Người Vợ Câm

Chương 20: C20 Chương 20


   "Hôm nay dự báo thời tiết nói có bão hả ta? Sao tự nhiên lại muốn làm cái đó? Rồi mắc gì hỏi chị mà không hỏi thẳng người kia?"

  Dương Hằng như được giải tỏa, bắng một hơi không kịp nghe. Dương Nhạc ở bên này phải đưa điện thoại ra xa rồi dùng tay ngoái lỗ tai

Sống đến tận bây giờ mới biết được con người thật của Dương Hằng. Chị ta nói nhiều kinh khủng, còn thích lo chuyện của người ngoài

Đặc biệt là những người liên quan đến cô. Và đặc biệt hơn người đó là Lộ Khiết, mà cũng nhờ vậy cô mới biết thêm nhiều thông tin bổ ích

Được biết là Lộ Khiết hay tâm sự với Dương Hằng lắm, chắc cũng có trao đổi sở thích với nhau. Cần gì thì hỏi Dương Hằng, dụ chị ta đi ăn một bữa ăn là xong

   "Chị bớt nhây, em không có rảnh"

   "Ủa dậy đó hỏ!? Không rảnh mà muốn làm bánh cho em ấy ăn, lạ lắm à nghen"

    "Ai. . .ai nói em làm cho cô ta ăn. Chẳng qua là em không biết bánh nào ngon nên mới. . .mới hỏi thôi"

    "Thật vậy à. . .sao không lên mạng kìa tìm, trên đó thiếu cha gì. Muốn hàn gắn lại với em ấy thì nói đại đi, làm bộ làm tịch"

Một phát trúng ngay ý đồ của Dương Nhạc liền, không lệch vào đâu. Cô chịu thua, giơ tay đầu hàng, chị ta nói không ai nói lại

   "Coi như em nói không lại chị. Nếu chị cho em biết thì em sẽ mua cho chị bất cứ cái gì chị muốn"

   "Chị đây có tiền, có thể tự mua"

   ". . ."

   "Ha ha! Thôi được rồi, giúp em là chuyện nên làm. Nhớ trả công"

Sau một hồi lâu được Dương Hằng đưa thông tin cần thiết, Dương Nhạc lấy xe chạy ra siêu thị mua nguyên liệu.


Về đến nhà với nhiều túi trên tay. Dương Nhạc đi thẳng vào phòng bếp rồi bày ra bàn lớn

Một phần là cô muốn trổ tài nấu ăn, làm thêm mấy món bánh mới, chứ không phải hoàn toàn vì Lộ Khiết.

Dương Nhạc mua đầy đủ nguyên liệu để làm bánh mì. Mới đầu nghe qua Lộ Khiết thích ăn bánh mì ngọt và có tạo hình nhỏ nhắn xinh xắn, cô bất lực toàn thân

Biết bao nhiêu là món ngon trên đời lại không thích, lựa ngay cái món bình thường đó.

Bánh mì thì Dương Nhạc không có một chút kiến thức về cách làm ra nó cả. Đành phải mở YouTube lên xem hướng dẫn, thật là chán đời

Hôm nay Lộ Khiết ở nhà, không có đến lớp học vẽ. Nàng thảnh thơi đi xuống bếp, nàng biết Dương Nhạc đã đi làm rồi

Cảm giác thật thoải mái khi tận hưởng không gian yên bình. . .

Mới bước vào bếp, Lộ Khiết đứng bất động trước những gì đang diễn ra. Nàng thấy Dương Nhạc đang ở đó và tay đang bận rộn với mớ hỗn độn trên bàn

Bột bay trong không khí, nhìn y như nhà bị cháy khói bay tứ tung. Nàng phải dùng tay quạt trước mặt để khỏi phải hít vào

Chị ta đang làm cái quái gì ở nhà bếp này vậy? Nơi đâu cũng là bột và bột, mỗi cái nằm một nơi

   "Ơ. . .bộ cái bà thím này làm sai công thức rồi à? Không biết làm cũng bày đặt đăng lên, làm mình tốn quá trời bột rồi nè"- Dương Nhạc chán nản nói lảm nhảm một mình

Đây là lần thứ hai cô làm thất bại rồi đó, chỉ đơn giản là bánh mì ngọt thôi mà, có cần cầu kỳ tới vậy không?

Mặc dù là nhà thiết kế, có bàn tay đẹp và vẽ xuất sắc nhưng nó không có nghĩa là cô sẽ tạo hình mấy cái bánh này đẹp đâu

Bánh mì làm chưa xong thì lấy đâu thời gian làm bánh mà cô yêu thích đây trời. Ôi, bánh cupcake của mình!!!

