Tuyết rơi dày đặc phủ trắng Hàn Băng Sơn một màu trắng xóa, gió tuyết thổi mạnh vào vách núi tạo ra những âm thanh "U u..." kì dị. Tuyết rơi đầy đặc, gió tuyết thổi vào người, tạo cho người ta cảm giác lạnh lẽo mà thê lương.
Trên đỉnh núi Hàn Băng Sơn cao ba ngàn trượng, nhiệt độ dưới âm 10 độ C. Độ cao, nhiệt độ này cộng với thế núi hiểm trở chỉ có người tu vi thâm hậu mới có khả năng leo lên được, còn người bình thường cho dù khỏe mạnh đi chăng nữa, chỉ cần leo lên khoảng lưng chừng núi đã bị hàn khí đông cứng thành băng điêu.
Ấy vậy mà trên đỉnh Hàn Băng Sơn đầy băng tuyết lạnh giá, lúc này lại có ba bóng người mờ ảo bị hoa tuyết nhấn chìm.
Tuy tuyết rơi dày đặc nhưng không khó để nhận ra ba người này chia làm hai phe rõ ràng, hai bên đứng cách nhau khoảng cách hơn năm trượng, tư thế mặt đối mặt.
“Đạo chích, phía sau lưng ngươi là vực sâu ngàn trượng đó, ngươi có giỏi cho lão tử chạy nữa đi!"
Thanh âm như sấm, ngữ khí bá đạo có chút châm biếm chấn động đỉnh núi Hàn Băng Sơn làm tuyết trên đỉnh núi lăn xuống từng mảng lớn. Thanh âm này phát ra từ một thiếu niên áo trắng dáng người thon dài tay cầm trường kiếm, tuổi khoảng mười tám, mày rậm, sống mũi cao đôi mắt trong sáng khuôn mặt lộ rõ sự kiên nghị, tuy không anh tuấn nhưng đầy góc cạnh nam tính.
Bên cạnh thiếu niên áo trắng tự xưng người Nguyên gia là một nữ tử mặc áo tím mắt phượng mày ngài, da trắng như tuyết nhan sắc tuyệt mỹ, dáng người mảnh khảnh, cơ thể lồi lõm cân đối kết hợp với khuôn mặt như tiên thiên có thể hút hồn mọi nam nhân.
Hai người ung dung đứng trong gió tuyết, cũng không để gió tuyết lạnh lẽo vào trong mắt, nam thì tiêu sái, nữ xinh đẹp đứng bên nhau tạo thành một cặp trời sinh hoàn hảo. Không cần nói một nam, một nữ này là đứng cùng một phe.
"Thế nào còn không chạy? Hay muốn ta cho một cước đá ngươi lăn xuống núi. Khá khen cho ngươi có dũng khí không nhỏ nha, dám cả gan lẻn vào Nguyên gia. Ăn trộm điển tịch quý giá của Nguyên gia nhà ta, nay bị thiếu gia ta bắt được tới tay còn không mau lăn lại đây, quỳ xuống trao trả lại điển tịch cho bản thiếu gia, thiếu gia ta cho ngươi được chết một cách thống khoái a!”
Thiếu niên áo trắng nhìn đối thủ trước mặt, cũng không để đối thủ vào mắt, không nóng không lạnh nói.
Đối thủ của thiêu niên áo trắng là một người mặc trường bào màu đen tay cũng cầm trường kiếm, người này bịt kín mặt không rõ dung mạo, hắn chỉ để lộ hai con mắt đen sáng quắc có thần, rõ ràng tinh lực dồi dào rõ ràng tuổi tác cũng không quá lớn, hiện.
“Ngu Ngốc!”
Người áo đen bịt mặt, cười gằn phun ra hai từ trào phúng.
Tuy rằng hắn bị dồn vào thế chân tường, sau lưng là vách núi ngàn trượng, đó là chưa kể phía bên này núi dưới chân núi còn là vực sâu không thấy đáy sơ sẩy một chút rơi xuống chân núi, dù có tu vi tuyệt đỉnh cũng tan xương nát thịt chết không thể chết hơn. Nhưng hắn không sợ, vẫn điềm tĩnh đưa tay móc trong ngực lấy ra một cuốn sách đưa lên trước mặt phe phẩy làm một bộ dạng ngông nghênh nói.
