Thời gian một buổi chiều nhanh chóng trôi qua, rất nhanh Lý Ngọc Vân đã tới giờ tan ca. Hắn từ trong không gian Kim Cầu tỉnh lại, và vừa vặn học xong phần cơ bản của môn Khinh Công ! Lý Ngọc Vân gặp anh Út để chuyển ca cho người sau rồi đi bộ về nhà.
Buổi chiều là lúc học sinh ra về, công nhân viên chức tan sở về nhà nên lưu lượng xe lưu thông rất đông, Lý Ngọc Vân đi bộ trên vỉa hè, chốc chốc lại gặp phải vài ba chiếc xe máy leo lên vỉa hè mà chạy vội vã, hắn thầm ngao ngán về ý thức giao thông của người dân sao mà kém thế !
Bỗng nhiên , có một trái banh nhựa đập vào chân hắn. Chủ nhân của trái banh là một bé trai khá kháu khỉnh, bé trai nhìn nhìn Lý Ngọc Vân một hồi, sau đó cười tươi nói :
- Chú gì đó ơi ! Cho cháu xin lại trái banh !
- " Chú sao ? " Lý Ngọc Vân sờ sờ mũi, không ngờ mình lại già tới vậy ! Hắn cúi người lượm trái banh cho cậu nhỏ, yêu thương sờ sờ gương mặt cậu bé, nói :
- Sao cháu không vào nhà chơi ? Chơi ngoài này nguy hiểm lắm.
Bé trai lém lỉnh cười một tiếng, nói :
- Ở trong nhà mẹ không cho cháu đá banh, nên cháu lén ra ngoài chơi một chút ! Chú đừng mách với mẹ cháu nhé !
Bé trai nói xong liền ra dấu hiệu im lặng, Lý Ngọc Vân cười cười cũng đưa tay lên môi làm dấu hiệu im lặng, sau đó cả hai chú cháu nhìn nhau cười rộ lên. Lúc này, có một người phụ nữ trẻ tuổi đi tới, nói :
- " Minh Kiệt, con sao lại không nghe lời mẹ mà lại lén ra ngoài này chơi ! Lát vào nhà mẹ đánh đòn con ! " Người phụ nữ đi tới trước mặt hai chú cháu, trong lời nói ẩm hàm chút lo lắng cùng chút trách móc ! Lý Ngọc Vân biết người này chắc hẳn là mẹ của bé trai , nên mới cười chào hỏi:
- Chào chị, tôi là Lý Ngọc Vân. Hồi nãy vừa gặp bé Minh Khôi tôi cũng khuyên cháu nên chơi trong nhà, ở ngoài này xe cộ chạy cẩu thả lắm, lỡ có va quẹt gì thì khổ cho cháu nó !
Người phụ nữ trẻ cũng mỉm cười nói với Lý Ngọc Vân :
- Cảm ơn anh đã quan tâm !
Sau đó nàng nắm lấy tay bé Minh Khôi nói :
- Sau này con cứ chơi trong nhà đi, mẹ sẽ không cấm con nữa đâu. Con đừng ra ngoài này chơi nữa nhé !
Bé Minh Khôi cười tươi với mẹ mình, sau đó quay sang nói với Lý Ngọc Vân :
- Chú tốt bụng, cảm ơn chú !
Lý Ngọc Vân hiền từ xoa xoa đầu bé Minh Khôi, hắn thầm mến đứa nhỏ hoạt bát lanh lợi này :
- Chú phải đi về rồi ! Sau này có thời gian chúng ta sẽ gặp lại nhé! Chú đi đây !
Hắn nói xong liền quay sang nói với người phụ nữ nọ :
- Chào chị, tôi đi nhé !
Lý Ngọc Vân mỉm cười bước đi, nhưng hắn không biết có một ánh mắt đang nhìn chằm chằm bóng lưng của hắn, chủ nhân của ánh mắt đó chính là mẹ của Minh Khôi !
Lý Ngọc Vân đi được vài bước, bỗng dưng có tiếng la lên từ phía sau !
- Cứu ! Cứu ! Cứu với
" Giọng nói của Minh Khôi ! " Lý Ngọc Vân biết ngay có chuyện xảy ra, hắn xoay người lại liền thấy có ba người đàn ông lực lưỡng, một người bắt lấy MInh KHôi còn hai người kia đang khống chế người phụ nữ. Cả ba lôi kéo mẹ con Minh Khôi đi về chiếc xe Mescesdes - Benk màu đen đậu gần đó.
