Người Vợ Câm

Chương 17: C17 Chương 17


  Vài tuần trở lại đây, khi sức khỏe dần hồi phục ổn định. Lộ Khiết có đăng ký học vẽ tranh ở một nơi gần thành phố.

Nơi đây không cầu kỳ, cách bày trí trong phòng học rất đơn giản và thân thiện với môi trường. Học viên cũng kha khá, độ tuổi rơi tầm 18-30.

Một trong số đó có Lộ Khiết, nàng thích vẽ tranh, vì vậy muốn thoả sức đam mê của bản thân.

Ở đây nàng làm quen được với anh hoạ sĩ, cũng là giáo viên dạy vẽ. Anh điển trai, thoạt nhìn hiền lành và tốt bụng

Anh luôn tận tình chỉ dẫn học viên của mình từng li từng tí. Và điều đặc biệt là anh quan tâm để ý Lộ Khiết nhiều hơn

Đắc Thanh nghe qua chuyện Lộ Khiết mới điều trị ở cổ họng. Hai người khá ăn ý với nhau, nói chuyện cùng rất hợp

Nàng cảm thấy vui vẻ hơn khi ở cạnh Đắc Thanh, anh luôn làm trò cười cho nàng. Chỉ nàng vẽ như thế nào mới đẹp, nói chung là anh rất tốt và nhiệt tình

Lộ Khiết đến đó học vẽ ba ngày trên tuần, cứ cách một bữa là đi một lần. Không ai cấm cản gì, thấy nàng hay đi ra ngoài vào những ngày đó, Dương Nhạc cũng tò mò

Có những lần cô mạnh dạng hỏi han nhưng Lộ Khiết không thèm trả lời. Thậm chí còn phớt lờ lời câu hỏi đó, xem như chưa nghe gì

Giờ đây, Dương Nhạc cũng đã thấu hiểu được cảm giác lúc trước của Lộ Khiết. Người khác có lòng tốt quan tâm hỏi han này nọ nhưng lại bị ngó lơ, hơi khó chịu trong người

Thôi thì cô không quan tâm nữa, lời nói của cô bây giờ không còn hiệu lực với Lộ Khiết nữa rồi. Và kể từ khi phẫu thuật xong, chính nàng cũng thay đổi

Không còn là Lộ Khiết của trước kia mà Dương Nhạc từng quen biết.

Dương Nhạc dần cảm nhận được bản thân mình luôn để Lộ Khiết trong tâm trí. Dành một khoảng thời gian trong ngày để chú ý tới nàng

Có những lúc Lộ Khiết chưa về nhà khi trời đã tối là Dương Nhạc đứng ngồi không yên. Cô đi tới lui trong nhà, mắt liên tục xem đồng hồ


Nhưng thật ra chỉ mới 7 giờ mấy thôi, chưa tới 8 giờ. Cũng khá sớm chứ không phải khuya quá

Ở trong nhà không yên, Dương Nhạc đi ra tận cửa rào ngồi chờ. Uống hết hai ly cà phê đen vẫn chưa có ý định vào trong

Cho đến khi có một chiếc xe hơi đỗ trước cổng, lúc này Dương Nhạc bắt đầu đứng dậy. Một chút sốt sắng đi ra xem thì thấy Lộ Khiết bước ra từ trong xe

Chuyện chưa là gì khi xuất hiện thêm một người con trai tuấn tú mở cửa bên cạnh. Dương Nhạc nhíu mày trầm trọng, đi ra tới nơi, trong lòng hơi khó chịu

Cô tận mắt thấy Lộ Khiết vui vẻ mỉm cười chào tạm biệt người đó, có vẻ như rất thân thiết.

Không vì vậy mà Dương Nhạc tức giận, cô tỏ ra bình tĩnh như chưa thấy gì

Lộ Khiết xoay người thì lập tức giật mình khi Dương Nhạc bất ngờ đứng trước mặt, chỉ cách cánh cửa. Hai người nhìn nhau, Lộ Khiết hơi lúng túng, nàng thầm nghĩ chắc chị ta đã thấy rồi

Dương Nhạc tự mở cửa, đợi Lộ Khiết bước vào trong mới lên tiếng

   "Đi đâu giờ mới về?"

