Người Yêu Biến Hình

Chương 7

Edit: Thanh Hưng

Nhìn Ân Tuyên Mai đang hôn mê, Đỗ Vũ Thần không biết sao chuyện lại phát triển thành cục diện này? Rõ ràng là chuyện tốt rất gần rồi, tại sao anh lại biến thành như vậy? Cách lần biến thân trước cũng đã gần một tháng, tại sao lúc này đột nhiên lại nói thay đổi là thay đổi ngay? Đáng hận hơn chính là lại để cho anh biến thân ở trước mặt Ân Tuyên Mai, thế này thì tốt rồi, anh phải giải thích tất cả chuyện này thế nào đây nha? Đáng chết......

Chậm rãi mở hai mắt ra, Ân Tuyên Mai ngưng tụ tiêu cự trên người đứa trẻ trước mắt: "Vũ Thần, chị sao thế?" Chậm rãi ngồi dậy, cô không quá rõ ràng mở miệng hỏi.

Đỗ Vũ Thần không nói một câu nhìn cô, mặc dù anh đã lấy quần áo lần trước không mang đi từ ngăn kéo ra thay, nhưng anh không dám mong cô có thể quên hết chuyện mới vừa xảy ra, dù sao bộ tây trang vừa rồi anh mặc kia vẫn đang để ở trong chiếc ghế duy nhất trong phòng cô.

"Vũ Thần, sao em không nói lời nào? Chị......" Lời của Ân Tuyên Mai lạc mất từ trong miệng, cặp mắt nhìn thẳng chiếc ghế cách đó không xa, bộ tây trang kia...... Một hồi lâu, sắc mặt cô trắng bệch tự lầm bầm nói: "Mình đang nằm mơ có đúng không?"

Thở dài, Đỗ Vũ Thần lắc đầu mà nói: "Không phải em đang nằm mơ."

"Oh my God, không phải là mơ! Vậy rốt cuộc cậu là cái gì? Một đứa bé? Đỗ Vũ Thần? Hay là người ngoài hành tinh?......" Ân Tuyên Mai thẳng tắp lui về phía sau, sợ hãi nhìn anh chằm chằm hỏi.

"Anh......" Đỗ Vũ Thần đưa tay muốn giải thích.

"Cậu đừng tới đây!" Ân Tuyên Mai trừng mắt y hệt chuông đồng gào to.

Thở dài, Đỗ Vũ Thần thu tay lại, lẳng lặng ngồi xuống nhìn lại cô, giờ thì tốt rồi rồi, anh phải giải thích tình trạng hỏng bét này thế nào? Cô có tin hay không? Anh lại phải nói như thế nào đây? Đáng chết! Toàn bộ những chuyện kỳ quái này đều do thí nghiệm của cha, đáng chết!

Trừng mắt nhìn đứa trẻ an tĩnh trước mắt, Ân Tuyên Mai vừa sợ lại hiếu kỳ tưởng tượng ra "nguyên hình" của anh, là thể khí? Là chất lỏng? Hay là thể rắn? Anh ăn cái gì để sống? Là ăn hoa? Ăn cỏ? Hay là ăn thịt người...... Cô không phải là người người bị hại chứ? Nghĩ đi nghĩ lại, Ân Tuyên Mai càng co rúc chặt hơn.

Cứ như vậy, hai người đều có tâm sự riêng, "mắt to trừng mắt nhỏ" đối diện nhau năm phút đồng hồ.

"Cậu...... Cậu rốt cuộc muốn như thế nào? Tôi...... Thịt của tôi ăn không ngon, cậu...... Cậu đi ăn người khác có được không......" Thật vất vả, Ân Tuyên Mai mới có dũng khí mở miệng, giọng nói lại run run rẩy rẩy.

"Đáng chết! Em suy nghĩ đi nơi nào rồi?" Đỗ Vũ Thần cau mày hỏi, thấy cô càng sợ hãi hơn, anh thả nhẹ giọng điệu càng (l^q^d) nhu hòa hơn, càng vô hại hơn: "Em không phải sợ anh, anh là Đỗ Vũ Thần, Đỗ Vũ Thần tuyệt đối chính xác, độc nhất vô nhị, không phải như em nghĩ yêu quái, dị nhân thậm chí là người ngoài hành tinh.

