Người Vợ Câm

Chương 29: C29 Chương 29


  Buổi triển lãm được tổ chức vào lúc 10 giờ sáng. Tất cả những người được mời đến đều có mặt đông đủ

  Triển lãm diễn ra trong ba ngày để mọi người có thể đến tham quan

Dương Nhạc mặc bộ đồ đây âu màu trắng, nhìn rất sang trọng và tôn lên vẻ đẹp sẵn có, dáng người cao ráo, mái tóc suông mượt ngang vai, cùng với mắt kích màu trắng.

Ai cũng phải ngoảnh mặt liếc mắt nhìn Dương Nhạc một chút vì cô quá thu hút và nổi bật.

Dương Nhạc dạo một vòng, đưa mắt quan sát từng bức tranh treo trên tường.

Ông Mr. Phan thấy Dương Nhạc, ông mỉm cười nói vài câu với mấy người bạn rồi đi qua chào hỏi cô

   "Chào cô, lâu rồi không gặp"- Ông Phan đưa tay ra phía trước mỉm cười phúc hậu

Dương Nhạc cười đáp lại, tay nâng lên bắt tay: "Được ông mời đến đây là vinh dự của tôi!"

Ông Phan cười thành tiếng, ông nói: "Cô đừng nói vậy, những mẫu thiết kế của cô cho vợ tôi, bà ấy rất thích!"

   "Vậy sao, tôi thật là may mắn khi được làm việc chung với bà ấy"

Hai người nói chuyện qua lại, chủ yếu về chuyện chung.

Vừa lúc đó, Lộ Khiết cùng Đắc Thanh bước vào trong. Hai người mặc đồ rất nhẹ nhàng và lịch sự , nhìn cân xứng với nhau.

Cũng như bao người khác, hai người đi từ từ để xem những bức tranh kiệt tác của những người hoạ sĩ nổi tiếng. Lần đầu được mở mang tầm mắt, Lộ Khiết rất thích


Có những bức tranh khiến nàng ngạc nhiên đến bật ngửa. Nó quá xuất sắc, những nét vẽ thật tỉ mỉ và sắc nét. So với những bức tranh của nàng thì nàng thua xa, không bằng một góc

Ông Phan tuy nói chuyện với Dương Nhạc nhưng ánh mắt thấy sự xuất hiện của Lộ Khiết. Ông vui vẻ nhìn nàng rồi nhìn cô

   "Sẵn đây để tôi giới thiệu với cô Dương một người. Cô ấy vẽ tranh rất đẹp, chỉ là mới học vẽ được vài tháng nhưng không thua kém gì hoạ sĩ"

Dương Nhạc tò mò hỏi: "Là ai vậy?"

   "Đợi tôi chút, tôi qua đó mời cô ấy đến đây"

Dương Nhạc tiếp tục xem tranh trong lúc đợi ông Phan mời người kia đến. Phía sau lưng truyền tới âm thanh của ông Phan đang đến gần

Dương Nhạc xoay người lại, cô bất động trước hai người đang đi cùng ông ấy. Đó chẳng phải là Lộ Khiết với Đắc Thanh hay sao?

Sao hai người họ lại đi chung với nhau?

Còn mãi mê chìm đắm trong suy nghĩ thì cả ba người kia đã ở ngay trước mặt. Lộ Khiết cũng ngạc nhiên không kém gì Dương Nhạc. Nàng nhìn cô, cảm xúc lẫn lộn vào nhau, không rõ ràng

   "Giới thiệu với cô Dương, đây là Hà Lộ Khiết, người mà tôi đã nói lúc nãy"- Ông Phan mỉm cười nhìn về phía Lộ Khiết, tay hướng về Dương Nhạc: "Còn đây là Dương Nhạc, nhà thiết kế nổi tiếng"

Đắc Thanh không lạ gì nữa, dù sao Dương Nhạc là người có danh tiếng. Được mời đến đây là chuyện bình thường, anh không mấy quan tâm

Lộ Khiết không biết nói gì, chỉ cúi đầu như chào hỏi rồi im lặng, để ông Phan và Dương Nhạc nói chuyện với nhau cùng Đắc Thanh

Sao có thể trùng hợp đến vậy, không nghĩ là Dương Nhạc cũng có mặt ở đây. Lộ Khiết còn tưởng cô đi ra nước ngoài tham dự sự kiện nào đó.

