Liêu Thần Hi cuối cùng cũng hết bận, sau khi về đến nhà đã hơn mười giờ tối, ban đầu thì chiều tối đã phải bắt đầu ghi hình phỏng vấn rồi nhưng vì thiết bị trường quay trục trặc nên kéo dài đến tận bảy giờ tối mới bắt đầu được.
Cậu chẳng phải người kiên nhẫn gì cho cam, bị kéo dài thời gian như thế thì cáu hết cả người.
Mọi người trên đài truyền hình đều bất lực với cậu, không thể làm được gì, chỉ có Jeffrey vẫn luôn ôm Husky dỗ Liêu Thần Hi vui vẻ.
Cuối cùng cũng xong hết việc trở lại xe, Liêu Thần Hi nằm nghiêng ở ghế sau, ban nãy Husky nghịch quá trời ở trường quay nên giờ chắc là mệt lắm rồi, đang lăn ra ngủ, bị Jeffrey đặt ở bên chân Liêu Thần Hi.
“Điện thoại cho cưng.” Jeffrey đưa cho Liêu Thần Hi điện thoại của cậu.
Bình thường khi Liêu Thần Hi làm việc, điện thoại đều để ở chỗ trợ lý hoặc là Jeffrey, mà trước đó Jeffrey bận dỗ cậu, không có thời gian làm việc khác.
“Cục cưng, hai hôm trước công ty bảo tìm trợ lý cho cưng, cưng thích người như nào?”
“Tuỳ anh chọn.” Liêu Thần Hi mở điện thoại, mấy tin nhắn wechat nhảy lên, trong đó có Cao Duy.
Cao Duy: [Còn bận à?]
Tin nhắn này gửi lúc hai giờ trước, Liêu Thần Hi lười trả lời, đọc xong rồi tắt đi.
Cậu có một tật xấu, bất kể là ai nhắn gì cho cậu, chỉ cần ngay lúc đó cậu không nhìn thấy thì dù sau đó có đọc được cậu cũng sẽ không trả lời lại, Jeffrey đã nhắc nhở cậu rất nhiều lần nhưng nào có tác dụng gì.
Thói quen này cực kì không tốt, Liêu Thần Hi cũng tự biết điều đó nhưng mà cậu không thay đổi.
Liêu Thần Hi xem xong wechat thì chuyển sang weibo, trên đó đã có người đăng ảnh cậu và Cao Duy trong lúc đang ghi hình, trong đó có một ảnh Cao Duy ôm vai cậu bước trong mưa được chia sẻ hơn ba ngàn lần, bình luận đều một kiểu là “Duy C vương đạo” “Rất xứng đôi, rất đẹp mắt” linh tinh gì đó.
Liêu Thần Hi phóng to ảnh lên xem, sau đó khinh thường cười nhạt một cái “Xứng chỗ nào? Mù hết rồi à?”
Cậu tắt điện thoại, dựa vào ghế sau nhắm mắt nghỉ ngơi, chẳng mấy chốc ngủ mất.
Cao Duy ngồi trong thư phòng nghiên cứu những điều cần lưu ý khi nuôi chó, dù sao anh cũng không quá yên tâm giao Husky cho Liêu Thần Hi, nhưng đã bảo là mua cho người ta rồi thì phải để người ta ôm đi thôi.
Anh gửi wechat cho Liêu Thần Hi lúc tám giờ hơn, định hỏi xem chó ra sao rồi, có quen không, kết quả là đối phương không trả lời, anh cũng không định bám theo hỏi cho bằng được.
Hồi trước có nhà xuất bản liên hệ Cao Duy muốn anh xuất bản một quyển sách nói về bản thân anh trong những năm tháng hoạt động nơi giới giải trí, ban đầu Cao Duy từ chối, sau đó biên tập vất vả tìm tới Chu Tiểu Hồng, mà khi đó Cao Duy cũng không có gì làm nên Chu Tiểu Hồng khuyên anh thử suy nghĩ lại xem.
Qua một thời gian, Cao Duy đồng ý, thế nhưng hai bên chưa ấn định thời gian giao bản thảo nên mỗi ngày anh viết một chút, anh nhớ lại lần đầu tiên anh đứng trước máy quay, thời gian trôi qua cũng lâu lắm rồi, con người, sự kiện khi ấy đều trở nên mơ hồ không rõ mà cảm giác từng cho rằng mãi mãi chẳng thể quên cũng bắt đầu không còn cảm nhận được nữa.
Thời gian làm thay đổi Cao Duy, trong mười mấy năm qua, anh đã thấy quá nhiều chuyện còn kinh khủng hơn, còn khiến người ta kinh ngạc hơn cả trong tiểu thuyết, ban đầu anh còn kích động không thôi nhưng sau này thì chỉ còn chết lặng, có thể nói, anh đã trở thành loại người mà anh không muốn nhất, mỗi ngày đều phải đeo mặt nạ lịch sự hoà nhã với thế giới này, không ai biết, anh đã từng muốn phá huỷ thế giới này không chỉ một lần.
Bây giờ, thế giới vẫn là thế giới kia, nhưng bị huỷ diệt lại chính là anh.
Một số chuyện cũ không thể ghi lại, bởi vì nó chỉ xứng đáng tồn tại trong góc tối tăm nhất, không thể thấy ánh mặt trời, không thể nuôi dưỡng, tốt nhất là nên từ từ mục nát rồi từ từ biến mất đi.
