Người Vô Tâm

Chương 53: Nghĩa nặng tình thâm

Từ bàn tay của hắn bắn ra một chùm tia sáng, sau đó một viên cầu trong suốt từ từ bay ra xa rồi vỡ vụn. Bốn người Lý Ngọc Vân xuất hiện bên dưới khu rừng, nhưng bọn họ không có tâm tình nào khác mà cùng nhau chạy tới bên người Lôi Long.
Ma Vương Lý Ngọc Vân tức giận nói :
- Mẹ con Rồng ngu ngốc, để con nhỏ kia đỡ một chiêu là không phải ...
Lý Ngọc Vân tức giận cắt ngang lời hắn, bực tức nói :
- Im đi lão Ma, bây giờ không phải lúc nói chuyện này. Lôi Long gần xong rồi.
Người con gái áo trắng vừa nghe lão Ma Vương nói như thế liền khóc lên nghẹn ngào, từng giọt nước mặt thấm ướt gương mặt của Lôi Long, nàng nghẹn nghẹn nói :
- Vì sao anh ngu như vậy .... Hu hu .... Không có anh, thì em cùng con làm sao sống được chứ ...
- Con ?! Em nói gì ?! ...
Sắc mặt Lôi Long rạng rỡ hơn một chút, bất quá vì hắn nói chuyện có chút lớn tiếng nên miệng vết thương lại trào máu ra.
Lúc này, thì Gao God cùng với hai người Gao Hunter và Gao Vua cùng vừa vặn đáp xuống rồi phân giải ra thành các siêu thú. Tất cả đều đứng xung quanh đám người Lôi Long này , nhưng trong ánh mắt không còn sự tức giận như lúc nãy nữa mà tràn đầy vẻ nghi hoặc, không rõ vì sao người con gái này lại cứu tên xâm lược này chứ ?!

Người phụ nữ trong bộ quần áo trắng tinh chính là Bạch Hổ, là một siêu thần thú của người Marina và cùng là vợ của Lôi Long. Trong trận chiến truyền thuyết vạn năm trước, nàng vì che chở cho Lôi Long mà trúng phải một chiêu sát thủ, thân hình đều bị phá nát, linh hồn gần như tịch diệt.

Vì chuyện của nàng mà khiến cho Lôi Long cực kỳ thương tâm, hắn đi thu thập những luồng tàn hồn còn sót lại của Bạch Hổ rồi phong ấn vào trong một viên ngọc kỳ lạ, suốt ngày mang đó bên người để chờ cơ hội phục sinh cho nàng. Bất quá, trong lần di cư tới thế giới mới thì Lôi Long bị tập kích, hắn bị người Org mai phục và đánh trọng thương, linh hồn phải trốn vào trong chiếc nhẫn Huyền Thoại để chờ cơ hội quay trở về.

Trong trận chiến đó, Lôi Long đã đánh mất viên ngọc chứa linh hồn của Bạch Hổ, hắn không biết có còn cơ hội gặp lại nàng nữa không. Và đến khi lúc này, khi vừa nhìn thấy Bạch Hổ tiếp tục chắn trước mặt mình, Lôi Long vô cùng vui sướng lại vô cùng áy náy. Đã một lần hắn tận mắt nhìn thấy người yêu chết trước mặt mình mà không có cách gì ngăn cản được. Lôi Long đã một lần đau khổ, nên không muốn lặp lại chuyện đó nữa.

Hắn dùng tất cả sức mạnh còn lại trong cơ thể của mình kéo Bạch Hổ ra sau rồi xoay lưng lại đón nhận mũi Xuyên Tâm Tiễn này.

Dù có chết đi, hắn cũng không hề hối hận.

Lôi Long nhìn người con gái khi xưa mà mình yêu quý, trong nội tâm cảm thấy hạnh phúc. Hạnh phúc đôi khi cũng đến quá muộn màng.

-----

Bạch Hổ mỉm cười, nàng âu yếm nhìn Lôi Long nói :
- Con mình là một người con gái xinh đẹp, bởi khi xưa em vừa có tin vui ... nhưng còn chưa kịp nói với mình thì đã xảy ra chuyện. Cho tới khi em tỉnh lại trên hành tinh này, thì phát hiện có một linh hồn nhỏ bé cũng đang ở trong linh hồn của mình. Lúc đó em rất vui, con gái chính là nguồn động lực giúp em tiếp tục sống.

