Nguyên Long

Chương 2: Vũ khí kì lạ

Dịch: Sói già đơn độc

***

0,5 giây là thời gian từ khi rút súng tới khi hạ gục mục tiêu mà Vương Thắng ghi lại. Nhưng ngay lúc nãy khi bắn Đới Hoan, Vương Thắng cảm thấy mình tiến bộ hơn mọi ngày, tốc độ nhanh hơn, có lẽ đạt được khoảng 0,4 giây thì phải.

Vương Thắng vốn không thích giết người. Trong khi làm nhiệm vụ, hắn thường xuyên phải nguỵ trang để thâm nhập và tiếp cận mục tiêu. Luôn phải giữ sự bình tĩnh, bỏ qua những lời xỉ nhục để hoàn thành kế hoạch. Nhưng cần nhớ, nếu chỉ là xúc phạm nhỏ không gây tổn hại quá lớn thì cho dù bị xỉ nhục hay người khác đòi xử lý ngay chỗ đông người, hắn vẫn bày ra một bộ mặt đáng thương mà cầu xin tha thứ. Nhưng khi vừa nghe đến Đới Hoan mệnh lệnh tiêu diệt tất cả mọi người, Vương Thắng không nhịn được liền ra tay.

Tiếng súng nổ ra như báo hiệu sự hành động của đám hộ vệ. Ngay khi Đới Hoan ra lệnh, ít nhất có năm thanh kiếm tấn công đến cổ họng của mục tiêu. Bên phía của Tống Yên lúc này, ngoại trừ nàng cũng chỉ còn lại một lão già có vẻ đã hơn năm mươi tuổi.

Nhưng lão già này động tác cũng rất nhanh, trong nháy mắt đã tháo hết tất cả gông cùm xiềng xích trên người một cách nhẹ nhàng. Ngay khi nhìn thấy trường kiếm của đám hộ vệ sắp đâm vào cổ họng của mình, một tay của hắn đã bắt lấy chuôi kiếm, tay còn lại tung ra một đấm đánh nát cổ họng của đối phương.

Không chỉ có lão già động tác mau lẹ, Tống Yên bình thường nhìn có vẻ yếu đuối cũng đáng sợ không kém. Cô gái nhẹ nhàng thướt tha, khi ra tay lại hung ác mạnh mẽ, hoàn toàn giống như một người khác. Cùng là một chiêu cướp kiếm của tên hộ vệ, nhưng động tác lại vô cùng đẹp mắt, với một tốc độ khó tin, trực tiếp đảo ngược lưỡi kiếm, đưa qua cổ của tên hộ vệ, đường kiếm vô cùng liền mạch.

Vương Thắng giết Đới Hoan, lão già giết hộ vệ, Tống Yên giết hộ vệ, tất cả việc này đều diễn ra trong khoảng thời gian vài giây ngay sau khi Đới Hoan ra lệnh mà thôi.

Khi nghe tiếng súng vang lên, đừng nói đám hộ vệ. Cho dù là đám người Tống Yên khi nhìn thấy Đới Hoan ngã xuống với lỗ máu khủng khiếp trên trán, toàn bộ đều sợ đến ngây người. Không ai có thể tin vào mắt mình khi nhìn thấy Đới Hoan cứ như vậy mà chết, quay lại nhìn khuôn mặt bình tĩnh cùng tiếng xì khinh thường của Vương Thắng, tất cả chỉ cảm thấy một màn trước mắt này là giả, chuyện này sao có thể?

Đới Hoan là ai? Thiếu chủ của nhà họ Đới tại Hà Tây, con trai trưởng của gia chủ, chỉ cần không có chuyện, liền sẽ trở thành chủ nhân đời tiếp theo. Hắn dám không để ý đến ai, bắt cóc Tống Yên, con gái duy nhất của nhà họ Tống, người đủ tiêu chuẩn để làm gia chủ của Tống gia. Các vị trưởng lão của Tống gia biết rõ tất cả những chuyện này, nhưng mắt nhắm mắt mở mặc kệ hắn tùy ý bắt đi Tống Yên, nghênh ngang tiến vào cấm địa của Tống gia, vậy là đủ hiểu thế lực hắn lớn cỡ nào.