"Lý do anh biến thành bộ dáng hiện tại này, hoàn toàn là ngoài ý muốn, em có từng nghe qua cha anh —— Đỗ Minh, ông ấy rất ưa thích nghiên cứu, chế dược, mà anh biến thành như vậy, toàn bộ chính là do ông ấy ban tặng......" Anh êm tai nói ra tất cả những gì đã xảy ra, từ nghiên cứu của Đỗ Minh, sự kiện ngoài ý muốn của anh, nói thẳng đến lúc gặp gỡ cô và quan hệ hiện tại của hai người.

Ân Tuyên Mai nghe đến trợn mắt há hốc mồm, nghẹn họng nhìn trân trối, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, cô tuyệt đối sẽ không tin tưởng loại lời nói vô căn cứ này, nhưng chuyện này cũng không tránh khỏi quá không thể tưởng tượng nổi đi! Nào có ai lại thay đổi bất thường như thế, hơn nữa còn là từ người lớn biến thành đứa trẻ? Tay chân của anh phải rút ngắn thế nào? Thân thể của anh phải nhỏ đi thế nào?

"Cậu thật sự là Đỗ Vũ Thần, tổng giám đốc xí nghiệp Thánh Đường Đỗ Vũ Thần? Cậu có chứng cứ gì không?” Cô khiếp sợ lần nữa mở miệng hỏi, hết cách rồi, ai bảo chuyện này quá khoa trương chứ!

"Chứng cứ? Em muốn lấy cái gì làm chứng cứ?" Đỗ Vũ Thần nhướng mày hỏi.

"Tùy tiện, dù sao có thể để cho tôi tin tưởng, có thể thuyết phục tôi là được rồi."

Suy nghĩ một chút, Đỗ Vũ Thần lộ ra một nụ cười: "Em có thói quen xuống xe từ bên trái." Anh chỉ nói câu này.

"Cái gì?" Lời của anh quá ngắn khiến Ân Tuyên Mai không thể nghe rõ, lập tức cau mày hỏi.

"Anh rất ngạc nhiên em thật sự có thói quen xuống xe từ bên trái sao? Nhưng tại sao chỉ có ở lần đầu tiên dẫn em đi ăn cơm thì em mới xuống xe từ bên trái, về sau đều xuống xe từ bên phải thế?" Giọng điệu Đỗ Vũ Thần tràn đầy đùa cợt hỏi cô.

Vừa nghe đến chuyện xấu của mình, Ân Tuyên Mai mắc cỡ đỏ bừng cả khuôn mặt, cô cũng biết lý do của tên ngu ngốc kia sẽ làm anh cười đến rụng răng, nhìn đi, anh cho đến bây giờ vẫn lấy cô ra đùa cợt, thật là đáng ghét! Chỉ là vừa nghe anh nói như vậy, vậy cũng không có nghĩa là......

"Cậu thật sự là Đỗ Vũ Thần? Những gì cậu mới vừa nói đều là lời nói thật?" Cô nhìn anh.

Đỗ Vũ Thần giương giương khóe miệng cười gật đầu một cái.

"Ông trời ơi..! Vậy anh...... Anh......" Chỉ vào anh trợn to mắt, Ân Tuyên Mai nói không ra lời.

Ông trời ơi..! Đây thật là thiên đại đả kích, nếu như cái Đỗ Vũ Thần lớn đó tương đương với cái Đỗ Vũ Thần loại nhỏ này, như vậy người cùng cô ngủ hai ngày kia, không phải là anh đúng không?!

Ông trời ơi..! Này trong ba ngày kia cô đều "phanh ngực hở chân" ở trước mặt anh...... Oh my God! Ôi trời ơi!!!

Nhìn sắc mặt âm tình bất định, thiên biến vạn hóa của cô, Đỗ Vũ Thần tà tà cười: "Tuyên Mai, vóc người của em thật không tệ, nếu như anh nhớ không sai phải là 38, 24, 36......"