Thay vì hỏi Người đó là ai? thì sau đó lại đổi thành Đi đâu mới giờ về?

Lộ Khiết không trả lời

Nàng nhìn nơi khác để né tránh câu hỏi. Nhận thấy thái độ thờ ơ không muốn trả lời, Dương Nhạc nhướn mày thở nhẹ ra

Cô biết Lộ Khiết không muốn nói chuyện với mình mặc dù nàng có thể nói chuyện được, nhưng hơi chậm. Người ta đã cố ý không mở miệng vì cô rồi, cho dù hỏi trăm lần cũng như một

Im lặng hoặc bỏ đi


Buồn lắm chứ nhưng chẳng làm được gì, gương mặt hiện lên vẻ hụt hẫng rồi xoay người bước đi. Cô không ép buộc nàng phải trả lời hay nói bất cứ điều gì với mình

Cô muốn nàng tự nguyện nói ra. Hầu như trong gia đình của cô, ai cũng đều nói chuyện với Lộ Khiết, trừ cô ra

Thấy người đi thật xa, Lộ Khiết không suy nghĩ gì nhiều về thái độ của Dương Nhạc cho lắm. Vì nàng không quan tâm

Được một hôm trời mưa sau những tháng ngày nắng nóng

Dương Nhạc ở trong phòng có thiết kế đặc biệt tại biệt thự của mình. Phòng này đặc biệt ở chỗ, phòng hình chữ nhật, có hai phía liền kề làm bằng kính trong suốt

Thành ra có thể nhìn thấy khung cảnh thiên nhiên bên ngoài. Phòng được dùng chủ yếu là để trưng bày những bộ đồ do chính Dương Nhạc thiết kế

Có rất nhiều những chiếc váy trưng bày xung quanh, thuộc nhiều loại khác nhau. Đơn giản đến cầu kỳ

Một trong số đó đều có người đặt trước. Dương Nhạc chăm chú từng chút một để hoàn thành bộ váy dài màu đỏ, có đường nét và thiết kế độc đáo

Bên ngoài mưa lâm râm, không gian vô cùng yên bình. Cây cảnh cũng được trang trí phù hợp, ngồi trong này nhìn ra ngoài có thể thấy mọi thứ

Đang tập trung cho công việc, bỗng dưng Dương Nhạc nhớ đến lời nói của Dương Hằng khi chị ấy ghé ngang qua công ty. Bàn tay chậm lại rồi dừng hẳn

Lời nói của chị ấy ùa về trong tâm trí Dương Nhạc ngày càng nhiều

  Sao em lại né tránh Lộ Khiết?

Em đã bao nhiêu tuổi rồi mà không biết suy nghĩ cho tương lai vậy?

Em yêu Lộ Khiết rồi đúng không? Tại sao luôn chối bỏ cảm xúc của chính bản thân vậy hả?


Yêu một ai đó là chuyện bình thường, không phải vấn đề lớn. Với lại người đó là vợ em cơ mà, có gì phải sợ

Nghe lời chị nói, cứ để con tim em tự nhiên rung động trước người đó. Nói cho em biết, bỏ lỡ chuyến xe buýt này thì ngày mai có chuyến xe buýt khác nhưng bỏ lỡ một người như Lộ Khiết sẽ không gặp lại lần hai

Nghĩ lại cũng thấy đúng, mỗi người đều có quyền yêu thích ai đó, không nên quá ràng buộc bởi những suy nghĩ mà bản thân tự tạo ra

Dương Nhạc cũng không biết từ khi nào lại có cảm xúc đặc biệt với Lộ Khiết. Nhưng cô lại không chắc chắn, cứ cho là cảm xúc nhất thời

Ngồi xuống ghế rồi ngã người ra phía sau, một tay xoa nhẹ hai bên trán. Có phải yêu rồi không? Yêu người mà chính mình lúc trước từng phớt lờ

Nhưng bây giờ Lộ Khiết không còn như lúc trước, cô thấy nàng thay đổi hoàn toàn. Cô cũng biết nàng hay đi đến lớp học vẽ tranh và nàng cùng người con trai kia rất thân

Kiểu như hai người đó là một cặp thanh mai trúc mã, trời sinh từ trước.