Từ trước tới nay chỉ nghe Đới Hoan giết người, chứ làm gì có ai dám giết Đới Hoan? Không phải không có, chỉ vì những kẻ đó còn không tới gần Đới Hoan qua trăm thước đều đã bị cao thủ của Đới gia xử lý. Vị thiếu chủ của Đới gia, cao cao tại thượng, vị công tử ăn chơi có tiếng khắp thiên hạ, làm sao có thể bị một tên người rừng không có danh tiếng giết chết? Lại còn dưới sự bảo hộ của rất nhiều hộ vệ?

Hình ảnh Vương Thắng trong mắt đám người nhà họ Đới cùng nhà họ Tống bây giờ chính là một tên người rừng không hơn không kém. Trên đầu đội cái nồi sắt, mắt mang kính bảo hộ, lại còn đeo thêm cái mặt nạ phòng độc, mặt thì bôi một đống thuốc màu xanh xanh đỏ đỏ y như mấy thằng trẻ trâu hay xăm trổ, tóm lại là trang bị tận răng. Đấy! quần áo thì dở dở ương ương, mặt chi chít hình xăm, lại còn mang thêm mớ lỉnh kỉnh trên người, phong cách quý tộc này chỉ có đám người rừng mới tiếp thu nổi, làm gì có người bình thường nào thích cơ chứ?

Đới Hoan thiếu gia bị một tên người rừng giết chết, không riêng gì Tống Yên cùng lão già kia sợ ngây người, đám hộ vệ nhà họ Đới sắp phát điên luôn rồi. Bọn hắn phụ trách việc bảo vệ thiếu gia, thiếu gia chết còn bọn hắn không có việc gì, dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết hậu quả như thế nào.

Đám hộ vệ không nhiều lời, tất cả đồ vật ở trong tay ném loạn cả lên, toàn bộ vũ khí mục tiêu đều hướng về phía Vương Thắng. Ngoài ra, mục tiêu còn có cả Tống gia tiểu thư cùng lão già kia nữa. Hoan thiếu gia đã chết, đứa con gái họ Tống kia lại là người thiếu gia yêu thích, làm sao có thể sống được?

Chỉ tiếc, bọn hộ vệ phản ứng nhanh, nhưng Vương Thắng còn nhanh hơn. Nếu đã giết chết Đới Hoan, chẳng lẽ Vương Thắng sẽ còn giữ lại mạng sống cho đám người này sao? Khẩu Glock 17 trong tay phát huy ra sức mạnh cùng độ chính xác cực cao. Pằng pằng pằng pằng, ngay khi tiếng súng vang lên, trừ những tên đang bao vây cô gái cùng lão già, tất cả hộ vệ nhà họ Đới đều ăn một phát súng rồi tính tiếp.

Hiện tại chỉ có mười ba tên hộ vệ của nhà họ Đới, sáu tên phóng về phía Vương Thắng thì năm tên không kịp phản ứng đã bị một súng bắn chết. Nhưng Vương Thắng cũng giật mình, tên còn lại thân pháp thật đáng sợ, trong lúc ngàn cân treo sợi tóc vẫn có thể tránh thoát được một phát súng của Vương Thắng, dù không hoàn toàn né được, nhưng cũng tránh đi chỗ chết người. Còn may, Vương Thắng biết bây giờ không phải là lúc mềm yếu cho nên mục tiêu luôn là trái tim của kẻ địch, không bắn trúng tim, thì cũng bắn trúng ngực của tên hộ vệ khiến hắn bị thương nặng.