"Không cho phép anh nói!" Ân Tuyên Mai đỏ bừng cả khuôn mặt thét lên.

"Nói một chút có quan hệ gì sao! Dù sao anh cũng không phải là chưa từng xem qua, chưa từng sờ qua......" Đỗ Vũ Thần một bộ cà lơ phất phơ.

"Anh...... Anh hèn hạ, hạ lưu, vô sỉ, xấu xa, không biết xấu hổ......" Ân Tuyên Mai giận dữ ngút trời, miệng không ngăn cản ác ý mắng lên.

"Oa! Không ngờ em mắng chửi người thật là có một bộ, hoàn toàn không có lời thô tục!" Đỗ Vũ Thần mặt cười rất đỗi ngọt ngào mà nói, hoàn toàn không nhìn ra vẻ tức giận.

"Anh...... Anh đáng ghét!" Nhìn chằm chằm thái độ cợt nhả của anh, Ân Tuyên Mai không khỏi giận đến cắn răng nghiến lợi.

"Anh đáng giận? Nhớ ngày đó toàn thân cao thấp của anh cũng đều bị nhìn qua, sờ qua, anh đều không nói một câu, mà hôm nay anh mới mở miệng nói ba con số, đã bị em mắng thành đại sắc lang thập ác bất xá, em nói thế này công bằng sao?" Đỗ Vũ Thần nháy mắt, ba phần vô tội, bảy phần hài hước nói.

"Anh...... Tôi....." Ân Tuyên Mai căm tức cúi đầu, ấp úng nói không ra lời.

Chuyện cũ từng màn xẹt qua trước mắt Ân Tuyên Mai, từ gặp mặt, quen biết, gặp lại, chung đụng đến bây giờ, sắc mặt của cô theo từng đoạn ngắn mà thay đổi, nghĩ đến mình  đanh đá, sự can đảm của mình, sự dốt nát cùng ngu xuẩn của mình, trong nháy mắt cô cảm thấy mình không đất dung thân, ôi trời ơi!!! Rốt cuộc cô đã làm bao nhiêu chuyện ngu xuẩn rồi?!

"Hiện tại em đã biết nguyên nhân anh muốn em gả cho anh đi!" Điều chỉnh nét mặt, Đỗ Vũ Thần đột nhiên nói.

"Cái gì? Gả cho anh? Tại sao?" Ân Tuyên Mai đỏ mặt ngẩng đầu nhìn anh.

Cô không hiểu, thật không hiểu, từ lúc anh bất chợt cầu hôn đến cưỡng chế theo đuổi, thủ đoạn chiếm làm của riêng, đến bây giờ là loại cục diện chệch đường ray này, anh lại vẫn nhớ mãi không quên muốn cô gả cho anh, cô thật sự là không hiểu nổi, rốt cuộc là vì cái gì? Mà dĩ nhiên cô đủ thông minh để biết rõ, lý do tuyệt đối không phải là anh yêu cô!

"Tại sao? Chẳng lẽ em quên chuyện xảy ra trong ba ngày lúc chúng ta mới quen kia sao?" Đỗ Vũ Thần nhíu mày không tin hỏi.

"Ba ngày kia?" Ân Tuyên Mai vẻ mặt u mê, ba ngày kia xảy ra chuyện lớn gì sao?

Đỗ Vũ Thần cười như không cười tà nghễ nhìn cô: "Lõa thể gặp nhau, ôm nhau ngủ...."

"Vậy không thể nói như vậy!" Ân Tuyên Mai đỏ mặt ngắt lời anh: "Khi đó anh căn bản chỉ là đứa bé, làm sao tôi biết trên thực tế anh lại là…" Cô đột nhiên ngượng ngùng cúi đầu.

"Mặc kệ như thế nào, em đã xem qua thân thể của anh, anh cũng vậy đã xem qua thân thể của em, đây là sự thật không thay đổi được, cho nên quan hệ của hai chúng ta đã dây dưa không rõ, nếu như em không lấy anh, vậy em muốn gả cho người nào?" Đỗ Vũ Thần luận sự mà nói.