“Kêu ầm ĩ cái gì, có bản lĩnh thì lăn tơi đây lấy đồ trong tay đại gia đây này!”
“Ồ! Tiện dân lời nói cũng đủ cuồng, đã thế thì thiếu gia ta phải phí chút sức lực ra tay động thủ lấy lại đồ vật mình cần vậy!”
Thiếu niên áo trắng miệng khẽ nhếch lên cười khí ngữ khí ung dung, rõ ràng không để lời khiêu khích của hắc y nhân vào mắt. Luận về tu vi võ đạo luyện cốt tầng chín so với tầng năm của đôi phương thì cao hơn năm tiểu cảnh, mà luận về công pháp hắn tự tin mình cũng mạnh hơn đối phương không chỉ một bậc, áp chế đối phương không khó.
Thiếu niên áo trắng khinh đạm vung nhẹ trường kiếm trong tay, quay mặt nói nhỏ với nữ tử áo tím.
“Tiểu Điệp nàng đợi ta một lát, ta giải quyết tên đạo chích này xong sẽ cùng nàng tới Tiêu Dao Lâu cùng nhau ăn trưa a!”
“Vâng! Nguyên công tử”
Thiếu nữ áo tím khẽ khom người nhu mì gật đầu, môi đỏ nàng khẽ động, âm thanh trong trẻo mà ôn nhu như gió xuân làm người ta mê say đáp.
Thiếu niên áo trắng cười to, mũi chân khẽ điểm lên nền tuyết cả người như đạn pháo nhảy vọt lên không trung hướng về phía hắc y nhân, tay vung trường kiếm hời hợt đâm ra một kiếm.
Một kiếm đâm ra không màu mè hoa mỹ kình phong xé gió, mũi kiếm tinh chuẩn nhắm yết hầu hắc y nhân mà phóng tới.
Hắc y nhân nhìn mũi kiếm sáng bóng sắc lẹm đâm tới, cũng không có kinh hoảng hắn hừ nhẹ một tiếng, vội nhét cuốn bí điển vào người, trường kiếm trong tay vung tới đón đỡ kiếm đối phương.
“Keng!”
Trong chớp mắt hai thanh binh khí va nhau, hoa lửa tung tóe.
Một kiếm đâm ra thiếu niên áo trắng tà áo bay phất phới trong tuyết, thân hình thon dài vẫn lù lù bất động. Mà người áo đen bịt mặt sau màn đấu kiếm vừa rồi thì lùi ra sau hai bước, tiến gần hơn vách núi làm đất đá dưới chân lăn lông lốc xuống chân núi.
“Cũng có chút bản lĩnh! Lại tiếp một kiếm của thiếu gia đi!”
Thiếu niên áo trắng nói.
Lần này kiếm vừa xuất ra, kiếm ảnh trùng điệp khí thế bức nhân.
“Phá Lãng Kiếm Quyết!”
Nhìn kiếm ảnh trùng điệp người bịt mặt sắc mặt ngưng trọng, trong mắt lóe lên vẻ quyết tuyệt.
Dù sao Phá Lãng Kiếm Quyết là một trong những kiếm quyết đỉnh cấp hàng đầu trên Tinh Võ Giới, là một trong tam đại kiếm nổi danh của Nguyên gia, tuy được thi triển ra trong tay một thiếu niên trẻ tuổi hỏa hầu không đủ những cũng không thể khinh thường.
Người áo đen bịt mặt nhận ra kiếm pháp thiếu niên áo trắng thi triển ra kinh hô, cũng không chậm trễ hai tay nắm chặt chuôi kiếm, khí thế lên đỉnh chém ngang một kiếm, kiếm này chém ra nhanh như điện, thập phần hung lệ một đi không trở lại.
“Keng!”
Một kích tranh phong, thiếu niên áo trắng bay lùi ra sau, sắc mặt đỏ ửng, tay cầm kiếm tê dại có thể thấy lực phản chấn đòn vừa rồi mạnh mẽ thế nào.
Mà người áo đen bịt mặt thì thân thể bay lùi ra sau, lúc này chỉ cách vách núi nửa bước chân mới dừng lại. Mồ hôi trên trán như mưa, miệng phun máu tươi, hiển nhiên hắn bị nội thương.
