Người Trong Mắt Tinh Quang Lộng Lẫy

Chương 26: Tiệc rượu

Edit: huyentrangpcy

Phần trên của váy được thiết kế bằng vải voan mỏng dài tay trong suốt, được điểm xuyến bằng những viên kim cương nhỏ cùng ngôi sao năm cánh màu lam đậm với kích thước lớn nhỏ khác nhau, thắt lưng vừa vặn nối liền làn váy màu lam đậm bán trong suốt, vô số ánh sao theo chuyển động của cô mà lắc lư toả sáng. Tóc xoăn dài được vén qua một bên, đôi khuyên tai hình trái tim bằng kim cương lam đậm, tất cả được kết hợp với nhau khiến bộ lễ phục hoàn hảo một cách lạ kỳ.

Lạc Trăn như khoác trên người cả một bầu trời sao, cô nắm làn váy dạo quanh một vòng, hài lòng mà nở nụ cười.

Tiếng chuông cửa vang lên, Doanh Doanh chạy đi mở cửa, thấy người đến, Lạc Trăn từ trong thâm tâm nở nụ cười, không còn mang vẻ phòng bị như trước nữa.

Cô vươn tay ra đặt vào tay anh, "Thật là đẹp!"


Vân Phỉ Thời cười nhạt, in xuống trán cô một nụ hôn nhẹ, hai người cầm tay nhau rời đi.

Trên tầng cao nhất của yến hội, tiệc rượu đã bắt đầu, các siêu sao nổi tiếng hội tụ, các nhà kinh doanh đại tài tụ họp, đây đích thực là nơi tập hợp của những ngôi sao toả sáng.

Lúc Thẩm Nam Nam kéo tay chủ tịch tập đoàn Hồng Nghiệp là Lương Hồng Nghiệp đến buổi tiệc liền tạo ra chấn động không nhỏ, ngay đến người tổ chức buổi yên hội này là chủ tịch của Hoa Hạ, Hạ Phùng Trạch cũng tự hạ thấp mình đến chào hỏi.

Nhìn chung toàn đại sảnh, dù có rất nhiều thiên vương thiên hậu nhưng cũng không ai có được đãi ngộ như vậy.

Mi mắt Hạ Phùng Trạch nhích một cái, giới giải trí sẽ chấn động một cái, nhân vật như vậy, cho dù là người thành danh đã lâu hay lai lịch thâm hậu thì khi đứng trước anh ta vẫn sẽ bày ra vẻ mặt nịnh hót.


Thế nhưng Thẩm Nam Nam không cần, cô nhấp một ngụm champagne, tận chức đứng bên cạnh Lương Hồng Nghiệp đóng vai một cô gái nhỏ, ưu nhã đoan trang nở nụ cười.

Đây chính là ưu điểm lớn nhất của cô ta, biết điều.

Cô ta phân biệt được đâu là trường hợp mình nên ra mặt, sẽ không huênh hoang khoác lác sai thời điểm, cho nên cô ta là người có thể ở lại bên cạnh Lương Hồng Nghiệp lâu nhất.

"Sầm tổng! Thực khó để gặp anh trong mấy buổi tiệc thế này nha!"

Lúc Sầm Trí đi đến chào hỏi Hạ Phùng Trạch thì Hạ Phùng Trạch vẫn đang nói chuyện cùng Lương Hồng Nghiệp, thấy chủ tịch tập đoàn Trí Duyệt luôn nổi tiếng là người không thích náo nhiệt xuất hiện ở nơi này, Lương Hồng Nghiệp có chút kinh ngạc.

Lương Hồng Nghiệp gây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng, tuy rằng bây giờ cũng là người nổi tiếng một phương, có tiền có quyền, nhưng rốt cuộc vẫn không tài nào so được với Trí Duyệt, không vì sao cả, chỉ vì trụ sở chính của Trí Duyệt đặt tại thủ đô. Thủ đô chính là nơi các gia tộc lâu đời tụ họp, nội tình ẩn sâu bên trong không phải là thứ người mới như ông có thể so sánh.


Sầm Trí nâng chén cười nhạt, "Lương tổng, biệt lai vô dạng."

*Biệt lai vô dạng: hi vọng bạn vẫn khỏe từ khi chúng ta chia tay.

Hai người hàn huyên một lúc, Thẩm Nam Nam bất động thanh sắc mà quan sát Sầm Trí, cử chỉ ưu nhã như quý tộc, không tìm được chút sai sót nào.

