Người Trước Mắt

Chương 70

Vì để tránh gặp Lan Tranh, Phương Sùng Viễn vào đoàn trước hai ngày.
 
Tổng thể bộ phim này từ đạo diễn đến đoàn đội đều cho thấy được sự dụng tâm của công ty, đạo diễn Lý Sinh dù chỉ mới ngoài ba mươi, nhưng trong giới đạo diễn mới, hắn là người có thực lực đáng gờm nhất, sở trường của Lý Sinh là thể hiện bản chất con người một cách rất tinh tế, kĩ thuật quay phim cũng có hẳn một trường phái riêng, mấy năm gần đây tác phẩm của hắn tuy không nhiều, nhưng mỗi một bộ đều có thể liệt được vào hàng tinh phẩm.
 
Lý Sinh cố tình nêu rõ ý kiến của mình với Phương Sùng Viễn, "Bộ phim này cần cậu diễn cùng một lúc hai nhân vật khác nhau, một là ôn hòa cẩn thận, một là âm u biến thái, giống như ánh sáng và bóng tối, ban ngày và đêm đen."
 
Phương Sùng Viễn nói, "Tôi sẽ cố hết sức."
 
Lý Sinh lớn hơn Phương Sùng Viễn vài tuổi, nhưng bởi vì hai người hợp tác lần đầu, lúc trước cũng không có giao thiệp gì mấy, cho nên Lý Sinh vẫn khuyến khích hắn, "Tôi đã xem cậu diễn rồi, rất có cảm giác, lần này chọn cậu cũng là do tôi kiến nghị với công ty, dù sao tôi cũng không muốn quay phim cùng “bình hoa di động”, tuy rằng bộ phim này lúc quay sẽ rất gian nan, nhưng tôi tin tưởng cậu, huống chi còn có Lan Tranh tham gia, tin chắc chúng ta sẽ có thể cùng nhau tạo ra một tác phẩm xuất sắc."
 
Phương Sùng Viễn đã sớm nghe nói Lý Sinh cuồng ngạo bất kham, bây giờ tận tai nghe thấy ít nhiều hắn cũng có thể cảm thụ một chút.
 
"Cậu có đến bệnh viện tâm thần cảm nhận thử chưa?" Lý Sinh đột nhiên hỏi hắn.
 
Phương Sùng Viễn gật đầu, nói, "Mấy ngày trước tôi có đi một lần."
 
"Một lần không đủ, " Lý Sinh hút thuốc lắc đầu, nhíu mày nói, "Một lần làm sao đủ, mấy ngày nay chúng ta còn chưa có quay phim chụp ảnh gì, cậu vẫn còn thời gian đi đấy, phải coi mình thật sự là bệnh nhân, cậu mới có thể diễn ra được loại cảm giác mà tôi muốn."
 
Lý Sinh nghiện thuốc lá rất nặng, nãy giờ nói chuyện lâu như vậy mà vẫn còn cầm điếu thuốc hút.
 
Tuy là Lý Sinh nói thẳng, nhưng Phương Sùng Viễn vẫn tôn trọng hắn, trả lời, "Được, mấy ngày tới tôi tranh thủ đi thêm."
 
Vì đã đồng ý với Lý Sinh, nên sau khi ăn cơm trưa xong Phương Sùng Viễn liền bảo tài xế lái xe đến bệnh viện tâm thần gần nhất, Tiểu Ngải đã sớm liên hệ cho hắn, vừa tới cửa, đã có người đứng ở đó chờ sẵn.
 
"Tâm hồn bọn họ sống trong một thế giới khác, chỉ là thế giới đó không được chúng ta bao dung." Bác sĩ phụ trách nói với Phương Sùng Viễn một câu như vậy rồi mới cho hắn biết tình huống bệnh nhân.
 
Phương Sùng Viễn không bao giờ nghĩ tới bác sĩ sẽ giới thiệu về bệnh nhân kiểu như thế.
Vị bác sĩ kia cũng ý thức được nói chuyện như vậy không thích hợp, liền nở nụ cười giải thích, "Khả năng là vì tôi ở đây lâu quá rồi, cho nên mới có thời gian suy tư xem sinh mệnh đến tột cùng là cái gì, nói với cậu chuyện này, chỉ là quan điểm của tôi, nhưng hi vọng sẽ giúp được cho vai diễn của cậu."
 
Phương Sùng Viễn khách khí cười cười, "Cám ơn ông."
 
Bác sĩ dẫn hắn đến "thăm viếng" một vài bệnh nhân đặc biệt.
 
"Bọn họ hoặc là bị bẩm sinh, hoặc là do trải qua một số chuyện kinh hoàng trong đời." Bác sĩ nói với hắn.
 
Phương Sùng Viễn lập tức nghĩ tới nhân vật của mình, Trần Hi Quang, cũng bởi vì lúc nhỏ bị chính cha nuôi dâm loạn, cho nên hắn mới cực kì căm hận đàn ông, lại đúng lúc đó, đối diện với nỗi hận của mình — động ái tình với một tên Ngưu Lang.
 
Phương Sùng Viễn cẩn thận quan sát trạng thái các bệnh nhân, đại đa số bọn họ đều cúi đầu yên lặng không nói, chỉ khi thấy có người đến thì mới ngước mắt lên cười.
 