Thấy thế thiếu niên áo trắng cười ha hả. Hắn chiếm thế thượng phong bước chân thoăn thoát trường kiếm trong tay linh động áp sát người áo đen bịt mặt.
Keng!
Keng!
Người áo đen bị dồn vào thế chân tường, ánh mắt hung ác kích phát tiềm lực, bỏ qua phòng ngự mà công tới.
Giao phong thêm mười lăm chiêu nữa thì người áo đen bịt mặt trên người có vô số vết thương, có những vết thương sâu lộ xương trắng, máu đỏ tuôn xối xả.
“Thật thống khoái, trò chơi mèo vờn chuột đến đây kết thúc, để thiếu gia ta tiễn tiểu đạo chích người xuống âm tào địa phủ nhé. Hảo hảo kiếp sau có đầu thai thì hãy nhớ kĩ lời khuyên của bản thiếu gia, sống trên đời phải kiên nhẫn, nhân vật nhỏ bé như ngươi, cũng nên biết có những người mà hạng người ti tiện như ngươi không thể chọc tới đâu, hậu quả quả là cái mạng nhỏ cũng mất!”
Thiếu niên áo trắng trên mặt lộ tiếu dung nói.
Sau đó hắn thi triển ra một chiêu trong Phá Lãng Kiếm Quyết đánh bay kiếm trên tay người áo đen rơi xuống vách núi mất hút dưới chân núi, đồng thời thanh niên áo trắng đá ra một cước vào ngực người áo đen bịt mặt.
Người áo đen bị đánh bay kiếm, lại trúng một cước thân thể bay ngang máu tươi trong miệng phun phè phè.
Không cho người áo đen kịp thở dốc, thanh niên áo trắng như quỷ mị xuất hiện bên người áo đen trường kiếm lạnh như băng nhắm trái tim người áo đen đâm tới.
Một kiếm tuyệt sát sắc mặt dưới khăn che mặt của người áo đen tái mét, đôi mắt trừng lớn nhìn kiếm đâm tới đầy kinh sợ.
Mà một người đương trường sắc mặt tái nhợt thay đổi là thiếu nữ áo tím tên Tiểu Điệp, hai tay ngọc trong tay áo nắm chặt lại thành quyền, run run nhìn chằm chằm vào kiếm của thiếu niên áo trắng.
Một thân áo tím khẽ chuyển, đang người eo thon mềm mại không tiếng động mà tới.
"Nàng muốn ra tay rồi!"
Hiển nhiên biểu hiện của nàng thiếu niên áo trắng không biết, nếu không hắn sẽ sửng sốt một hồi.
Lại nói người áo đen bịt mặt bị kiếm đâm tới, sinh tử một đường lại bộc phát tiềm lực dữ dội. Hắn hét lớn theo bản năng sinh tồn mười ngón tay thành trảo nắm chặt lấy lưỡi kiếm đâm tới.
“Phúc”
“Tí Tách!”
Máu tươi vung vẩy, lưỡi kiếm nhỏ máu tươi xuống nền tuyết trắng. Ấy vậy mà thanh kiếm của người thanh niên áo trắng bị ngăn chặn, dừng lại cách trái tim người áo đen bịt mặt trong gang tấc. Hiển nhiên kiếm vừa rồi đã bị người áo đen bịt mặt chụp được kịp thời.
Nhưng người áo đen bịt mặt cũng trả giá rất lớn, cơ thể tàn tạ nửa quỳ hai bàn tay nắm kiếm máu thịt be bét lộ xương trắng. Hiển nhiên hắn bị thương nặng mất đi hơn nửa sức chiến đấu.
"Lui lại!"
Người áo đen bịt đỡ được một kiếm này, trên trán đổ mồ hôi lạnh, miệng mũi thở hỗn hển nhanh chóng liên tục thối lui.
“Lại không có trúng chiêu! Tiểu đạo chích chuyên đào góc tường nhà người phản ứng không tệ”
Thiếu niên áo trắng trán nhíu lại, cũng không hài lòng với kết quả vừa rồi thở nhẹ nói.
“Ngươi đừng vội đắc ý, ta chưa chịu thua đâu!”