Vương Thắng tặng thêm một phát nữa, tên may mắn duy nhất này cũng không thoát cảnh đạn bắn trúng đầu, không chết cũng phải chết. Sau đó Vương Thắng mới nhìn bảy tên hộ vệ đang vây công hai người kia, vừa nhìn, Vương Thắng thấy hoảng sợ.

Bên cạnh Lão già vốn có bốn tên vây công, lúc này hai tên đã đầu một nơi thân một nẻo, chết không thể nào thảm hơn. Còn lại hai tên, một tên ngay trước mặt Vương Thắng bị chắt đứt một cánh tay, thanh kiếm trong tay của lão ấy chỉ vào ngực của tên còn lại.

Nhìn thấy một màn này, trong đầu Vương Thắng chợt léo lên một ý nghĩ không thể tin. Nếu một kiếm này hướng về bên cạnh chếch lên một chút, hiệu quả sẽ tốt hơn.

Ý niệm mới loé lên, Vương Thắng liền thấy kiếm của lão già bị tên kia ngăn lại, bị hắn đẩy ra một bên. Nếu như làm theo những gì Vương Thắng mới nghĩ, đâm theo hướng đó, đối phương chắc chắn không có cơ hội ngăn cản.

Có chuyện gì thế này? Nếu nói về vũ khí hiện đại như súng, Vương Thắng chính là thầy của các chuyên gia., dù có dùng tay không hay dao quân dụng chiến đấu cũng thuộc loại cao thủ, nhưng chưa từng cảm thấy Kiếm Thuật của mình giỏi hơn người khác, chẳng lẽ hôm nay suy nghĩ nhiều nên vô tình nghĩ ra?

Đôi mắt đảo qua, Vương Thắng liền thấy động tác của cô gái cách đó không xa. Lần này chỉ trong nháy mắt, Vương Thắng đã đoán được phương hướng xuất kiếm, ngay cả bộ phận nào trên người cô gái phát lực (ta lại nghĩ lung tung rồi) đều phán đoán rõ ràng. Còn cách thay đổi, ngay khi nhìn nàng xuất kiếm đã thoáng hiện trong đầu.

Không riêng gì động tác công kích của cô gái, ngay cả động tác của tên hộ vệ, Vương Thắng chỉ liếc mắt liền rõ có chuyện gì, từ mục đích đến kết quả phân tích triệt để. Một giây sau, Vương Thắng thấy kết quả, cùng mình dự đoán giống nhau như đúc, không có nửa điểm khác biệt.

Vương Thắng chắc chắn đây không phải năng lực vốn có của mình mà sau khi mình đến thế giới này mới có, cũng chẳng biết làm thế nào nhận được.

"Chẳng lẽ đây chính là quà ngươi tặng cho ta?" Vương Thắng âm thầm nghĩ tới chủ nhân của đôi mắt xinh đẹp, ngẫm nghĩ một chút rồi nói: "Ta bây giờ đã đến thế giới của ngươi, nhưng ngươi ở đâu? Vì sao lại muốn ta giết ngươi?"

Trong lúc Vương Thắng đang trầm tư suy nghĩ, Tống Yên hướng về phía lão già kia lo lắng hô một tiếng: "Lão Ngư thúc, bọn hắn mang đi Nguyên Hồn!"

"Tiểu thư, ngươi chào hỏi cô gia!" Lão già ngửi thấy mùi máu tanh và thuốc súng đã kịp phản ứng, hướng về phía Tống Yên hô lớn một tiếng: "Ta lập tức đi nói với các trưởng lão!"

Vương Thắng vừa mới đem khẩu súng nhét vào bao súng ở trên đùi, đột nhiên nghe được một tiếng "cô gia", nhịn không được giật mình, người lảo đảo xém chút cắm mặt xuống. Cô gia là cái quỷ gì?