Lý Ngọc Vân không nói nhiều, hắn vận dụng Khinh Công bước đi như gió, phút chốc đã lướt tới trước mặt hai người đang ông. Lý Ngọc Vân vung hai nấm đấm vào mặt hai kẻ này, sau đó thuận tay ôm lấy người phụ nữ ra.
Người phụ nữ hơi giật mình, sau đó la lên :
" Minh Khôi ! Minh Khôi ! "
Lúc này thì tên mặc áo đen còn lại đã nhanh chóng ẵm Minh Khôi chui tọt vào chiếc xe, chiếc xe rồ ga phóng nhanh trên đường !
- " Mẹ nó, giỡn mặc với ông à ! " Lý Ngọc Vân ghét nhất người khác trước mặt hắn làm xằng bậy. Hắn không nói nhiều mà vươn tay ôm lấy eo người phụ nữ, cất bước lướt đuổi theo sau !
Người phụ nữ không ngờ Lý Ngọc Vân lại ôm mình nên nhất thời có chút hoảng hốt muốn đẩy văng hắn ra, nhưng khi thấy Lý Ngọc Vân đuổi theo chiếc xe rất nhanh nàng liền giật mình, thầm nghĩ : " Người này là ai ? Mà có thể chạy đuổi theo xe ô tô nhanh như vậy ?! "
Nhưng nàng cũng không kịp truy vấn , vì chiếc xe đã nhanh chóng tăng tốc và vượt mà một ngã tư đường vừa lúc đèn đường chuyển sang màu đỏ ! Lý Ngọc Vân tức giận, nói với người phụ nữ :
- Cô ôm chặt tôi !
Hắn nói xong liền giậm mạnh hai chân xuống đất, thân người ôm theo người phụ nữ như tên lửa phá không bắn thẳng lên trời !
- " Á, có người bay kìa ! " Người dân chạy xung quanh hoảng sợ, có vài người hiếu kỳ lấy điện thoại ra định chụp lại nhưng bóng hình Lý Ngọc Vân đã khuất đằng xa.
Người phụ nữ hai tay ôm chặc lấy eo lưng của Lý Ngọc Vân, gương mặt xinh đẹp áp lên bộ ngực của hắn, nàng thầm nghĩ : " Hắn có thể bay ? Chuyện này sao có thể ? " Nàng ngây ngốc nhìn lên khuôn mặt cương nghị của Lý Ngọc Vân lúc này, trong lòng nảy sinh cảm xúc ngọt ngào. Một cỗ cảm xúc tựa như đã chết từ rất lâu rồi.
Lý Ngọc Vân vận dụng khinh công rượt đuổi chiếc xe Mescesdes - Benk trên con đường trong thành phố , gây ra một trận huyên náo không nhỏ !
Lúc này Lý Ngọc Vân đã vận dụng hết sức nhưng vẫn cách chiếc xe một khoảng khá xa, chiếc xe hình như biết có người theo đuôi nên rất ngoan cố, luôn tìm cách tăng tốc cùng chạy vào quẹo vào nhiều con đường khác nhau hòng cắt đuôi Lý Ngọc Vân ! Lý Ngọc Vân thầm hận mình không có nhiều hơn một chút công lực, lúc này Vô Sương Quyết đã được hắn vận dụng tối đa !
- "Mẹ, mặc kệ tẩu hỏa nhập ma linh tinh, mình phải cứu người trước tiên ! " Lý Ngọc Vân thầm hạ quyết tâm, hắn thầm tăng thêm tần số vận chuyện hai luồng khí nóng và lạnh trong cơ thể vượt khỏi mức cực hạn. Nhất thời , hai luồng khí nóng lạnh này liền xảy ra trận cuồng loạn trong cơ thể, đẩy mạnh sức mạnh của Lý Ngọc Vân lên hai , ba lần !
