơi lên trên tóc trên đầu vai của hắn, cùng với dưới mặt đất. Lá xanh trên đất vây quanh hắn, hình thành vòng tròn màu lục. Thiếu niên như ngọc, đứng trong đó, dáng người mạnh mẽ, làm cho người ta vui tai vui mắt.
Nàng đứng bên cạnh, lẳng lặng mà nhìn, trong mắt tất cả đều là sự thưởng thức.
Trong giây lát, hắn nhìn thấy nàng, kéo kiếm hoa thu lại để sau lưng, đi về phía nàng.
“Sư mẫu.”
Khuôn mặt của hắn vẫn luôn kéo căng, ngũ quan tinh cảo, trên trán tất cả đều là mồ hôi, vài sợi lông to ẩm ướt dán trên da. Sau khi luyện võ sắc mặt lộ ra sự hồng nhuận, càng có vẻ môi hồng răng trắng, đẹp đến mức hoa mắt.
“Ta không quấy rầy con luyện võ chứ?”
Khuông Đình Sinh lấy tay áo xem như khăn lau mồ hôi một cái, thu kiếm vào vỏ. Động tác tiêu sái, tùy ý lưu loát.
“Không có, con vừa luyện xong.”
“Không có là được, thân thể của tổ mẫu và mẫu thân con gần đây tốt không?”
Nghe nàng nhắc tới tổ mẫu và mẫu thân mình, sắc mặt kéo căng của Khuông Đình Sinh trở nên có chút hòa hõn. Từ lúc Hiền vương tặng hai hộp ong mật đến phủ, trong phủ gần đây ngược lại náo nhiệt lên không ít.
Mặc dù tổ mẫu phàn nàn trong phủ nuôi ong mật không ra thể thống gì, thế nhưng bà lại thường xuyên đi lại xong vườn. Loại hoa mới chuyển đến đã nở, khoe màu đua sắc rất khiến người ta yêu thích.
Hai tỷ tỷ mỗi ngày đều có việc, hoặc là suy nghĩ loại hoa nào sắp nở để đi thưởng hoa, hoặc là đi hái mấy hóa về cắm trong bình ngọc trang trí cho gian phòng.
Nói tóm lại, so với lúc trước, trong phủ nhiều sức sống hơn.
“Làm phiền sư mẫu hỏi, bọn họ mọi chuyện đều tốt.”
Nàng lộ ra ý cười, có thể cảm nhận được cảm xúc của hắn lúc nói những lời này. Chắc hẳn gần đây Khuông gia quả thật thái bình vô sự, giữa vầng trán của hắn so với lúc mới gặp đã ít đi một chút vẻ buồn rầu.
Hơn nữa lúc đối mặt với mình, hắn trở nên tôn kính hơn không ít, không còn sự lạnh lùng kiêu ngạo lúc ban đầu.
Trong viện rất thanh tĩnh, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy giọng nói cung kính bên ngoài của Tả Tam, hành lễ với Hầu gia và một vị khác được xưng là điện hạ.
Nàng quay đầu, suy nghĩ.
Ninh vương điện hạ?
Khuông Đình Sinh đặt thanh kiếm lên giá binh khí, trong lòng nghi ngờ, sao Ninh vương lại đột nhiên đến Hầu phủ?
Lúc mỗi người đang suy nghĩ, cửa viện từ bên ngoài đẩy vào bên trong. Cảnh Tu Huyền cùng một bị thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi mặc áo gấm đi tới, thiếu niên ngày thường tuấn mỹ phong lưu, đôi mắt đào hoa hẹp dài sau khi nhìn thấy bọn họ còn hơi nhướng lên một cái.
Sau khi nàng nhìn liếc qua một cái, lập tức cúi đầu hành lễ.
“Cảnh phu nhân không cần đa lễ.”
Giọng nói của Ninh vương điện hạ có sự thanh thúy đặc thù của thiếu niên, còn mang theo một chút lười biếng.
Nàng hành lễ xong liền muốn lui sang một bên.