Bởi vì hôm ấy nàng thấy cô kéo vali ra ngoài, trong lòng nàng cứ mặc định là như vậy chỉ có thể đi ngoài nước


Ai ngờ có duyên gặp nhau ở đây, Lộ Khiết thở dài, ở đâu cũng gặp cô

Suốt buổi diễn ra, Dương Nhạc đi cách xa và giữ khoảng cách giữa cô và Lộ Khiết. Cô không muốn vì mình mà nàng mất tự nhiên và không thoải mái

Dù sao đến đây cũng chỉ để tham quan, thư giãn. Không nên tạo áp lực cho nàng

Đắc Thanh với Lộ Khiết đón taxi đến một khách sạn để thuê phòng ở lại một ngày. Đứng trước quầy lễ tân, Đắc Thanh nhìn hai cô nhân viên rồi mỉm cười thân thiện

   "Cho tôi đặt hai phòng đơn"

Một trong hai cô ái ngại nói: "Xin lỗi anh, hiện tại khách sạn chỉ còn một phòng đơn thôi ạ"

Rồi xong, như vậy thì làm sao mà ở. Hai người, một nam một nữ thì không thể ở chung với nhau.

Đắc Thanh gãi cổ nhăn mặt, biết thế anh đặt trước hai phòng đơn rồi. Đến đây chỉ cần nhận phòng thôi

Anh quên đặt phòng trước, chắc do chuẩn bị nhiều thứ quá nên không nhớ đến chuyện này

Đắc Thanh xoay qua nhìn Lộ Khiết: "Vậy thôi mình tìm khách sạn khác"

   "Không cần"- Hai người chuẩn bị đi thì có giọng nói trong trẻo cất lên. Dương Nhạc thong thả đến trước mặt, cô nhìn Lộ Khiết rồi chuyển ánh mắt lên Đắc Thanh: "Lộ Khiết sẽ ở chung phòng với tôi. Cậu cứ ở phòng đó đi"

Hai người ngạc nhiên nhìn Dương Nhạc không chớp mắt. Đặc biệt nhất chính là phản ứng của Lộ Khiết, nàng đơ mặt ra nhìn cô


Lại gặp nhau lần nữa, sao gặp hoài vậy. Gặp ở triển lãm tranh chưa đủ hay sao á, đến khách sạn cũng không tha

   "Em thấy sao? Có muốn ở chung với cô ta không? Nếu không thích thì mình tìm khách sạn khác?"- Đắc Thanh chậm rãi hỏi, anh biết mình không thể chia cắt hai người họ. Ở lại hay đi đều tùy thuộc vào Lộ Khiết

Một khoảng thời gian im lặng, cả Đắc Thanh và Dương Nhạc đều ngóng chờ câu trả lời từ Lộ Khiết. Trong lòng Dương Nhạc rất muốn Lộ Khiết ở lại, vì như vậy hai người mới có thời gian ở cạnh nhau

Còn Đắc Thanh chỉ mong Lộ Khiết từ chối, anh không muốn Dương Nhạc ở cạnh nàng, mặc dù hơi vô lý nhưng anh vẫn không muốn thế

Sau một lúc lâu, Lộ Khiết không biết đã suy nghĩ gì. Nàng đấu tranh tâm lý rất lâu và rất nhiều, cuối cùng cũng có câu trả lời

Lộ Khiết không trực tiếp lên tiếng nhưng nàng chỉ cúi đầu thấp xuống rồi nhẹ gật đầu đồng ý. Lúc này Dương Nhạc thở phào nhẹ nhõm, hạnh phúc tràn đầy

Cô khẽ cười hài lòng, Lộ Khiết như vậy là tốt quá rồi, cô còn tưởng nàng sẽ từ chối mà đi nơi khác

Đắc Thanh cũng câm nín từ giây phút Lộ Khiết gật đầu, anh nhún vai chán nản. Biết trước kết quả rồi nhưng cũng không thay đổi được ý muốn của Lộ Khiết.

