Có mơ tôi cũng ko dám nghĩ sẽ đường đường xuất hiện bên cạnh cái người tên là cậu ta đấy. Chả là sau khi bị tôi chơi bẩn, chân cậu ta ko thể đi nổi, đi ăn cười bỗng nhiên trở thành thằng què. Ai mà ko tức chứ! Cậu ta liền gọi cho anh trai mình đến cứu. Song lại bị mắng oan, nhục như con cá trê. Theo tôi biết thì sửa xe mất hơn 100 nghìn đồng ( bộ cậu ta sửa hết à). Riêng tôi trốn chưa được xa đã bị mama gọi hồn về. Ai dè lại chạy như bay về nhà cô tiếp khách hộ. Bố dặn đi dặn lại là phải lễ phép, dịu dàng, cử chỉ cho đúng mực vì họ đều là người rất quan trọng, có tầm ảnh hưởng rất lớn đến sau này ( bố ơi bọn họ cũng là con người cả thôi).
Ngồi ê cả mông thì họ cũng xuất hiện, tôi đứng vụt dậy, miệng ngọt sớt, dẻo như kẹo: " Cháu chào chú, cháu chào cô ".
- Chào cháu, cháu là con nhà Hùng à, mới đây mà đã lớn thế này rồi _ ừ thì công nhận tôi lớn nhanh thật.
- Cô quá khen ạ.
- Cháu mời cô chú uống nước, cô cháu sắp về rồi ạ. _ dứt lời tôi chạy tót ra ngoài gọi cô về.
Nhờ vậy có người giải vây cho, tôi có thể an toạ trên chiếc giường ấm áp này.
- Chị ơi, cho hỏi nhà vệ sinh ở đâu? _ một tên con trai lạ hoắc hỏi nhà vệ sinh.
Trông kìa, trông kìa rõ ràng tên con trai kia nhìn là biết già hơn tôi cả một con giáp mà dám bảo tôi là chị. Mặt thì non y trẻ bò, ngực thì chả có, cao được hơn m sáu thì mấy mà dám gọi tôi bằng chị. Ta ko phục.
Đi được nửa bước lại có tiếng con trai gọi giật lại " Này ". Tôi cắn chặt môi, ngoảnh lại bằng một gương mặt ko thể khó chịu hơn " CÁI GÌ NỮA ". Ngay lập tức đập vào mắt tôi là hình ảnh cậu ta, tôi tròn xoe mắt nhìn. Vẻ ngoài bảnh bao, công tử chính hiệu con nhà giàu đã nói lên tất cả. Bây giờ hoàn toàn trái ngược về lúc nãy mà lúc nãy thì " cậu bé lọ lem phiên bản Việt ".
- Nhà vệ sinh ở đâu? _ cậu ta gằn giọng hỏi.
- Xì, bên tay phải kia kìa _ tôi hùng hổ chỉ tay về phía tay phải thì cái người hơn tôi một con giáp kia vui sướng nhảy vào trong.
- Cậu tên gì? _ hình như cậu ta muốn tính sổ thì phải.
- Tại sao tôi phải nói cho cậu biết? _ muốn trả thù chị à, đừng hòng nha cưng.
- Trình Quân Anh là tên tôi, nhớ đấy.
Cái tên " Trình Quân Anh " thật hay và ý nghĩa nhưng có vẻ khác hẳn với tính cách của cái người sở hữu nó nhỉ?
- Nguyễn Thị Thiên Thư là tên của tôi _ ôi trời, bỗng dưng mồm tôi thốt lên sau khi nghe cậu ta xưng tên.
Sau khi tôi khai tên, Trình Quân Anh bỗng dưng nở nụ cười tươi rói rồi bỏ đi để lại gương mặt ngơ ngác như con nai vàng của tôi ( tôi xin thề là khi cậu ta cười dễ thương lắm ị). Thôi rồi tôi mắc bệnh mê trai mất, bà con, hàng xóm có thuốc chữa bệnh mê trai ko ạ? Help me ~~~~~~~~~
" Haizz~~~~~~~ " ba từ thôi. Tôi nhớ Long nhớ muốn chết í. Từ lúc về quê, đi ăn mì cay, đến ăn cỗ, tôi chỉ gặp Long có hôm đi ăn mì cay. Buồn quá! Ko biết cậu ấy đang làm gì nhỉ? Có đi cùng cô em hay chị gái xinh nào ko? Nếu mà có đi thì biết tay tôi cho mà xem.