"Nhưng là, anh không nói tôi không nói thì cũng không ai biết, chúng ta coi như nó là giấc mơ được không?" Ân Tuyên Mai đơn giản hóa vấn đề.

"Tại sao em bài xích việc gả cho anh như vậy? Anh sẽ ăn thịt người sao?" Nhìn cô chằm chằm, Đỗ Vũ Thần hỏi ra vấn đề trong lòng mình muốn biết nhất.

"Vậy tại sao anh nhất định không phải em thì không thể? Chẳng lẽ thật sự là vì chuyện ba ngày kia? Hay là anh đã yêu em?" Ân Tuyên Mai không trả lời anh, ngược lại nửa đùa cợt, nửa tự giễu hỏi anh.

"Có lẽ." Chuyên chú đưa mắt nhìn cô, Đỗ Vũ Thần lập lờ nước đôi trả lời.

Ân Tuyên Mai còn tưởng rằng sẽ nghe được tiếng cười giễu cợt của anh, không ngờ lại nghe được hai chữ “có lẽ”, làm sao có thể chứ! Cô buồn cười nói: "Có lẽ? Đây hoàn toàn là chuyện không thể nào, anh đừng trêu chọc tôi."

"Tại sao lại không thể nào? Em nghĩ thời gian này là anh vô cùng rảnh rỗi nhàm chán mới đến dây dưa với em sao?" Đỗ Vũ Thần cau mày nhìn cô, chẳng lẽ anh không có khả năng yêu cô sao?

Ân Tuyên Mai lẳng lặng nhìn anh.

Thấy cô không có phản ứng, Đỗ Vũ Thần mở miệng lần nữa, nhưng lần này giọng điệu của anh lại là uyển chuyển yêu cầu: "Gả cho anh được không? Em suy nghĩ cũng lâu rồi."

Nhìn ánh mắt dịu dàng, nghe giọng nói uyển chuyển của anh, Ân Tuyên Mai trầm luân, kém một chút nữa là cô đã gật đầu, đáng tiếc cố tình lúc này điện thoại lại đột nhiên vang lên.

Đỗ Vũ Thần không nhịn được mắng, rõ ràng mắt thấy cô sẽ gật đầu, thế nào...... Đáng chết!

Ân Tuyên Mai sợ hết hồn, cô đứng lên nhận điện thoại: "A lô...... Cái gì...... Được, tôi biết rồi." Cúp điện thoại, cô như có điều suy nghĩ nhìn anh.

"Thế nào?" Đỗ Vũ Thần hỏi.

"Xe anh dừng ở giao lộ ngăn cản đường đi của người khác rồi." Cô nói cho anh biết.

"Lái đi chẳng phải được sao!" Anh như không có chuyện gì lớn nhún vai nói, đứng thẳng người cầm chìa khóa lên chạy ra ngoài.

"Này, anh đi đâu thế?" Ân Tuyên Mai hỏi anh.

"Lái xe nha!" Đỗ Vũ Thần cau mày nói cho cô biết.

"Bộ dáng anh bây giờ lái xe thế nào được?" Cô chỉ vào anh nói.

"Đáng chết, anh quên." Đỗ Vũ Thần nhẹ giọng nguyền rủa một tiếng, sau khi cùng cô nói tới chủ đề sâu như vậy, anh hoàn toàn quên dáng vẻ bây giờ của mình là một đứa trẻ, khó trách mới vừa rồi cô vẫn nói hai chữ "không thể nào", ai! Xem ra hiện tại việc đầu tiên anh phải làm là để cho mình trở về hình dáng ban đầu, mà không phải muốn cô gả cho anh.

Chỉ là chuyện xe này vẫn phải giải quyết, vì vậy anh quay đầu nhìn cô: "Em có bằng lái chứ?"

Ân Tuyên Mai gật đầu.

"Vậy em lái xe." Lôi kéo cô đi vào thang máy: "Chúng ta tới nhà anh đi tìm cha anh trước, xem xem bộ dáng anh thế này là chuyện gì......"

"Nhưng tôi......" Ân Tuyên Mai thử mở miệng, nhưng lại bị anh ngắt lời.