Nụ cười kia, phần lớn đều mang theo quỷ dị không bình thường.
 
Phương Sùng Viễn ở lại bệnh viện cả một buổi chiều, đến lúc ra về, hắn thậm chí còn cảm giác được lưng mình toát mồ hôi lạnh.
 
Nhưng mà hắn biết, mình nhất định phải đi vào trạng thái giống như thế.
******
Lễ khai máy.
Nam chính Phương Sùng Viễn đứng ở hàng đầu tiên cùng đạo diễn chụp hình, Lan Tranh ở ngay bên cạnh, Phương Sùng Viễn chỉ cảm thấy có một luồng ánh mắt nóng bỏng trước sau chăm chú vào mình, nhưng không có quay đầu nhìn đối phương.
 
Lễ xong, hắn và Lan Tranh bị các nhân viên công tác bao vây bốn phía xin chụp ảnh cùng, hai người bị vây vào giữa nên bất đắc dĩ phải đứng sát vào nhau, đối diện trong chốc lát, hắn nhìn thấy trong mắt Lan Tranh có một tia ngại ngùng.
Ánh mắt ngây thơ như vậy xuất hiện trong mắt Lan Tranh, Phương Sùng Viễn có chút không dám tin, nhưng chỉ là một giây thôi, đối phương liền nhìn đi chỗ khác, làm hắn còn tưởng là mình nhìn lầm.
Chụp ảnh xong, thấy Lan Tranh đang muốn lên xe rời đi, Phương Sùng Viễn tiến lên một bước gọi y lại.
 
"Lan Tranh, " Phương Sùng Viễn gọi lớn tên y, xung quanh còn có những người khác, hắn nhìn bọn họ một cái rồi nói, "Anh chờ một lát, chúng ta cùng đi."
 
Lan Tranh đứng ở đằng kia khẽ mỉm cười, gật đầu nói, "Được, tôi chờ cậu."
 
Trong mắt y toát ra ôn nhu ấm áp, thật sự giống như hai người là bạn thân thiết lâu năm.
 
Phương Sùng Viễn cười lạnh trong lòng.
 
Đợi mọi người đi hết rồi, Phương Sùng Viễn mới bước tới chỗ y, "Tôi không biết mấy ngày nay anh có ý gì, nhưng lúc trước chút chuyện của chúng ta đã xong rồi, bây giờ tôi chỉ muốn được thanh tịnh, nói trắng ra thì chính là anh cách xa tôi một chút, cũng đừng có tới quấy rầy tôi, hiểu chưa?"
 
Hắn đi thẳng vào vấn đề, một câu càng nói càng rõ ràng, không hề lưu lại một chút khoảng trống.
Lan Tranh đứng đối diện với hắn, ấm áp trong mắt bị gió thổi tan từng chút một.
 
Nửa ngày sau, Lan Tranh mới cười khổ một tiếng, hỏi Phương Sùng Viễn, "Tôi biết cậu hận tôi bao nhiêu, cũng biết cậu ghét tôi thế nào, nhưng bây giờ tôi chỉ muốn xin cậu một cơ hội, để tôi được bù đắp cho cậu, có thể không?"
 
Dường như Phương Sùng Viễn nghe được một câu chuyện cười lớn từ trong miệng Lan Tranh.
 
Hắn không nghĩ tới, qua nhiều tháng như vậy, Lan Tranh lại dĩ nhiên dùng tới hai chữ “bù đắp” này, lần nữa làm nhục hắn.
 
Một luồng tức giận khó giải thích được dâng lên trong ngực, "Lan Tranh, anh lại đề cao chính mình nữa rồi, anh nghĩ anh là ai?"
 
"Sùng Viễn..."
 
"Mẹ nó đừng có gọi tôi!" Phương Sùng Viễn lạnh lùng nói, "Sao hả, ở chỗ em trai chịu tổn thương đủ rồi mới nghĩ tới tôi? Sao anh có thể nói..."
 
"Tôi biết tôi rất buồn nôn!" Lan Tranh ngắt lời hắn, đôi mắt dần mờ đi, "Nhưng tôi không chịu được Phương Sùng Viễn! Nhìn thấy cậu ở bên cạnh người khác một giây thôi tôi cũng không chịu được! Mấy tháng nay tôi thật sự sắp điên rồi, tôi nhớ cậu, tôi đang điên cuồng nhớ cậu đấy cậu biết không..."
 
Phương Sùng Viễn nhìn y, tựa như không tin y sẽ nói ra những lời như vậy.
 
Một lúc sau, hắn mới lạnh giọng trả lời, "Đừng diễn trò nữa Lan Tranh, anh nói mấy câu này một chữ tôi cũng không tin! Tốt nhất nên cách xa tôi ra một chút, cũng đừng gửi mấy cái tin nhắn không ra làm sao kia nữa, chúng ta đã sớm kết thúc rồi!"
 
"Sùng Viễn..."
 
Lan Tranh muốn giữ hắn lại, nhưng duỗi tay ra chỉ nắm được một luồng không khí ẩm ướt.
 
Phương Sùng Viễn lên xe rời đi, một câu giải thích cũng không muốn nghe.
 
013021