Khuôn mặt Tông Yên khi giết chết ba tên hộ vệ của Đới gia cũng không đổi sắc, nhưng đột nhiên nghe được xưng hô thế này, khuôn mặt nhất thời biến thành đỏ bừng. Lão Ngư thúc chẳng lẽ không nhận ra mình cùng Đới Hoan giả vờ giả vịt, tất cả đều nói láo sao? Không biết tại sao lại bắt mình cùng tên người rừng này phải có quan hệ? Chẳng lẽ mình thật sự khó gả như vậy, phải dây dưa với một tên người rừng hay sao?

Đỏ mặt thì đỏ mặt, ngượng ngùng thì ngượng ngùng, nhưng Tống Yên cũng hiểu được, lão Ngư thúc nói không sai. Vương Thắng từ trên trời rơi xuống, có thể giết Đới Hoan dễ như trở bàn tay, đây tuyệt đối là một đối tượng đáng để lôi kéo.

Tống đại tiểu thư nhìn thoáng qua lão Ngư thúc, trong ánh mắt lão già lóe lên một tia sáng, hướng về phía Tống Yên nặng nề gật đầu. Tống Yên không chần chờ nữa, đến bên người Vương Thắng nói như chém đinh chặt sắt: "Chúng ta đi."

Vương Thắng đem nước bên trong đôi ủng đổ ra, một lần nữa đeo vào, cột dây giày. Lúc làm những việc này, trên mặt không có chút biến hóa nào, tốc độ ổn định, hô hấp đều đặn, giống như mấy kẻ vừa nãy không phải do hắn giết.

"Nếu như lúc cô vừa mới giết người thứ hai, kiếm thứ nhất hướng phía bên phải mấy phần, tốc độ hơi chậm một chút, cô có thể một chiêu giết hắn." Vương Thắng phủi tay, đứng lên, quần áo ẩm ướt nên mặc hơi khó chịu. Đứng lên nhìn Tống Yên, câu đầu tiên nói với nàng lại là sai lầm trong chiêu thức.

Tống Yên nhất thời rơi vào trầm tư, kỳ thật trong lòng của nàng đã lần nữa nhấc lên sóng to gió lớn. Kiếm pháp nàng dùng để giết người là chân truyền nhà họ Tống, nàng quá vội mới không có sai xót, Vương Thắng có thể chỉ ra thiếu sót, chẳng lẽ Vương Thắng hiểu rất rõ kiếm pháp của nhà họ Tống hay sao?

Lão Ngư thúc vừa định đi, nghe được lời nói của Vương Thắng cũng lập tức sửng sốt. Hắn nhìn thấy Tống Yên từ bé lớn lên, khi nãy cũng đã để ý bên này đúng như là Vương Thắng nói tới. Chỉ có điều đây là kiếm pháp chân truyền của nhà họ Tống, như thế nào người ngoài lại biết được?

Vương Thắng cũng đã nhận ra mình đã đi tới một thế giới không thể tưởng tượng được. Một cô gái mạnh mẽ như Tống Yên, nhìn thấy những cao thủ kia lại sợ hãi không dám phản kháng. Lão già này càng không cần phải nói, một kiếm chém đầu thì Vương Thắng cũng thấy bình thường, nhưng hắn lại dùng một đấm đấm vào cổ họng đối thủ, ngươi đã từng gặp qua kẻ nào trực tiếp nắm cột sống của người khác kéo ra đến một nửa chưa?

Tống Yên cùng lão Ngư thúc lúc này rất tò mò về lai lịch của Vương Thắng. Có thể đây là một cao thủ của một gia tộc bí ẩn chứ không phải một tên người rừng từ trên trời rơi xuống. Thế nhưng cách nói chuyện của Vương Thắng lại không hề giống một cao thủ chút nào.

Từ trên trời rơi xuống, vũ khí bí ẩn, một ánh mắt đã chủ rõ sơ hở của chiêu thức, quần áo kì quái, tất cả những điều này càng tăng thêm sự bí ẩn về thân phận của Vương Thắng.