Trên đường trở về phòng, hai người cứ im lặng. Dương Nhạc cũng không hỏi Lộ Khiết tại sao đi chung với Đắc Thanh. Cô biết cho dù mình có hỏi thì chắc chắn sẽ không có câu trả lời

*Cạch*

Cửa đẩy vào trong, căn phòng này đặc biệt rộng hơn những căn phòng khác ở khách sạn.

Dương Nhạc nhìn một lượt, rồi nhìn nàng: "Phòng này rộng, em cứ thoải mái"

Lộ Khiết kéo vali nhỏ đến cạnh tủ đồ, đôi mắt thích thú nhìn xung quanh. Phòng này đẹp quá, nàng rất thích cách trang trí và sắp xếp ở đây

Đúng là phòng đắt tiền có khác

    "Giờ phòng này tôi với em sử dụng chung, không cần phải ngại"

Trời tối cũng là lúc thành phố lên đèn, những toà nhà cao tầng sáng đến từ phía xa, nhìn qua cửa sổ liền thấy được


Lộ Khiết loay hoay mở vali ra, nhìn bên trong chỉ còn mỗi một bộ đồ, nàng ngao ngán không biết phải làm sao.

Lúc đầu Lộ Khiết chỉ định sáng đi chiều về, không có dự định ở lại qua đêm. Thành ra nàng đem hờ có một bộ đồ thôi, mà nàng cũng đã bận từ hồi chiều

Nếu vậy sáng mai mà có về thì nàng buộc phải bận lại đồ cũ.

Dương Nhạc đứng gần đó, cô nghiêng đầu nhìn vào trong vali của Lộ Khiết. Như vậy cũng đủ hiểu vấn đề mà nàng đang gặp rồi.

Cô lắc đầu, nghĩ làm sao mà đi chơi mà đem không quá hai bộ nữa.

    "Em đem đồ cho bao nhiêu ngày vậy?"- Dương Nhạc thong thả ngồi xuống giường, đối diện với nàng

Bị hỏi bất ngờ, Lộ Khiết lúng túng không kịp phản ứng. Nàng càng cúi đầu thấp xuống, hỏi như vậy chắc chị ta lại muốn trêu chọc nàng nữa rồi

Không có hồi âm, Dương Nhạc cũng biết trước là như vậy rồi nên cô cũng không buồn. Riết rồi quen, bị nàng cho ăn bơ gần cả chục lần.

Thấy Lộ Khiết không có ý định nói, nên Dương Nhạc không hỏi nữa. Cô đứng lên, cho tay vào túi quần, đi đến bàn trang điểm, thoa nhẹ chút son lên môi

   "Lát nữa ra ngoài ăn tối với tôi"

Nửa tiếng sau, trong lúc Lộ Khiết chuẩn bị ra ngoài để đi ăn tối cùng với Dương Nhạc. Thì lúc này có tin nhắn gửi vào điện thoại nàng

Tin nhắn đến từ Đắc Thanh, anh ta nhắn:

   «Anh có việc nên đến nhà bạn anh ở chơi vài ngày, có gì em về chung với Dương Nhạc nha»

Đọc xong, Lộ Khiết chỉ câm lặng rồi lặng lẽ tắt điện thoại. Sao Đắc Thanh lại bỏ nàng bơ vơ giữa nơi đây, còn giao nàng cho Dương Nhạc nữa chứ

Anh không biết được vấn đề nàng đang gặp là gì đâu. Lỡ như chị ta hứng lên ở đây thêm vài ngày nữa thì làm sao mà nàng chịu nổi