Cao Duy viết vài dòng, bỗng không viết được nữa, bèn mở Tao Bao mua đồ chơi cho Husky.
Chương trình này của bọn anh mỗi tuần ghi hình một lần, vào ngày thứ hai sau khi ghi hình tập đầu tiên, Cao Duy và Liêu Thần Hi lần lượt nhận được kịch bản của tập thứ hai.
Vẫn như lần trước, chỉ cho phương hướng cụ thể, còn lại là tự do phát huy.
“Quả nhiên!” Khi Liêu Thần Hi nhận được kịch bản là lúc cậu đang quay quảng cáo, Jeffrey để cậu làm người đại diện cho một nhãn hiệu đồng hồ, nhãn hiệu này nổi tiếng nhất về đồng hồ đôi cho nam, bên đó muốn tìm Cao Duy đồng thời làm người đại diện nữa, dù sao hai người đều cùng tham gia chương trình hẹn hò thực tế, đề tài này đang rất hot nhưng Liêu Thần Hi kiên quyết phản đối, nhãn hiệu cân nhắc một chút, cuối cùng chỉ kí hợp đồng với Liêu Thần Hi.
“Hả? Quả nhiên cái gì?” Jeffrey đưa nước trái cây ướp lạnh cho cậu, bảo “Uống đi rồi tiếp tục, nhanh chóng quay cho xong rồi chúng ta về.”
“Anh nhớ lần sau đi mua rau cần cho em, em phải chiêu đãi Thiên vương cho thật tốt!”
Đến tối, Liêu Thần Hi mới vừa thảo luận kịch bản với đoàn làm phim xong thì nhận được wechat của Cao Duy.
Cao Duy: [Còn bận à?]
Liêu Thần Hi bật cười một tiếng, nói thầm “Vẫn là câu này à? Không có thành ý gì cả.”
Liêu Thần Hi: [Vừa mới xong.]
Cao Duy nhanh chóng trả lời [Hôm qua định hỏi em, Husky ở bên đó thế nào? Có quen không?] Liêu Thần Hi gửi cho anh một cái biểu tượng trợn mắt [Rất khoẻ, anh không cần lo cho nó!]. Nhưng thực tế thì, tối qua Husky bị Jeffrey mang về nhà mình, bởi vì Liêu Thần Hi thực sự không có cách nào chịu được cảnh đơn độc ở chung với nó, cậu sợ mình nửa đêm coi thường mạng sống bản thân, hôm sau đầu đề của giới giải trí đại khái sẽ là “Nghệ sĩ đang hot nửa đêm bị chó hù điên nhảy lầu tự sát”, mất mặt chết.
Cao Duy thấy cậu nói vậy nhưng vẫn không yên lòng lắm, tuy chưa tiếp xúc với Liêu Thần Hi nhiều nhưng mà anh biết rõ người này không đáng tin đến mức nào.
Cao Duy không gửi wechat cho cậu nữa, trực tiếp gọi điện thoại đến.
“Sao tự nhiên anh lại gọi?” Liêu Thần Hi dựa vào ghế sau xe, trong miệng ngậm thuốc lá điện tử.
“Em đang ăn gì à?”
Liêu Thần Hi cười ha ha nói “Không phải! Trễ vậy rồi còn ăn gì nữa! Đang hút thuốc đấy, biết không?”
Cao Duy không biết Liêu Thần Hi còn hút thuốc, trông y hệt thằng nhóc con “Buổi tối hút ít một chút, Husky có bên cạch em không?”
“Chắc chắn không ở cạnh rồi, em mới từ công ty về, nó đang ở nhà.”
“Vậy đợi em về đến nhà, anh gọi lại cho em.”
“…” Liêu Thần Hi lườm cái điện thoại một cái “Tạm biệt, em về đến nhà sẽ đi tắm xong ngủ, không nghe điện thoại đâu! Anh đừng gọi, gọi em cũng không nghe, giờ là mấy giờ rồi, người lớn tuổi muộn thế này còn chưa đi ngủ không tốt cho thân thể đâu, lẹ lên, anh Duy ngủ ngon, trước khi ngủ nhớ đắp mặt nạ!”
Liêu Thần Hi nói xong liền cúp điện thoại, Jeffrey vừa lái xe vừa dỏng tai hóng hớt, thấy Liêu Thần Hi nói chuyện xong thì vội vàng hỏi “Anh Duy à? Quan hệ hai người tốt đến vậy luôn?”
“Anh bị hâm à?” Liêu Thần Hi ghét bỏ nói “Ai thân thiết với ông chú kia chứ? Muộn thế này rồi còn một hai phải nói mấy thứ thần kinh, sớm biết đã không thèm nghe điện thoại rồi!”
Jeffrey ở đằng trước làm cái mặt quỷ, không tiếp tục nói nữa.
Liêu Thần Hi ngậm thuốc lá điện tử, cau mày suy nghĩ, sau đó đột nhiên nói “Tiên sư, nhỡ một ngày anh ta thiếu tiền có khi nào sẽ lên mạng bán số điện thoại của em không?”
Da mặt Jeffrey giật giật, ha ha mấy tiếng, bảo “Cục cưng, cưng nghĩ nhiều rồi.”