“Các em, hôm nay lớp chúng ta có một học sinh mới! Em vào đi!”
“Chào các bạn, mình là Kim Ngưu! Rất vui vì được làm quen!”
Kim Ngưu mỉm cười chào cả lớp. Mái tóc đen nhánh xỏa dài nổi bật trên nền áo dài trắng, chiếc răng khểnh xinh và đôi mắt to đen lại long lanh sánh ánh như sao trời. Cô trông chừng thân thiện, vui tính và dễ gần.
Một lớp bọc hoàn hảo và khó nghi ngờ.
“Bạn Kim Ngưu mới chuyển đến hôm nay, em ở Đồng Nai đúng không? Vậy em ngồi kế Thiên Yết nhé, hai em cùng quê chắc sẽ dễ nói chuyện!”
“Dạ!”- tinh nghịch và ngoan ngoãn, Kim Ngưu lại gần cậu họ trò có tên Thiên Yết, mà cả lớp, gần như quên mất rằng, cô bạn này biết Thiên Yết là ai ư?
Thiên Yết đứng dậy ngỏ ý cho Kim Ngưu vào giữa, bàn cậu bây giờ có ba người: cậu, Kim Ngưu và Nhân Mã.
“Chào bạn, mình là Thiên Yết, còn đây là Nhân Mã thích vẽ vời!”- cậu chỉ sang cô bạn nơi góc bàn-” bọn mình đều thuộc ban cán sự lớp nên có gì thắc mắc, cậu có thể hỏi bọn mình. À! Phía trên cậu là Ma Kết, cậu ta trông trầm tính nhưng thi thoảng cũng điên phết, còn....”
“Mình là Ma Kết, rất vui được gặp bạn!”-Ma Kết vui vẻ đáp lời. Cậu bạn là một nam sinh có vóc người nhỏ nhắn nhưng cũng khiong kém phần nam tính.
“Chào bạn!”
“Nào, nên tập trung nghe giảng thôi!”- Thiên Yết cười vui vẻ-” sau đó sẽ giới thiệu cậu nguyên cả lớp, đảm bảo cậu sẽ thích! Lớp mình rất đoàn kết đấy!”
“Nghe hay quá, nhưng mình làm sao nhớ được vài chục cái tên đây?”- Kim Ngưu vờ nhăn mày.
“Ha ha, không sao, mình có thể giúp cậu!”- Thiên Yết cười xuề xòa thân thiện.
“Cảm ơn cậu trước nhé!”- Kim Ngưu mỉm cười ngọt ngào, đôi mắt cô sớm đã che đi một màn đen dày dằng dặc.
Thiên Yết, Thiên Yết của em!
Tại sao chúng ta lại xoay vần nên nông nỗi này, tại sao?
Nhưng em nói, em chẳng phải loại con gái ủy mị ướt át. Anh là của em và em là của anh! Ai muốn chen vào, ai muốn phá tan thì hai con sói chúng ta sẽ cùng nhau tiêu diệt.
Phải, chúng ta là sói, hai con sói đen tự do tự tại. Nói cách khác, đây chẳng phải câu chuyện ngôn tình ướt át dài tập của đài kênh nào đó mà là cuộc đời của chúng ta, là em và anh.
Em, sẽ giành lại anh! À không, em sẽ cho anh biết, nơi anh thực sự thuộc về!
Thiên Yết của em!
Đánh tan vần mây hoài niệm, Kim Ngưu hiện lên như thường với vẻ đẹp trong lành bao nữ sinh nên có, đôi mắt cô cười, cười khinh bỉ.
Đứa con gái nào đang muốn chen chân lại gần anh, em sẽ giết sạch!!
“Thiên Yết, mình coi truyện thấy các trường lớn hay có bể bơi hay phòng học nhạc gì đó, trường chúng ta có chứ?”- Kim Ngưu xoay xoay vừa đi vừa hỏi, bây giờ đã là ra chơi và cô cứ ríu rít như con sáo hỏi về mọi thứ.
Thiên Yết đã giới thiệu mình là lớp trưởng và anh nghĩ mình có trách nhiệm giới thiệu trường cho Kim Ngưu, thay vì nên phát cáu vì cái bụng đói và những câu hỏi dồn dập, thì anh bây giờ lại có phần thoải mái, cứ như là đây là chuyện nên làm vậy.
Khoan! Anh và việc thoải mái bên cạnh một người mới gặp chưa đầy năm tiếng đồng hồ? ôi, điên mất.
Nhưng Kim Ngưu quả thật rất đáng yêu, nghịch nghợm và lý thú. Cô cứ xoay nhảy như con sóc nhỏ và ríu rít cả lên. Trông thật xinh xắn gì đâu!
Hừm, anh quả nhiên nên xem lại mình, 'xinh xắn gì đâu' ư? Từ bao giờ anh lại dùng từ đó chứ? À, dĩ nhiên khoảng thời gian trước thì anh không rõ lắm!
Anh bị mất trí nhớ trong một vụ tai nạn và bác sĩ nói rằng muốn hồi phục hoàn toàn, anh cần những tình huống thường ngày hay ấn tượng để khắc họa lại, hệt như nét phác cho một bức tranh vậy đó!
Gia đình anh đã cố hết sức nhưng có lẽ chỉ được phần nào, nói chung, anh có lẽ chỉ nhớ được vài thứ râu ria vặt vãnh trong cả một cái bó rễ to của hồi ức.
Quay lại với Kim Ngưu và đoạn đối thoại, anh đúng là... nên cười hay chê cô ngốc đây?
“Không hẳn như ba bộ phim nhựa đâu! Trường ta học bơi ở hồ bơi kế cạnh đây, chúng ta có một hợp đồng cho thuê hẳn hoi cho điều đó và, ừm, cậu có thể tìm thấy vài nhạc cụ ở phòng truyền thống ví dụ như piano, ghita, trống, organ và thậm chí có vài thứ khá thú vị như nhạc cụ truyền thống, cậu biết đấy, ví dụ như: đàn bầu, đàn tì bà, đàn đá!”
“Wow, nghe hay quá!”
“Và chúng ta có một sân thể dục trong nhà, tiết trời ở Sài Gòn nhiều khi khá nóng đấy và rất tuyệt với sân thể dục đó! Ừm, nó được phần đông các bạn nữ ủng hộ ha ha!”
“Vì che nắng?”
“Tất nhiên? Còn gì tuyệt hơn chứ? Đâu phải cô gái nào cũng mê thể thao!”
Thiên Yết cười vui vẻ, cũng vô tình bỏ quên câu hỏi, tại sao họ lại nói chuyện ăn ý đến vậy.
Thói quen, đó là khi bạn đã quên nó, nó vẫn còn tồn tại trong tiềm thức của bạn.
“Thiên Yết!”
“A! Thu Anh!.... Kim Ngưu, giới thiệu với cậu, đây là Lê Minh Thu Anh, lớp trưởng lớp bên cạnh!”
“Chào cậu, mình là Thu Anh!”- Thu Anh cười.
“Chào cậu! Mình là Kim Ngưu!”- Kim Ngưu mỉm cười thân thiện, nhưng tâm trí đã lạnh giá và phẫn nộ hoàn toàn.