Nguyện Lấy Chàng Bánh Bao

Chương 63

"Vương gia, ngươi vì nam nhân này mà vắng vẻ phi tử của ngươi sao?"

"Vương Phi, ngươi dám nói chuyện với bổn vương như vậy sao?" Mị Ngạn nhi lạnh lùng hỏi ngược lại.

Khuôn mặt Trọng Minh Thu cứng đờ, nhưng vẫn không chịu cúi đầu mà nhìn thẳng vào mị Ngạn nhi.

"Vương gia, nam nhân này không giữ mình sạch sẽ, chẳng có dung mạo cũng chẳng có tài cán, vì vậy không thích hợp để vào vương phủ chúng ta, ta chính là nam chủ của vương phủ, ta đương nhiên sẽ không để một nam nhân như vậy ở bên cạnh ngươi.”

“…Minh Thu, ngươi quên thất xuất chi điều* rồi sao?” Giọng Mị Ngạn Nhi trầm xuống, chậm rãi nói.

*7 việc mà phụ nữ có chồng thời xưa không nên làm, cũng là 7 nguyên nhân mà nam tử lấy lý do này để hưu thê(li di vợ): bất thuận phụ mẫu, không có con trai, dâm, ghen tuông, mang bệnh hiểm nghèo, nhiều lời, ăn trộm.

Nàng ngồi xuống chiếc ghế đặt bên cạnh, thứ uy áp mà nàng phát ra cũng làm cho hai nam nhân trong phòng cảm nhận được.

Sắc mặt Trọng Minh Thu có chút tái nhợt, trong mắt mang theo một chút không dám tin, hắn biết nữ nhân này rất vô tình, thế nhưng đối xử với mình lại có một chút ôn nhu để hắn lơ đãng quên đi điều đó.Hắn không nghĩ rằng chỉ vì chuyện này mà nàng lại cảnh cáo hắn.

Thất xuất chi điều… đây là ám chỉ hắn đang ghen tỵ sao?

“Ngươi…ngươi chỉ vì nam nhân này mà đối xử với ta như vậy?”

"... Đủ rồi, ngươi nên hiểu tính tình của bổn vương, nếu ngươi muốn tiếp tục ngồi trên vị trí Vương Phi này thì rời khỏi đây ngay lập tức!” Mị Ngạn Nhi không muốn xem trò hề của người ta, càng không muốn trò hề này xảy ra ở chỗ mình.

"Ta... Ta... Được, ta đi…" Trọng Minh Thu rất ít khi nhìn thấy bộ dáng lạnh lùng này của Mị Ngạn Nhi, nàng khi ôn nhu vẫn mang theo một sự yên lặng, nhưng chưa bao giờ nói nặng lời với hắn , mà bây giờ trong giọng nói lại lộ ra sự vô tình làm cho hắn có chút sợ.

Thật ra hắn luôn luôn sợ hãi nàng, hắn là thê tử của nàng, đó là tất cả những gì hắn có... Cho nên, dù thế nào đi nữa, hắn cũng không thể mất đi nàng, lại càng không cần mất đi sự sủng ái của nàng!

Trọng Minh Thu không phải là một người ngu ngốc, trong tình huống này, hắn cần nhất chính là sự kiên trì.

Mang theo sự tức giận cùng nhẫn nhịn, Trọng Minh Thu rời khỏi phòng Thạch Mặc, không hề quay đầu lại.

...

Sau khi Trọng Minh Thu đi khỏi, trong phòng chỉ còn lại Thạch Mặc cùng Mị Ngạn nhi, khi Trọng Minh Thu đến, bọn sai vặt đã bị đuổi ra ngoài, Niệm Nhi cũng bị hạ nhân mang đi.

"Dùng bữa tối không?" Mị Ngạn nhi đứng lên đi đến bên cạnh Thạch Mặc, lúc Trọng Minh Thu ở đây thì Thạch Mặc cũng không nói chuyện nhiều, cũng không biết hắn đang suy nghĩ cái gì, Mị Ngạn nhi tuy rằng cũng chỉ hỏi vài câu, nhưng ánh mắt vẫn chăm chú nhìn chằm chằm Thạch Mặc, muốn từ vẻ mặt của hắn nhìn ra chút gì đó.

Đối với việc xảy ra hôm nay nàng cũng chưa kịp tính đến, nàng sao có thể không biết nam nhân kia, phần lớn thế gia công tử đều là cái dạng đó, kiêu ngạo làm cho người ta phản cảm.

Hơn nữa, Lưu Khê luôn luôn ở bên cạnh Thạch Mặc, nhưng, nàng cũng thật sự rất lo lắng, Thạch Mặc đã không còn giống như trước kia, cho tới bây giờ nàng cũng không hiểu rõ rốt cuộc trước kia xảy ra chuyện gì.

"Chưa ăn, ngươi ăn chưa?" Thạch Mặc mở miệng, giọng nói ngoại việc bị khàn khàn, còn lại cũng không có gì đáng ngại.

Lông mày Mị Ngạn Nhi nhẹ nhàng nhíu lại.

"Ta kêu hạ nhân đi chuẩn bị, ta cũng chưa ăn."

Thạch Mặc đứng dậy đi ra bên ngoài phân phó chuẩn bị bữa tối, nghe hắn và hạ nhân nói chuyện, ánh mắt Mị Ngạn nhi hiện lên ánh sáng lạnh.

Qua một lúc, bữa tối còn chưa đến, nhưng lại thấy bà vú đưa Niệm Nhi tới.

Niệm Nhi hơn một tuổi, mặc bộ quần áo nho nhỏ, dáng vẻ tinh xảo, đôi mắt to tròn linh động, làm cho người ta yêu thích.

Mị Ngạn Nhi liếc nhìn Niệm Nhi một cái, cảm thấy có chút kỳ quái, ngày thường Thạch Mặc dường như cố ý để cho Niệm Nhi tránh xa tầm mắt của nàng, sao hôm nay lại chủ động ôm đến đây.

"Niệm Nhi, lại đây với phụ thân." Thạch Mặc chủ động tiến lên, ôm Niệm Nhi vào trong lòng, trên mặt là nụ cười hiền lành.

"Cha... Cha..." Giọng Niệm Nhi mang theo sự non nớt, rất là đáng yêu.

Thạch Mặc cười cười, ôm Niệm Nhi đến ngồi cạnh Mị Ngạn Nhi, ánh mắt Mị Ngạn Nhi sâu xa nhìn hai người, chờ đợi Thạch Mặc mở miệng, nàng biết Thạch Mặc nhất định là có lời muốn nói với nàng.