Vừa ngước mắt lên thì phát hiện Lộ Khiết đã đứng đó, Dương Nhạc hoảng hồn, cơ mặt cứng đơ ra


Bốn mắt nhìn nhau, không gian lại im lặng, chỉ nghe thấy tiếng nói của người trong video hướng dẫn.

Nhờ Dương Nhạc ngẩng đầu lên nên Lộ Khiết mới có thể nhìn rõ gương mặt của cô ngay lúc này. Mặt dính đầy bột trắng, kể cả trên quần áo cũng không chừa

Nhìn sơ qua cũng đủ biết chị ta đang làm bánh gì. Nàng hít thở thật sâu, tiến lại gần muốn giúp một tay

   [Là chị làm sai cách, đừng đổ lỗi cho người khác]

Dương Nhạc đọc dòng chữ trong giấy, cuối cùng cũng nhận ra mình làm sai. Cô gật đầu như đã hiểu rồi làm lại từ đầu

   "Cô đi ra ngoài đi. . .ở đây coi chừng dơ đồ"- Dương Nhạc có lòng tốt nhắc nhở, sau đó nói tiếp: "Thấy đói thì gọi đồ ăn bên ngoài. . . phòng bếp bây giờ là của tôi rồi, chỉ làm bánh không nấu đồ ăn"

Lộ Khiết cũng không muốn ở đây gây cản trở cho Dương Nhạc, về phòng nằm sẽ tốt hơn. Nhưng mới rời mắt chưa được bao lâu là thấy Dương Nhạc làm sai cách ngay bước đầu tiên

Đó, vậy mà cho rằng người kia chỉ sai. Tình hình này mà cứ tiếp diễn thì nàng chắc chắn chị ta lãng phí thêm mấy kí bột. Sẵn tiện phá banh cái nhà bếp này, khỏi cho ai nấu nướng

Nàng tiếp tục viết vào cuốn sổ, lại gần hai bước, đặt xuống bàn ngay trước mặt cô

   [Tôi giúp chị làm]

   "Cô biết làm không mà đòi giúp?"

Mở miệng ra là đã thấy dư thừa, Dương Nhạc cũng biết câu hỏi vừa rồi là vô ích. Món yêu thích của Lộ Khiết mà không biết làm là sao?

Nàng không có ý định hồi đáp mà bắt tay vào làm luôn. Kéo tay áo lên tận khuỷu tay, lấy cái tạp dề bên cạnh, búi tóc cao lên

Người bên cạnh ngẩng người, nhìn từng động tác của Lộ Khiết, thẩn thờ như người vô hồn, đứng hình mất vài giây. Sao lại đẹp đến như vậy, ôi trái tim này lại nổi loạn nữa rồi


Ánh mắt Lộ Khiết xoẹt qua mặt Dương Nhạc, cùng lúc đó cô không nhìn nàng nữa, giả bộ như chưa thấy gì hết. Vô tội, vô tội, trẫm chưa nhìn gì hết!

Trong lúc đợi Lộ Khiết hướng dẫn làm, Dương Nhạc im thinh thích. Tay chọt vào phần bột nhão nhẹt đã bị hư

Lộ Khiết nhìn thấy, nàng nhếch môi trái lên như kiểu bất lực. Coi chịu nổi không

Hai người cùng nhau làm bánh, Lộ Khiết hướng dẫn cách làm cho Dương Nhạc. Bảo cô làm phân đoạn nào là cô làm phân đoạn đó, không dám làm cái khác vì sợ bàn tay vàng này phá hỏng

Dương Nhạc nhào nặn cục bột to lớn, lăn qua lăn lại trên bàn. Lộ Khiết bưng dĩa bột khác đi lại, rồi bỗng dưng nàng thấy ngứa mũi. Hai tay không rảnh để xoa, cơn ắt xì chuẩn bị tới, không thể nhịn được

Chuyện gì tới rồi cũng sẽ tới, nàng hắt hơi vào dĩa bột đang bưng trước mặt, đối diện Dương Nhạc. Bột rất nhẹ, có luồng gió mạnh liền bay sạch ra khỏi dĩa đựng

Tất cả đều dính vào mặt Dương Nhạc, mặt cô đầy bột trắng, chỉ thấy mỗi cái môi đỏ và hai con mắt, hình như cũng không thấy rõ mắt nữa

Dương Nhạc bất động, tay dừng luôn việc tạo hình cho bánh mì, cô cảm thấy mặt rất nặng và khó chịu vô cùng

Lộ Khiết xoa xoa cái mũi, vừa ngước mặt lên bị khuôn mặt trắng kia doạ giật mình. Nàng lúng túng, biết do mình gây ra, không biết chị ta có tức giận hay không chứ nàng thấy chị ta đứng như trời trồng

Nhìn rất buồn cười, y như đánh cả tấn phấn lên trên mặt.