Khuông Đình Sinh cũng hành lễ theo, Ninh vương nheo mắt lại, bị ngũ quan xinh xắn của đối phương làm kinh động. Mặc dù đã từng nhìn thấy nhưng chưa từng cách gần như thế. Vị Khuông công tử này, dáng dấp thật đúng là không thua kém mỹ nhân.
Trong mắt hắn ta lóe lên ánh sáng lấp lánh, giống như vui đùa nói: “Một thời gian không thấy, Kiêu Kỵ tướng quân càng ngày càng mỹ mạo rồi.”
Từ lúc Khuông Đình Sinh vừa ra đời đã được phá lệ phong làm Kiêu Kỵ tướng quân. Khuông gia đời đời trung lương, vì bảo vệ Đại Triệu an ổn mà gần như đứt mất huyết mạch. Đối với cốt nhục duy nhất này của Khuông gia, thánh quyến của bệ hạ có chú ý đến.
Nhưng từ mỹ mạo vừa ra khỏi miệng, Khuông Đình Sinh nghe được chỉ cảm thấy huyết khí bay thẳng lên đầu.
“Điện hạ, thần chính là nam tử!”
Chỉ là mấy chữ đơn giản, từng chữ như cắn ra, đầy ắp sự phẫn nộ.
Ninh vương lấy quạt che miệng, cười nói: “Khuông công tử bớt giận, bản vương chẳng qua chỉ đùa một chút.”
“Trò đùa của điện hạ khiến thần nhớ tới các trưởng bối chết trận, thần suýt chút nữa cho rằng điện hạ là đang cười nhạo Khuông gia chúng ta âm thịnh dương suy. Người trong thiên hạ đều biết Khuông gia chúng ta ngoại trừ thần thì tất cả đều là nữ quyến, có phải điện hạ vì vậy mà xem thường vi thần?”
Ý cười của Ninh vương không thay đổi, đáy mắt nhiều hơn một phần thận trọng: “Khuông công tử đừng để trong lòng, bản vương thật sự là lời nói vô tâm. Ai không biết Khuông gia các ngươi là công thần của Đại Triều, không có Khuông gia các ngươi thì không có Đại Triều quốc thái dân an như bây giờ.”
Lời này nói cũng không đúng, Khuông gia là thần tử, Ninh vương cho Khuông gia đội mũ cao như thế, người có lòng nghe được thì sẽ biến chất.
“Điện hạ, vạn dân thiên hạ đều là con dân của bệ hạ. Nếu nước có khó khăn, bất kể là Khuông gia hay là những gia đình khác, ra trận giết địch đều là không thể chối từ. Làm thần tử, chỉ tận hết chức trách, không dám giành công.” Cảnh Tu Huyền lạnh nhạt nói, không để lại dấu vết mà nhìn Úc Vân Từ một cái.
Trong lòng Úc Vân Từ hiểu rõ, lúc này đứng ra: “Điện hạ, xin cho thần phụ cáo lui.”
Làm sao biết được Ninh vương hơi lung lay cây quạt một cái, dường như đột nhiên nhớ tới, ánh mắt liền nhìn qua: “Bản vương nhớ rõ Cảnh phu nhân là cô nương Úc gia, nói đến thì còn là họ hàng, Cảnh phu nhân không cần câu nệ như thế.”
Úc Vân Từ cũng không dám nhận lời của hắn ta, họ hàng cái gì? Nàng không thừa nhận.
Ninh vương thu cây quạt lại gõ trong lòng bàn tay. Thấy nàng một mực cúi đầu, không dám đáp lời, giương môi cười một tiếng.
“Bản vương thích nhất là chuyện lý thú chợ búa, gần đây lại thường xuyên nghe nói tên của Cảnh phu nhân. Thanh danh hiếu thuận của Cảnh phu nhân truyền xa, vì đòi lại của hồi môn của thân mẫu mà không ngại mặc cả với thân phụ, khiến cho người ta bội phục.”