Người áo đen bịt mặt nghiến rằng lạnh lẽo nói.
“Xuẩn ngốc, đến nước này rồi mà ngươi còn mạnh miệng được!”
Thiếu niên áo trắng mũi kiếm chỉ xéo về đối thủ, máu đỏ vẫn còn vương trên mũi kiếm.
“Tiễn ngươi lên đường!”
Thiếu niên áo trắng không nóng không lạnh tuyên án tử với người áo đen bịt mặt.
“Mơ hão lấy tính mệnh của ta!”
Người áo đen bịt mặt hét lớn.
Ánh mắt đỏ ngầu, cắn răng lấy từ trong người lấy ra một bình sứ, đổ ra một viên đan dược màu đỏ nuốt vào miệng.
“Huyết đan. Không ngờ trên người ngươi lại có thứ đan dược quý giá kích phát khí huyết tăng lên sức chiến đấu trong thời gian ngắn như vậy!”
Thiếu niên áo trắng kinh ngạc.
Huyết đan là đan dược huyền cấp trung đẳng, có tác dụng kích phát huyết khí võ giả tăng cao tu vi trong nửa canh giờ lên một hai cấp bậc tùy tu vi người sử dụng. Là một đan dược bảo mệnh hữu hiệu, tuy nhiên huyết đan có tác dụng phụ không nhỏ, sau khi đan dược hết hiệu lực người sử dụng rơi xuống một cảnh giới, khí huyết tiêu hao không thể không nằm tĩnh dưỡng vài ba tháng.
Tuy huyết đan có tác dụng phụ lớn cho cơ thể nhưng là đan dược bảo mệnh, nên một viên cũng có giá trị không tưởng, chỉ có những người có địa vị mới sở hữu mà thôi.
Thiếu niên áo trắng cũng có mấy viên được Nguyên gia cho làm bùa hộ mạng, nhưng hắn không ngờ tên đạo chích lai lịch bất minh này trên người cũng có thứ đan dược này, chẳng lẽ đối phương lai lịch cũng không nhỏ a.
Nhưng hắn không hề bối rối chút nào, đe đánh đối phương trước đã rồi tra hỏi cũng chưa muộn, nếu lúc trước đối phương quả quyết dùng huyết đan thì hắn còn phải đau đầu đôi chút, hiện tại đối phương đã nửa tàn phế có sử dụng huyết đan tăng thực lực lên cũng không gây ra được chút bọt sóng gì.
“Phí công vô ích, chỉ là dãy chết!”
Thiếu niên áo trắng thân hình phiêu động tay phải khẽ xoay lưỡi kiếm như mũi khoan đâm tới người áo đen bịt mặt.
“Ta liều mạng với ngươi”
Người áo đen bịt mặt điên cuồng gào thét.
Cơ thể chi chít vết thương rợn người, khẽ hạ thấp trọng tâm cả người áp sáp mặt đất với tư thế quái gỡ. Mười ngon tay đầy máu hóa trảo khí thế mười phần đánh thắng tới người thiếu niên áo trắng.
“Keng!”
Kiếm trảo trong tích tắc va nhau, mũi kiếm bị đánh lệch quỹ tích đâm vào sườn trái người áo đen bịt mặt.
“Phụt!”
Một vòi máu vẽ thành cầu vồng bắn tung tóe.
Nhưng người áo đen bịt mặt không để ý vết thương ở sườn trong miệng cười khan, lách người phi thân vót phía trước.
“Không tốt!”
Thiếu niên áo trắng mặt trắng xám như màu đất, kinh hô.
Rõ ràng người áo đen bịt mặt không có ý định liều mạng với mình, mà chủ ý đánh lên người Tiểu Điệp, người này muốn bắt nàng làm con tin uy hiếp hắn.
“Tên này thật gian xảo, mình quả thật bất cẩn Tiểu Điệp mới chỉ mới có tu vi luyện bì cảnh tầng ba, làm sao thoát khỏi hổ trảo của người áo đen bịt mặt tu vi đạt tới luyện cốt cảnh tầng năm cơ chứ”
Thiếu niên áo trắng suy nghĩ không khỏi đổ mồ hôi lạnh lo lắng, hắn kinh hô.
