Một ngày cứ thế trôi qua, sáng hôm sau, Lý Ngọc Vân ăn mặc chỉnh tề đi tới cổng trường, sau lưng hắn là một ba lô màu đen. Lý Ngọc Vân đi vào sân trường, thấy có một nhóm nam sinh tới sớm và đang rủ nhau đá cầu dưới sân. Trong đó có một người học cùng lớp với hắn, gọi là Trần Nam.
Trần Nam là một nam sinh có vóc người khá nhỏ con, nhưng thành tích học tập rất giỏi, tuy rằng không trâu bò như Mỹ Hằng nhưng hắn cũng là một Á Khoa đấy ! Lý Ngọc Vân thấy Trần Nam đang hăng say đá cầu, liền tiến lên chào hỏi :
- Này Nam, cho mình tham gia chung với !
Trần Nam mỉm cười, thế là từ bốn người trở thành năm người, đá cầu kiểu chuyền qua lại cho nhau trong một vòng tròn. Lý Ngọc Vân từ khi tu luyện Vô Sương Quyết thì cả trí nhớ lần thính lực, thị giác, khả năng phản xạ điều đề cao một bậc. Chưa kể trước kia hắn còn là một thành viên trong Ám Kiếm, ngoài việc điều tra ra còn phải học tập các võ thuật, ám khí, nên nói chung hắn so với người thường mạnh hơn cả chục lần.
Vì thế, cho dù môn đá cầu này đòi hỏi người chơi có khả năng phán đoán, phản xạ nhanh nhạy cũng không làm khó hắn cả. Lý Ngọc Vân xuất thần nhập hóa, đớn đỡ mấy cú cầu khó khăn làm cho đám bạn Trần Nam trầm trồ tán thưởng. Trần Nam nhịn không được nói :
- Này, không nghĩ tới bạn cũng là cao thủ đấy ! Ra chơi hôm nay chúng ta làm một đội, đá cho bọn kia thua tan xác nhé. Thế nào.
Hắn nói xong còn đắc ý nhìn qua ba người bạn của mình, ba người đều biết tích cách hay giỡn của hắn nên không quan tâm, tiến tới chào hỏi Lý Ngọc Vân :
- Chào cậu, mình gọi Trần Minh, còn đây là Nguyễn Tuấn Tú và Nguyễn Tuấn Hùng, rất vui làm quen với cậu !
Lý Ngọc Vân mỉm cười, đáp : " Chào, mình là Lý Ngọc Vân ! Mấy cậu đá rất hay ! "
Lúc này tiếng trồng trường vang lên ba tiếng, báo hiệu giờ vào lớp. Lý Ngọc Vân liền chia tay ba người, cùng với Trần Nam đi lên lớp học của mình. Khi hắn vào lớp thì phát hiện Mỹ Hằng đã tới từ lúc nào, và ở vị trí của hắn thì đang bị một tên khá là bảnh trai chiếm đóng. Lý Ngọc Vân bước lại gần, vỗ vai người này và nói :
- Người anh em, tới giờ vào học rồi. Vui lòng trả chỗ !
Người này gọi là Vũ Minh Thông,học bên lớp 10A2 kế bên. Kỳ thi vào lớp mười lần này hắn cũng là một Á Khoa, xếp thứ ba toàn khóa. Vũ Minh Thông tính tình có chút keo kiệt. Ngày hôm nay khi hắn thấy Mỹ Hằng ngồi ở trong lớp A1 liền lân la qua làm quen, nhưng Mỹ Hằng chỉ cười nói qua loa vài câu với hắn mà thôi. Trong lúc đang bực bội vì chưa tìm được cớ nói chuyện với người đẹp thì lại bị một tên nào đó vỗ vai một cái, rồi còn đuổi khéo mình đi nữa. Nhất thời Vũ Minh Thông tức giận, ánh mắt phẫn nộ nhìn Lý Ngọc Vân :
- Cậu xuống bàn dưới ngồi tạm, giáo viên còn chưa vào mà !