Úc Vân Từ nghe không ra trong giọng nói của hắn ta là châm chọc hay là thật lòng, những người trong hoàng gia này, một hai người nói chuyện thật thật giả giả. Ninh vương do Lương phi sinh ra, Lương phi bởi vì bộ trang sức xích kim khắc hoa khảm phỉ thúy kia mà mất hết mặt mũi. Thân là con của người ta, Ninh vương không thể nào là khen mình được.
“Không dám nhận sự khích lệ của điện hạ, thần phụ chẳng qua là cẩn tuân di mệnh của thân mẫu, lấy lại thứ vốn nên là của mình mà thôi.”
Ninh vương một lần nữa mở cây quạt ra, khẽ lay động, ý cười nơi đáy mắt không giảm: “Vốn nên là của mình? Cảnh phu nhân nói hay lắm.”
Cảnh Tu Huyền rũ mắt xuống, cái gì là vốn nên?
Các hoàng tử cũng sẽ không bị hai chữ này trói buộc, thiên hạ vạn vật, bao gồm cả vị trí chí cao vô thượng kia, đều muốn tranh cướp. Trong mắt người nhà thiên gia, không có thứ gì là nên thuộc về một người nào đó.
“Điện hạ, ngài không muốn xem bản gốc của
kia sai? Mời đi theo thần.”
Hắn nói, người đã bước đi.
Ninh vương ngược lại không so đo với sự vô lý của hắn, Cẩm An hầu này tâm tư thâm trầm, năng lực cực mạnh. Ngay cả phụ hoàng cũng khen ngợi có thừa, nói võ học của hắn không hổ là kế thừa Khuông gia, khí khái cực giống Võ thần.
Một trợ lực như vậy, cho dù Ninh vương không lôi kéo được thì cũng sẽ không dễ dàng đắc tội.
Có điều chỉ là gặp qua một lần, ấn tượng của Úc Vân Từ đối với Ninh vương rất không tốt. Không chỉ bởi vì hắn ta là cháu trai của Phương gia, quan trọng hơn chính là mặc dù hắn ta tuổi tác không lớn, thế nhưng lại một thân phong lưu.
Mắt thấy bóng dáng Cảnh Tu Huyền và Ninh vương biến mất ở thư phòng, nàng cùng Khuông Đình Sinh đi ra khỏi viện tử.
“Từ sau khi từ biệt ngày đó, Cẩm Nhi của chúng ta thường xuyên nhắc tới Đình Sinh ca ca của nó.”
Đàn Cẩm còn nhỏ, thế nhưng chuyện nhớ được lại rất rõ ràng. Mặc dù Đình Sinh không thích nói chuyện, nhưng tâm tư thuần lương, Cẩm Nhi từng nhắc mất lần.
Khuông Đình Sinh nhớ tới cậu bé mềm mại như bột kia, hiếm thấy mà lộ ra ý cười. Thiếu niên cười một tiếng, bù đắp được ngàn hoa đua nở. Ngay cả nàng cũng có chút nhìn đến ngây dại, khen ngợi tướng mạo tốt của hắn.
Mỹ mạo đối với nữ tử mà nói là dệt hoa trên gấm, đối với nam tử, nhất là một võ tướng mà nói, có thể cũng chỉ là sự phiền não. Vừa rồi lúc Ninh vương nói hắn mỹ mạo, ánh mắt của hắn rõ ràng trở nên sắc bén. Có điều bởi vì thân phận của Ninh vương tôn quý mới không nổi giận tại chỗ.
“Cẩm Nhi rất đáng yêu.”
Hắn nói, nhìn về phía nàng. Nàng mỉm cười, làm một tư thế xin mời.
Thiếu niên ngẩng đầu ưỡn ngực mở rộng bước chân, liếc mắt nhìn, tai của hắn hơi đỏ lên một chút. Có thể là vẫn rất không thích ứng được việc lui tới với người ta, nàng nghĩ, trong lòng càng thêm thương yêu.