“Tiểu Điệp, mau lùi lại!”
Vừa hô hoán động tác người thiếu niên áo trắng cũng không chậm, khẽ xoay mũi chân kiếm trong tay linh động xoay tít một vòng đâm vào hậu tậm người áo đen bịt mặt. Hắn muốn đánh ngụy cứu triệu.
Nhưng đã chậm một nhịp người áo đen bịt mặt đã vọt tới người thiếu nữ áo tím Tiểu Điệp khi nàng cũng chủ động phi thân tới đây, năm ngón tay đầy máu khẽ nắm chặt lấy cái cổ trắng noãn trong sự sợ hãi của nàng.
“Nguyên thiếu gia cứu ta”
Tiểu Điệp người mềm nhũn, yết hầu bị bóp chặt yếu ớt cầu cứu.
“Thả nàng ra! Ta cấm ngươi thương tổn tới nàng”
Thiếu niên áo trắng thất thanh la lớn. Thế kiếm trong tay chậm lại mấy phần.
“Đã trễ!”
Người áo đen bịt mặt cười hăng hắc.
Không chút thương hương tiếc ngọc, vỗ mạnh một chưởng đánh thiếu nữ áo tím về phía mũi kiếm đang lao tới.
Thiếu nữ áo tím sắc mặt tái nhợt, phun một ngụm máu cả người run rẩy trong con ngươi đầy vẻ sợ hãi.
Thiếu niên áo trắng cả người run rẩy tay nắm kiếm run rẩy, nhưng phản ứng của luyện cốt tầng chín không phải chuyện đùa bèn thu chiêu kiếm đâm tới.
Mũi kiếm chỉ đâm sượt vạt áo của thiếu nữ áo tím, thiếu niên áo trắng khẽ thở phào. Tức giận nhìn người áo đen bịt mặt như muốn ăn tươi, nuốt sống đối phương vậy, cũng đúng thôi tên bịt mặt này thật bỉ ổi dám dùng nữ nhân của hắn làm lá chắn, làm hắn suýt nữa thì đã ngộ hại nữ nhân trong lòng của mình rồi.
Thiếu niên áo trắng khẽ vươn tay đỡ thiếu nữ áo tím đang bay tới, tránh làm thương tổn tới nàng.
Thiếu niên áo trắng đỡ lấy eo thon của thiếu nữ áo tím kéo nàng vào sát gần người, mùi thơm trên người nàng làm thiếu niên áo trắng cảm giác lâng lâng.
"Đa tạ Nguyên thiếu gia!"
Thiếu nữ áo tím mắt ngọc long lanh nhìn thiếu niên áo trắng dịu dàng cảm ơn.
"Nàng không sao là tốt rồi, xin lỗi tại ta bất cẩn lại để nàng bị thương tổn"
Thiếu niên áo trắng chân thành nói.
Nhưng thiếu niên áo trắng không hề biết lúc tâm trạng hắn buông lỏng nhất thì đúng lúc này thì, thiếu nữ áo tím trong hai con mắt chứa một tia lãnh mang. Nàng rút trong tay áo một thanh truy thủ, nhanh như chớp đâm vào ngực trái của thiếu niên áo trắng.
Đáng thương cho thiếu niên áo trắng đang thở phào nhẹ nhõm, thì bỗng cảm nhận ngực trái đau nhói, hắn theo phản xạ nhìn xuống thì thấy một thanh truy thủ băng lãnh đã đâm vào l-ng ngực của hắn.
Thiếu niên áo trắng há hốc mồm sững sờ, ánh mắt đầy vẻ không tin nổi nhìn thiếu nữ áo tím trong l-ng ngực.
Thiếu nữ áo tím vẫn khuôn mặt xinh, vẫn dang người đẹp đến mê người ấy, người mà hắn tôn như nữ thần trong lòng nhưng giờ sắc mặt băng lãnh môi khẽ cong lên nhìn chằm chằm hắn, hình ảnh ấy làm sẽ còn khắc sâu vào trong lòng thiếu niên áo trắng đến mãi về sau.
Thiếu niên áo trắng nhìn thiếu nữ, rồi nhìn tay ngọc đâm lún thanh truy thủ lên ngực yếu ớt, mà bi ai nói.