"Có chuyện gì đợi đến sau khi đến nhà anh lại nói, hiện tại, ừ, đây là chìa khóa xe." Đi ra khỏi thang máy đi tới trước xe của mình, anh cho chìa khóa xe cho cô.

Nhận lấy chìa khóa xe trong tay anh, mở cửa xe ngồi vào ghế lái, Ân Tuyên Mai bắt đầu liều mạng hồi tưởng tất cả kĩ thuật lái xe mình đã từng học.

Chuyện thứ nhất là điều chỉnh ghế ngồi, cô chậm rãi lục lọi, rốt cuộc trời cao không phụ người có lòng, hoàn thành chuyện thứ nhất. Chuyện thứ hai là cho xe chạy, cô cắm chìa khóa vào trong lỗ, xoay một cái, hai (di:da:l:qy:do) cái, xe thuận lợi khởi động, hắc, có thể thấy được cô là bảo đao không già đấy! Sau đó, bây giờ là đánh tay lái từ từ đi lên...... Ah? Tại sao có thể có âm thanh kỳ quái......

"Này, còn chưa thả phanh ra đấy!" Đỗ Vũ Thần vừa nghe âm thanh không đúng, vội vàng ngó nhìn xung quanh, rốt cuộc biết thì ra là cô quên thả phanh ra, lập tức nhắc nhở.

"Oh, đúng rồi, thả phanh." Ân Tuyên Mai lập tức bừng tỉnh hiểu ra.

Phanh vừa nhả ra, xe lập tức lao vọt ra ngoài, Đỗ Vũ Thần bị dọa cho sắc mặt trắng bệch nhìn chằm chằm phía trước, tay túm chặt hai bên, trong miệng anh vẫn kêu: "Đáng chết, chậm một chút, chậm lại, đạp phanh, đạp phanh...... Đáng chết, quẹo cua chậm một chút, chậm một chút......”

Ân Tuyên Mai hưng phấn lái xe, không chút nào để anh đang khẩn trương gần chết nhìn ở trong mắt, nghe vào trong tai.

"Bên trái, bên trái có một ổ gà lớn mau tránh...... Đó......" Đỗ Vũ Thần thét chói tai cảnh cáo, đáng tiếc vẫn không tránh khỏi nặng nề xóc nảy một cái.

"Kít——"

Một tiếng này khiến Đỗ Vũ Thần bị dọa sợ, anh vội vàng quay đầu lại nhìn, ven đường bên trái lại đột nhiên xuất hiện một thanh sắt, mà âm thanh “kít” mới vừa rồi không phải âm thanh lúc xe bị cào phải chứ? Anh tái mặt quay đầu lại: "Đáng chết, phía trước có người mau đạp phanh đi!" Thật là sóng trước chưa yên, sóng sau lại tới, anh lần nữa thét lên, hận không được dưới chân mình có một cái phanh.

"Tôi biết rõ, yên tâm!" Cô vẻ mặt phấn khởi nói, nói xong mới khẩn cấp dẫm phanh, vẫn không quên ném ánh mắt ý bảo "Anh nhìn đi".

"Gần đây có bãi đỗ xe nào không?" Mặt tái nhợt nhìn cô chằm chằm, Đỗ Vũ Thần vô lực hỏi.

"Ừ, cách 10m phía trước không phải có một bảng hiệu sao? Chỉ là anh hỏi cái này làm cái gì?" Cô dùng cằm chỉ về đằng trước nói.

Đỗ Vũ Thần hít một hơi thật sâu, anh không biết trái tim mình có chịu được đả kích nữa hay không, cho nên chỉ về bãi đỗ xe đằng trước: "Lái xe tới đó đi."

"Tại sao? Không phải anh nói là muốn đến nhà anh sao?" Ân Tuyên Mai cau mày hỏi.

"Anh thay đổi chủ ý." Đỗ Vũ Thần yếu đuối nói.

"Tại sao?"

"Em lái xe đến đó trước đi, anh sẽ nói cho em biết...... Tại sao......"

"Được rồi!" Nhún nhún vai, Ân Tuyên Mai không sao cả y theo chỉ thị của anh lái xe tới bãi đỗ xe.