Lộ Khiết vội vàng bỏ dĩa bột còn chút ít lên bàn, đến gần rồi dùng tay phủi. Trời ạ, cảm thấy có lỗi vô cùng, nhìn bộ dạng đó của chị ta thật đáng thương

Khoảng cách rút ngắn, lần đầu được cảm nhận được bàn tay mềm mại ấy chạm vào mặt. Dương Nhạc nghĩ ngợi rất nhiều, cô đứng yên cho Lộ Khiết quậy phá trên mặt

Cô khẽ cười, thu hết tất cả vào mắt và tâm trí. Hơi thở có phần khó khăn vì tim cứ đập nhanh, mặt cũng đỏ lên một chút rồi

Lộ Khiết chỉ tập trung lau bột chứ không nghĩ nhiều, nàng cũng quên luôn mình đang ở gần người này quá gần. Và không biết được suy nghĩ của người đối diện là gì mà sao lại cứ cười

  Dương Nhạc giữ chặt tay Lộ Khiết lại ngay trên mặt mình: "Không cần lau nữa"

Nhờ lời nói đó mà Lộ Khiết nhận ra bản thân hơi quá đà, nàng xấu hổ đứng xa ra. Nàng bối rối xoay người sang nơi khác, lấy cái dĩa kia để lấy bột lần hai, lần này nhất định phải cẩn thận hơn

Trên người Lộ Khiết sạch sẽ, không bị dơ bởi bột, chỉ có hai tay thôi. Còn Dương Nhạc thì thôi không dám nói tới, từ trên xuống dưới, bột đầy mình

Trắng như bạch tạng, tóc màu nâu cũng chuyển sang màu trắng bạch kim.


Sau gần nửa ngày thì cũng làm xong, cả một quá trình đầy gian khổ. Bánh mì ngọt của Lộ Khiết làm rất đẹp và nhỏ nhắn, nhìn là muốn ăn liền

Dương Nhạc cũng góp phần không ít nhưng có đều nó hơi xấu. Méo mó và hình dáng rất kì dị

Chỉ riêng món bánh yêu thích của cô là hoàn hảo từ trong ra ngoài.

Lau sơ bàn lại cho sạch sẽ, Dương Nhạc bưng khây bánh mì ra từ lò nướng rồi đặt xuống trước mặt Lộ Khiết. Sau đó cô tiếp tục lấy khây bánh cupcake của mình ra.

Mặt vô cùng tự hào về nó, mỉm cười tự tin

Cô nếm thử món bánh của mình, cảm nhận hương vị thơm lừng nơi đầu lưỡi. Tuyệt vời! Xuất sắc! 10 điểm!

Lộ Khiết ăn bánh của nàng, đầu gật gù hài lòng, ánh mắt di chuyển qua khây bánh của Dương Nhạc

Trong lòng nể phục, nhìn rất đẹp, chắc mùi vị của nó cũng ngon lắm nhỉ

   "Ăn không?- Dương Nhạc ăn miếng bánh trên miệng, lại hỏi Lộ Khiết khi thấy nàng nhìn qua

  Lộ Khiết lắc đầu từ chối, nhưng thật ra cũng muốn ăn thử một cái.

Dương Nhạc làm tổng cộng có tám cái, cô ăn hết hai cái là cảm thấy ngán. Một tay đẩy hết qua cho Lộ Khiết: "Cho cô hết đó, ăn đi, tôi no rồi"

Hôm nay quả là một ngày rất nhiều niềm vui và thú vị. Cả hai lần đầu cùng nhau làm bánh, tuy không nói chuyện nhiều nhưng thái độ không quá tệ

Làm cả ngày không được nghỉ ngơi, bây giờ cái lưng của Dương Nhạc cứng đơ, vừa mỏi vừa đau. Cô phải về phòng nằm xuống rồi ngủ một giấc tới chiều

Lộ Khiết thấy Dương Nhạc chuẩn bị rời đi, nàng gấp rút viết nhanh vào cuốn sổ

Rời ghế chạy đưa cho Dương Nhạc

   [Sao chị không ăn bánh mì?]

   "Tôi không thích ăn"- Dương Nhạc khẽ cười, lướt qua người Lộ Khiết. Đi hai bước thì dừng lại, cô xoay người nhìn nàng: "Thay vì viết. . .sao không trực tiếp nói chuyện với tôi?"