Nàng là phụ thân, Khuông Đình Sinh nhỏ hơn nữa thì trong mắt người ngoài cũng là nam tử. Nam nữ ở cùng một chút, lan truyền ra ngoài tóm lại cũng không tốt. Cho nên nơi bọn họ đi chính là viện tử của Đàn Cẩm.
Đàn Cẩm vừa nghe Hỉ Nhạc nói cữu mẫu và Đình Sinh ca ca cùng nhau quay về, chân nhỏ ngắn trượt đi, liền từ trên giường leo xuống, chạy ra khỏi viện tử đón bọn họ.
“Cữu mẫu… Đình Sinh ca ca…”
Cậu gọi, có hình có dạng mà hành lễ một cái. Thân thể nho nhỏ, động tác có chút vừa vặn, làm cho người ta mỉm cười.
Trẻ con có niềm vui thú của trẻ con, Đàn Cẩm vô cùng phấn khởi mà dẫn Khuông Đình Sinh đi xem mấy con sâu lông được nuôi kia. Có lẽ là biện pháp vẫn tính là được, mấy con sâu lông kia được nuôi đến sinh khí dồi dào.
Khuông Đình Sinh xem mấy con sâu trong sọt, không dám tin mà hỏi: “Đây là sư mẫu đồng ý cho đệ nuôi?”
“Là cữu mẫu đồng ý.” Đàn Cẩm ưỡn bộ ngực nhỏ, chứng tỏ bản thân không hề nói dối: “Cữu mẫu nói đừng thấy đám sâu hiện tại xấu xí như vậy, chờ sau khi bọn chúng lớn lên thì sẽ kết thành kén, sau đó biến thành bươm bướm. Đình Sinh ca ca… Chờ lúc chúng nó biến thành bướm, Cẩm Nhi có thể mời huynh đến xem không?”
Cậu bé trông mong mà nhìn hắn, hắn gật đầu.
“Đình Sinh ca ca quá tốt rồi!” Đàn Cẩm hô to, nhìn thoáng qua Cao thị đứng bên cạnh, thấp giọng nói: “Ngoại trừ cữu mẫu, Cẩm Nhi thích Đình Sinh ca ca nhất.”
Giọng nói trẻ con mềm mại, lại mang theo sự quấn quýt. Ánh mắt trong sáng chân thật, không nhiễm một chút tro bụi thế tục.
Chính là người tính tình lạnh lùng như Khuông Đình Sinh cũng không khỏi có chút lộ vẻ xúc động.
“Đình Sinh ca ca… cũng thích Cẩm Nhi…”
Nghe thấy câu trả lời của hắn, cậu bé cười đến mặt mày cong cong.
“Sư mẫu biết thật là nhiều, sao sư mẫu có thể biết được sâu có thể biến thành bươm bướm?” Hắn lầm bầm hỏi, ánh mắt nhìn những con sâu lông kia. Thật sự nhìn không ra, con sâu thế này sẽ trở thành bướm thiêu thân có thể bay.
Vừa nghe người ta ca ngợi cữu mẫu của mình, Đàn Cẩm giống như có vinh quang, kiêu ngạo mà ngẩng đầu: “Cữu mẫu lợi hại nhất, cữu mẫu biết tất cả mọi chuyện. Còn có những con bươm bướm xinh đẹp kia, cũng là sâu biến thành. Cữu mẫu nói chỉ cần chăm chú đi quan sát thì sẽ phát hiện ra rất nhiều rất nhiều… chuyện người khác không biết.”
“Chuyện người khác không biết?” Khuông Đình Sinh lẩm bẩm, trong lòng co rụt lại.
Lúc này, Úc Vân Từ đi vào, Thải Thanh đi theo phía sau. Trong tay Thải Thanh bưng một cái mâm, trong mâm có hai đĩa bánh đúc đậu. Mặc dù thời tiết hôm nay không tính là quá nóng nhưng vẫn không có khẩu vị gì.
Bánh đúc đậu vừa vặn, khai vị giải nhiệt.