Đôi mắt của Lôi Long ứa lệ, thì thào nói :
- Anh ... xin lỗi, đã để cho mẹ con em phải chịu khổ .... Anh thật vô dụng mà .... Khụ khụ ... Bây giờ, con nó ở đâu ?!

Bạch Hổ nghe Lôi Long nhắc liền tỉnh lại, sau đó nói với Gao Lion ở gần đó :
- Cậu gọi Thụy Nhi tới đây ! Nhanh đi.
Gao Lion gầm lên một tiếng, thân hình nhanh chóng chạy tới hang động hình con rùa. Lôi Long liếc nhìn đám siêu thú xung quanh, hỏi :
- Đây đều là ....
- "Bọn họ chính là đệ tử mà em nhận, góp sức bảo vệ Trái Đất chống lại sự quấy phá của người Org. " Bạch Hổ nói có chút tự hào, nhưng sau đó lại thở dài. Nang vươn tay vuốt ve mái tóc Lôi Long, khẽ hát một bài hát quen thuộc .

Lý Ngọc Vân, Tuyết Quân , Tuyết Sa cùng với Lê Thiên Thành đều cảm thấy đau lòng, mấy người bọn họ đều tản ra xa một bên nhường lại không gian cho hai người. Tuyết Quân có chút nức nở nắm chắc tay trái Lý Ngọc Vân, còn Tuyết Sa ở bên cạnh thì đã không cầm lòng nỗi mà nhà vào lưng chị của mình khóc rống lên.
- Hu hu ... Chị mau cứu Lôi Long đi ....
Tuyết Quân xoay người, vỗ vỗ lên lưng em gái của mình, nói :
- Chị cũng không có cách nào cả ?! Phép thuật của dì Bạch mạnh như vậy mà cũng không có cách nào thì chị cũng đành bó tay thôi !
Lệ Thiên Thành xoay người sang một bên, sức khỏe của hắn đã hồi phục khá tốt nên có thể đi lại bình thường. Hắn ngồi xuống một gốc gần đó, lén đưa tay gạt một giọt nước mắt trên khóe mắt của mình.
Lý Ngọc Vân thì càng thêm thương cảm, thầm nói : " Nếu có Kim Nhi ở đây thì tốt biết mấy ! "
Bất quá, có một người lại cực kỳ vô tình, hình như hắn không cảm thấy việc này có chút gì đó đau lòng thì phải. Ma Vương Lý Ngọc Vân dùng giọng nói lạnh nhạt, nói :
- Con Rồng ngốc đó chết đi cũng đúng thôi, ai đời đang đánh nhau mà lại đi phân tâm ! HỪ , bổn Vương khinh thường .... Á, tại sao lại đánh bổn Vương !

Tuyết Sa không biết từ khi nào đã ngừng khóc, nàng vung quyền trượng trong tay gõ lên cánh tay phải của Lý Ngọc Vân, giọng nói có chút bực tức :
- Hừ ! Có tin bà đánh chết mày không ? ... Bà đánh, bà đánh nè ...
Nàng vung gậy đánh mạnh lên cạnh tay Lý Ngọc Vân, Ma Vương trong một nửa thân thế hắn bị đánh đau đớn không thôi, hắn nhanh chóng mở miệng cầu xin :
- Á, đừng đánh nữa ... á, mụ mà đánh nữa là phá luôn thân thể này đó.
Tuyết Quân cũng vươn tay giữ em mình lại, có chút không vui nói :
- Đủ rồi, em sao vẫn nóng tính như vậy hả ?!
- Em ... tại tên Ma Vương chết tiệt chọc em mà !
Tuyết Sa có chút lúng túng nói. Tuyết Quân cười coi như bỏ qua.

Lý Ngọc Vân thì không nói gì cả, bởi lúc này hắn đang thử chìm tâm thần vào trong không gian Kim Cầu, xem xem có thiết bị gì có thể giúp đỡ được không ?