- Yah ........... Lý Ngọc Vân hét lớn, Như Ý Lăng thoát ra từ lồng ngực hóa thành một thanh lao dài, Lý Ngọc Vân vung tay ném thẳng tới đuôi xe
" Phập ! "
Ngọn lao đâm thẳng vào mui xe, xuyên qua đỉnh đầu người tài xế bên trong . Lý Ngọc Vân nói nhanh với người phụ nữ trong lòng : " Cô ôm chặt lấy , tôi chuẩn bị bay đây ! " Nói xong hắn liền giật mạnh Như Ý Lăng, cả thân người lướt đi trên Như Ý Lăng nhanh chóng đáp lên mui chiếc xe Mescesdes !
- " Két ! "
Chiếc Mescesdes mất điều khiển đâm sầm vào gốc đại thụ bên kia đường, Lý Ngọc Vân theo quán tính văng thẳng ra mui xe, người phụ nữ trong lòng hắn cũng bị bắn ra ngoài, nhưng lúc đó Lý Ngọc Vân nhanh chóng dùng lực đẩy nàng văng vào lề đường nên chỉ bị xây xát nhẹ mà thôi ! Nguy hiểm nhất là Lý Ngọc Vân, hắn không còn chút sức lực nào cả nên cả người như trái bóng xì đâm thẳng tới bước tường phía trước !
" Phực ! "
Như Ý Lăng rút khỏi mui xe, nhanh chóng hóa thành một tấm đệm đỡ lấy thân mình Lý Ngọc Vân ! Lý Ngọc Vân thầm may mắn : " May mà có Như Ý Lăng, chứ không thôi mình cũng thành đống thịt mất ! "
Lý Ngọc Vân nhanh chóng đứng dậy , Như Ý Lăng trong tay hắn biến ảo thành thanh trường côn, Lý Ngọc Vân lướt tới cửa xe, vun tay giật mạnh !
- " Rắc ! " Cửa xe chắc chắn bị hắn kéo đứt, Lý Ngọc Vân trầm giọng quát :
- " Mau thả đứa nhỏ ra ! "
Trong xe, người đàn ông vạm vỡ ướt đẫm mồ hôi. Hành động của Lý Ngọc Vân làm cho hắn kinh sợ rất lớn, nhưng hắn vẫn ngoan cố nói :
- " Mày .... mày dám tiến tới .... tao sẽ bóp chết nó ! "
Trong tay hắn cầm con dao bấm dí vào cổ Minh Khôi, trên gương mặt mang theo vẻ đe dọa ! Lý Ngọc Vân biết con tin còn trong tay hắn, nên vừa lui vừa nói :
- Anh đừng hành động thiếu suy nghĩ, anh hãy nghĩ tới người thân của mình nữa chứ ? Nếu anh bị bắt thì họ sẽ phải làm sao ? Cha mẹ già vẫn còn chờ anh chăm sóc, vợ con anh không thể sống mà thiếu anh !
Lý Ngọc Vân lui hai bước, hai mắt lóe ra tia sáng kỳ dị nhìn chằm chằm vào đôi mắt người đàn ông. Những lời nói của Lý Ngọc Vân như có một sức hút kỳ lạ, trong lòng người đàn ông không khỏi tự chủ mà nhớ tới cha mẹ già ở quê xa, nhớ tới người vợ vừa cưới vài tháng trước ! Trong ánh mắt của hắn từ từ mê mang, con dao bấm trên tay cũng từ từ lỏng dần .
Lý Ngọc Vân thấy thời cơ đã đến liền xuất thủ nhanh như chớp, Như Ý Lăng hóa thành tia sáng cuốn lấy Minh Khôi ra khỏi lòng tên cướp. Người đàn ông biết mình bị đối phương lừa gạt, trong lòng liền trào dâng cỗ chiến ý nồng đậm. Hắn nhảy bật ra khỏi xe, vung dao tới Lý Ngọc Vân. Lý Ngọc Vân cười nhạt một tiếng, chân phải giơ lên tung ra một cước đá bay người đàn ông vào lại trong chiếc xe !
Bé Minh Khôi được Như Ý Lăng cuôn tròn lại , Lý Ngọc Vân ôm nó vào trong lòng, vỗ vỗ lên lưng nói :
- Không có chuyện gì nữa, đừng sợ !
Minh Khôi thấy chú tốt bụng cứu mình, nhất thời ôm chầm lấy hắn mà khóc ! Lý Ngọc Vân cười khổ nhưng cũng mặc kệ nó. Hắn ôm Minh Khôi đi tới mẹ của Minh Khôi, nói với nàng :
- Chúng ta đi ngay, kẻo lát nữa cảnh sát tới thì lại phiền phức lắm ! Tôi cũng không muốn mọi người biết mình.