Tiếng mưa rơi tí tách bên hiên, một người ưu phiền lặng nhìn ra bên ngoài. Thời thế đã thay đổi, người cô đơn trong nhà này bây giờ chính là Dương Nhạc

Bởi vì Lộ Khiết đã có niềm vui mới bên ngoài

.

.

.

.

Một buổi sáng đẹp trời, không khí yên bình yên ả, tiếng chim hót líu lo trên những cành cây. Không gian này chỉ tồn tại được vài phút cho tới khi. . .

   "A! MÁ ƠI CÓ GIÁN!!!"

Âm thanh quãng 8 hét lên vang dội cả căn phòng. Dương Nhạc sợ đến nỗi tái xanh mặt mày, cô đang vệ sinh cá nhân thì từ đâu con gián chui ra.


Cô hoảng hốt phóng thẳng ra bên ngoài, thật sự thì con gián nhỏ này không làm cô sợ cho lắm nhưng tự nhiên nó bay

Thế mới sợ hơn, Dương Nhạc ghét nhất mấy con có cánh mà ít bay. Điển hình như con gà với con gián, nhưng con gà là ghét nhất

Vội vã đóng cửa phòng vệ sinh lại, ba chân bốn cẳng phi thẳng ra ngoài. Không cần sỉ diện hay liêm sỉ gì nữa, Dương Nhạc chạy lẹ qua phòng Lộ Khiết. Gõ cửa cầu cứu

Tiếng đập cửa nhiều cái liên tục khiến người bên trong không biết gì cũng phải khẩn trương chạy ra.

   "Có. . .gián, phòng tôi có gián"- Vẻ mặt thống khổ nói năn gấp gáp, mặt sợ sệt đến mức chảy mồ hôi: "Qua đuổi con gián giùm tôi"

Lộ Khiết như đang còn mơ màng trên mây chưa kịp đáp xuống kịp. Chỉ thấy phía trước là người lúc nào cũng tỏ ra vẻ lạnh lùng trầm tĩnh mà bây giờ chẳng khác gì một đứa trẻ

Nhìn cái mặt trông đáng thương thật, tội nghiệp mấy người có chứng sợ mấy con vật bình thường

Lộ Khiết không phản ứng nhiều trên gương mặt, vẫn ung dung trầm lặng như mọi ngày. Nàng thở hắt ra, rồi đi qua phòng bên cạnh

Dương Nhạc y như con thỏ, cô không dám đi trước mà chỉ dám đi theo sau lưng.

Chỉ là con gián bé tí bằng ngon tay cái cũng sợ, không biết làm ăn được gì sau này. Lộ Khiết thầm nghĩ vậy trong đầu, vẻ mặt này không khác gì lần đầu gặp con gà

Mắc cười quá. Khóe miệng của Lộ Khiết hơi cong lên rồi nhìn dáng vẻ thấp thỏm lo sợ của Dương Nhạc khi kiểm tra lại nhà vệ sinh

Vuốt ngực thở phào nhẹ nhõm, vừa xoay người lại thì thấy Lộ Khiết đang nhìn mình.

Ôi con sông QUÊ. . .

QUÊ hương là chùm nhãn NHỤC. . .

Dương Nhạc giật mình, cảm giác vừa xấu hổ vừa ngượng ngùng bao trùm lên khắp cơ thể

Tình huống khó xử, chỉ cần nở nụ cười sượng trân là được. Hơi lúng túng không biết nên nói gì thì Lộ Khiết xoay người bỏ đi.

Tình cảnh để lộ bản chất nhát gan trước mặt Lộ Khiế tính đến hiện tại được hai lần rồi. Ôi trời, thời huy hoàng còn đâu, muốn chui xuống hố quá