Bánh đúc mà nàng bảo dưới bếp làm có chút khác biệt với bánh đúc hiện tại, bột mì được đảo qua, bỏ đi tinh bột mì. Tinh bột lọc ra cho thêm sữa bò chế thành bánh đúc đậu, lại dùng lưỡi dao thật mỏng cắt ra, kèm theo hoa quả cắt miếng, lại rắc một chút lớp đường áo, cuối cùng xối sốt hoa hồng lên trên.
Cách làm như vậy, có chút tương tự với chén băng lần trước nàng làm.
Bánh đúc đậu nghe mùi sữa lẫn với mùi trái cây, làm cho người ta thèm nhỏ dãi.
“Ăn một chút đồ trước đi.”
Nàng gọi hai đứa trẻ đang xem côn trùng, bọn trẻ chen chúc trước sọt, rất chuyên chú. Mặc dù Đình Sinh nhìn già dặn nhưng rốt cuộc vẫn là một đứa trẻ mười một tuổi, tính trẻ con chưa mất đi.
Khuông Đình Sinh kéo Cẩm Nhi, thấy trên người cậu bé chẳng biết từ lúc nào đã có một chiếc lá dính lên, hắn tự nhiên mà rũ đi.
Úc Vân Từ âm thầm gật đầu, nàng quả nhiên không nhìn lầm. Đình Sinh là đứa trẻ ngoan, không chỉ có biết đảm đương, còn có lòng nhân ái.
Đàn Cẩm ngày ngày cùng ăn với nàng, gần đây đã nếm không ít đồ ăn ngon mới mẻ, ngược lại không cảm thấy kinh ngạc. Khuông Đình Sinh chưa từng ăn bánh đúc đậu như thế này, bánh đúc đậu hiện tại phần lớn là tưới nước sốt điều chế từ giấm.
Nguyên liệu nấu ăn như nhau, cách làm hai loại mặn ngọt khác biệt, hương vị khác nhau một trời một vực.
Khuông Đình Sinh ăn một miếng liền yêu thích mùi vị sảng khoái trơn trượt thơm ngọt. Con ngươi của Đàn Cẩm đảo một vòng, đến gần trước mặt hắn: “Đồ ăn mà cữu mẫu đệ nghĩ cách làm ra là ngon nhất, Đình Sinh ca ca… sau này huynh thường xuyên tới đi.”
Úc Vân Từ cười nhìn Đàn Cẩm, cậu bé hiện tại càng ngày càng hoạt bát.
“Cẩm Nhi nói không sai, con đi theo Hầu gia tập võ, thường xuyên ra vào Hầu phủ. Nếu có thời gian, có thể thường xuyên đến thăm, Cẩm Nhi chắc chắn rất vui.”
Nghe vậy, Khuông Đình Sinh gật đầu, rất trịnh trọng.
“Xa xa đã ngửi thấy mùi thơm rồi, bản vương ngược lại muốn xem xem là món ăn ngon gì.”
Bên ngoài truyền đến giọng nói của Ninh vương, Đình Sinh và Đàn Cẩm cùng nhau đứng dậy, cùng Úc Vân Từ đứng đó. Tiếng nói vừa dứt, liền thấy Ninh vương tự mình vén màn đi vào, thị vệ đi theo đằng sau canh giữ ở cổng.
Viện tử này là của Đàn Cẩm, Ninh Vương dù là đi nhầm vào thì cũng không tính là quá thất lễ.
Hắn ta đong đưa quạt xếp, bước đi thong thả đến bên cạnh bàn, nhìn thấy bánh đúc đậu trên bàn.
“Đây là món ăn gì?” Hắn ta hỏi, dường như mới nhìn thấy Úc Vân Từ: “Cảnh phu nhân cũng ở đây, bản vương mạo phạm rồi. Nghe nói đây là nơi ở trong phủ của biểu thiếu gia, bị mùi thơm dẫn dắt, tùy ý liền đi vào.”
“Vương gia thật là hăng hái.”
Ngoại từ câu nói này, nàng nghĩ không ra còn có thể nói gì nữa. Một Vương gia, tùy ý đi lung tung trong phủ người khác. Lại có thể đi đến hậu viện, còn nói cái gì mà mạo phạm?