Người phụ nữ gật đầu, Lý Ngọc Vân thuận tay ôm nàng vào trong ngực rồi lướt đi ! Người phụ nữ dường như cũng quen thuộc với chuyện này nên không có chống cự hắn, nàng chỉ nói :
- Cảm ơn anh .... !
Lý Ngọc Vân hóa thành một bóng mờ lướt đi , hắn khẽ cười nói :
- Không có gì đâu ! Chuyện nhỏ thôi mà ! Tôi rất ghét khi thấy kẻ khác làm chuyện xấu trước mặt mình nên mới ra tay thôi. À, nãy giờ tôi cũng chưa biết cô tên gì ?!
- Tôi là ... Tuyết Quân !
- Cô là người gốc Hoa à ?!
Người phụ nữ gật gật đầu xác nhận, sau đó cả hai không nói gì nữa. Rất nhanh Lý Ngọc Vân đã tới vị trí nhà của Tuyết Quân. Tuyết Quân cảm kích hắn nên mới hắn vào trong nhà dùng nước. Nhà của Tuyết Quân là nhà thuê, trong hơi xập xệ . Lý Ngọc Vân đi vào trong nhà liền phát hiện hai người sống trong hoàn cảnh khá khó khăn, trong phòng khách chỉ có duy nhất một bộ ghế nhựa để tiếp khách, kế bên đó là cái giường tre xập xệ.
Lý Ngọc Vân thầm lắc đầu. Tuyết Quân thấy vậy liền cười nói :
- Nhà cửa cũ kỹ mong anh thông cảm ! Mẹ con tôi vừa dọn tới nơi này nên không kiếm được việc làm gì, nhà cửa vì thế cũng xập xệ như vậy !
Bé Minh Khôi được Tuyết Quân đặt lên trên giường, lúc này bé đã chìm vào trong giấc ngủ say ! Sau đó nàng đi ra sau bếp đem lên hai cốc nước lạnh, Lý Ngọc Vân mỉm cười, nói với Tuyết Quân :
- Bọn người bắt cóc lúc nãy vì sao lại nhắm vào cô ?! Đây giống như không phải một vụ bắt cóc tống tiền bình thường.
Tuyết Quân cũng lắc đầu, nói :
- " Tôi cũng không biết ! "
Lý Ngọc Vân hiếu kỳ hỏi :
- Cha của đứa nhỏ đâu rồi ?!
- " Ba nó mất sớm, mình tôi ở vậy nuôi con ! " Vẻ mặt của Tuyết Quân có chút ảm đạm, lời nói vì thế mà mất tự nhiên.
Lý Ngọc Vân cảm thấy có chút không hay, hắn ngẫm nghĩ một hồi liền nói :
- Vậy đi, nếu cô không chê thì có thể dọn tới nhà của tôi ở tạm vài tháng. Dù sao thì bọn bắt cóc nhắm vào cô là có mục đích riêng, tốt nhất cô nên di chuyển khỏi nơi đây để tránh bị bọn chúng tìm ra. Cô thấy sao ?
Tuyết Quân không ngờ người thanh niên này lại đưa ra đề nghị như thế, nàng suy nghĩ thật lâu mới đồng ý , nói :
- " Nhưng anh vẫn phải tính tiền nhà cho tôi ! Tôi không muốn ở chùa nhà của anh, nếu anh không đồng ý thì tôi không chịu dời đi ! "
Lý Ngọc Vân biết người phụ nữ này tính tình cương liệt, nên đáp ứng lời của nàng :
- " Được rồi, tới lúc đó chúng ta sẽ bàn bạc kỹ càng lại sau ! Bây giờ cô nhanh chóng thu dọn đồ đạc và đi ngay trong hôm nay, để quá lâu sẽ bị người khác phát hiện ! "
Tuyết Quân gật đầu rồi bắt đầu thu dọn quần áo, đồ đạc của nàng cùng với Minh Khôi chỉ vỏn vẹn ba cái ba lô mà thôi. Lý Ngọc Vân gọi một chiếc taxi tới rồi cả ba lên xe.Taxi lăn bánh trên đường phố nhộn nhịp và mất hút trong làn xe .