Lý Ngọc Vân cũng lười nói với tên mặt dày này, khẽ bóp một cái vào bả vai của hắn làm cho sắc mặt Vũ Minh Thông vặn vẹo khó coi, cuối cùng đành phải bước ra khỏi bàn.
Mỹ Hằng thấy Lý Ngọc Vân đuổi con ruồi họ Vũ này đi, liền cười ngọt ngào nói với hắn :
- Anh làm thế sẽ khiến cho hắn tức giận đó. Người này tính tình không được tốt đẹp gì cả.
Lý Ngọc Vân cười nói :
- Tôi chỉ vỗ vai hắn một cái mà thôi, chưa tới mức nghiêm trọng như vậy chứ !
Hai người nói vài câu thì giáo viên đã bước vào lớp, bắt đầu hai tiết đại số. Lý Ngọc Vân nghe thầy giảng bài có đôi chút buồn ngủ, đầu gật gù theo nhịp giảng đong đưa. Mỹ Hằng bên cạnh khẽ nhắc nhở hắn mấy lần, nhưng hắn làm bộ không nghe nàng nói.
- " Bàn cuối lớp có một em đang ngủ, em đứng dậy cho tôi ! " Giọng thầy giáo nghiêm khắc vang lên. Lý Ngọc Vân lúc này còn đang ngủ say mê làm sao mà nghe thấy lời thầy chứ ? Mỹ Hằng ở bên khẽ đẩy hắn vài cái mới làm cho tên heo này tỉnh lại, bất quá lại bất mãn trừng mắt với nàng, nói :
- " Kêu cái gì mà kêu, tôi còn đang buồn ngủ lắm ! " Hắn nói xong liền úp mặt xuống bàn chuẩn bị một giấc ngủ mới. Lúc này thì thầy giáo đã đi tới trước bàn, quát lớn :
- Cậu học sinh này, trong giờ học ai cho phép cậu ngủ hả ?!
Lý Ngọc Vân giật mình, lúc này mới nhớ mình đang ở trong lớp học, hắn loạng choạng đứng lên, nói :
- Thầy à, em xin lỗi !
Sắc mặt của thầy giáo tạm thời lắng xuống, nhưng trong ánh mắt vẫn tràn đầy tức giận, nói :
- Nãy giờ tôi giảng gì em có nghe không ? Bây giờ em lên bảng làm mười ví dụ trên bảng , sai một câu tôi cho em một con 0 vào trong bảng điểm. Nhớ đó !
Lý Ngọc Vân ngẩng đầu lên, nói :
- Nếu em làm đúng hết mười bài là em sẽ có mười con 10 phải không thầy ?!
Thầy giáo tức giận, nói :
- Đúng, cậu làm đúng tôi cho cậu mười con 10. Còn làm sai thì mười con 0. Lên làm ngay !
Lý Ngọc Vân cười cười , hắn cũng không lo lắng mấy ví dụ trên bảng, vì hắn đọc qua hết sách rồi con đâu ! Rất nhanh, Lý Ngọc Vân đã hoàn thành xong mười ví dụ và quay lại chỗ ngồi. Thầy giáo từ phía sau lớp cũng không tin Lý Ngọc Vân có thể hoàn thành mười ví dụ của mình , nhưng giây lát ông ta liền sững người lại.
Bởi lẽ, Lý Ngọc Vân làm quá đúng, kể cả lời giải cũng chi tiết nữa. Thầy giáo không thể tìm ra một lỗi để chỉnh sửa lại, ông liền nói :
- Được rồi, mai mốt tới giờ của tôi em có thể ngủ !
Học sinh bên dưới liền xôn xao, thầy giáo liền nói :
- Nếu mấy em giống như cậu ta thì có thể ngủ trong lớp, còn không thì đàng hoàng mà học cho tôi ! Hết giờ
Lý Ngọc Vân quay về ngồi cạnh Mỹ Hằng, Mỹ Hằng nhìn hắn, trong lòng cảm giác người thanh niên này càng thêm kỳ bí.