Vốn chính là mạo phạm!
Cái gì mà ngửi được mùi hương, hắn cũng không phải là mũi chó, có thể ở bên ngoài ngửi thấy mùi bánh đúc đậu?
Ninh vương giống như là nghe không ra sự bất mãn trong lời nói của nàng, thu lại quạt xếp, chỉ vào bánh đúc đậu kia: “Bản vương thấy món ăn này rất là khiến cho người ta thèm thuồng.”
Đối phương tốt xấu gì cũng là Vương gia, nàng có không muốn hơn nữa thì cũng không thể đắc tội. Vì vậy nàng nghiêng đầu, thấp giọng dặn dò Thải Thanh. Thải Thanh vội vàng đi ra ngoài, rất nhanh lại bưng tới một bát bánh đúc đậu.
Lần trước Hiền vương cũng thế, dùng chén băng ở nơi này của nàng.
Hiện tại lại có vị Ninh vương này, chẳng phải nói các hoàng tử kiêng kỵ nhất là ăn đồ ăn không rõ lai lịch ở bên ngoài sao. Sao huynh đệ Triệu gia đều không giống như bình thường vậy, không sợ đồ ăn ở phủ bọn họ không sạch sẽ.
Hướng về phía Khuông Đình Sinh và Đàn Cẩm vẫy vẫy tay: “Các ngươi cũng cùng dùng đi.”
“Thần không dám.” Khuông Đình Sinh cúi đầu, kéo lấy Đàn Cẩm suýt chút nữa đi qua đó.
Bọn họ không động, Ninh vương không để bụng, tự mình bắt đầu ăn. Một miếng vào miệng, hắn ta nhướng mày, mắt phượng nhếch lên một cái, đuôi lông mày lộ ra sự phong lưu, dường như hơi kinh ngạc.
Mùi vị này quả thật không tệ.
Sau khi ăn xong bánh đúc đậu, Ninh vương nói: “Tâm tư của Cảnh phu nhân ngược lại khéo léo, món ăn thế này so với kem hộp mà Ngự thiện phòng làm cũng không kém.”
“Món ăn tầm thường, không dám nhận sự khích lệ của điện hạ.”
Ninh vương đứng lên, “Soạt” một cái mở quạt ra, đôi mắt lưu chuyển, từ trên người nàng đến trên người Khuông Đình Sinh, cuối cùng cười khẽ. Ý cười phong lưu quỷ quái tùy tiện, ý vị thâm trường.
Hắn ta vừa mới ra khỏi viện tử liền thấy Cảnh Tu Huyền chạy tới.
Cảnh Tu Huyền lạnh mặt, hắn rõ ràng đã tiễn Ninh vương đến ngoài cửa phủ, nào biết Ninh vương lại quay lại.
“Vương gia, ngài quên thứ gì sao?”
Ninh vương cười nói: “Đúng vậy, bản vương nhìn qua bức
kia của Hầu gia, luôn cảm thấy thiếu chút ý tứ, cho nên mới quay lại.”
“Nếu tranh không thể làm cho Vương gia tận hứng, Vương gia đều có thể tìm bức nổi tiếng khác, cớ gì đi đến nội viện của thần?”
“Nếu là thưởng thức cái đẹp, mỹ nhân trong tranh nào có hấp dẫn hơn người sống sờ sờ.” Mắt phượng của Ninh vương đảo một cái, nhìn Úc Vân Từ và Khuông Đình Sinh đi ra, ý cười càng sâu hơn.
Mắt lạnh của Cảnh Tu Huyền hơi trầm xuống, toàn thân tản ra khí lạnh.
Úc Vân Từ chỉ cảm thấy trước mắt hoa một cái, hình như có gió quét ngang tới.
Không ai thấy rõ động tác của hắn, chờ đến lúc mọi người thấy rõ thì hắn đã lần người gần đến trước mặt Ninh vương, trong tay có thêm một thanh trường kiếm sắc bén u mịch.