Toàn thân tản ra khí thế quý tộc bẩm sinh, đó không phải là điều mà những người đàn ông bình thường có thể có.

Sầm Trí, ba mươi hai tuổi, đã kết hôn dựa trên sự quyết định của gia tộc,

Hồi tưởng lại thông tin trong đầu, Thẩm Nam Nam âm thầm cười, cũng không phải không đắc tội được.

Mặc dù chưa từng gặp qua người đàn ông nào ưu tú như thế.

Nhớ đến người đàn ông mà Lương Hồng Nghiệp đã từng gặp qua, kích động trong lòng Thẩm Nham Nham vẫn như trước không giảm, khí chất cùng phong thái đó, bất kể là tuổi tác hay ngoại hình, Sầm Trí đều không thể nào sánh được.
Đúng lúc cô đang hồi tưởng lại thì phòng yến hội bỗng nổi lên ồn ào nhỏ, ở đây đều là người có giáo dưỡng, vì vậy mà họ đều không biểu hiện sự kinh ngạc quá độ, chẳng qua chỉ nhìn về phía xảy ra sự việc, sau đó thì thào to nhỏ thảo luận với nhau.

Cô ta thấy ánh mắt của Hạ Phùng Trạch cùng Sầm trí lướt qua cô ta và Lương Hồng Nghiệp, nhìn về phía cửa, trong đáy mắt không giấu được sự kinh động.

Cô ta quay người nhìn theo ánh mắt của mọi người, trong khoảnh khắc cô ta cảm giác như mình bị đông lại.

Lạc Trăn kéo Phi Vân Thời đi vào yến hội, chiếm được sự chú ý cao hơn cặp Lương Hồng Nghiệp và Thẩm Nam Nam.

Trai tài gái sắc, thần tiên giai lữ, trời đất tạo nên,...

Khoảnh khắc đó, trong đầu mọi người đều hiện lên câu nói đó.

Như trời sao ban đêm, như ánh trăng sáng lạn, ánh trăng rực rỡ chiếu sáng nhân gian, trong thoáng chốc chiếu sáng nhân gian u tối, mang theo sức mạnh có thể rửa sạch mọi thứ, nhưng ánh trăng cao ngạo cũng không thể so được với ánh sao chói mắt, chỉ khiến người ta có suy nghĩ cao không với tới, thật khó để tiếp cận.
Ánh trăng sáng ngời đứng cạnh ánh sao lộng lẫy, tựa như ngân hà chói mắt, ánh sao kia không những không bị mặt trăng che đi, mà nó còn cùng ánh trăng sóng vai toả sáng.

Ánh trăng cùng ngôi sao, trong trẻo lạnh lùng cùng rực rỡ chói mắt, cao ngạo cùng tuyệt mĩ.

Trời sinh một đôi.

Hạ Phùng Trạch cùng Sầm Trí sau khoảng thời gian ngừng lại liền cùng đi về phía trung tâm, bên cạnh, Hạ Phùng Trạch ưu nhã giấu đi vào phần ngưỡng mộ mà cất lên lời chào.

"Vân tiên sinh, vẻ vang cho kẻ hèn này!"

Sầm Trí cũng nâng ly, "Vân tiên sinh." Sau đó nhìn về phía Lạc Trăn, mang theo ý cười nói, "Vân phu nhân."

Hoàn toàn làm lơ những tiếng hít thở mạnh xung quanh.

Hạ Phùng Trạch hướng về phía Vân Phi Thời, chung quy vẫn là có áp lực không nói được, quay sang Lạc Trăn, hẳn là dễ hơn một chút, anh mỉm cười, "Lạc... Haha, nên đổi sang gọi Vân phu nhân chứ nhỉ!"
Lạc Trăn cũng nở nụ cười, "Hạ tổng, ngài khách sáo, bao nhiêu năm nay nhận được sự chiếu cố của ngài, ly này là tôi mời ngài." Nói xong liền hướng về phía Hạ Phùng Trạch nâng ly, Hạ Phùng Trạch cũng không từ chối, dứt khoát tiếp nhận.

Ở đây có không ít gương mặt quen thuộc, không gì ngoài những người có tiếng tăm trong vòng, tham dự vào tiệc rượu còn có thêm một ít người thuộc giới thương nhân, khi mà Lạc Trần đi dự tiệc cùng Phỉ Vân Thời cũng có cơ hội gặp qua mấy lần.

Hạ Phùng Trạch cùng Sầm Trí kết thúc màn chào hỏi ân cần, một số người cũng theo đó đi lên bắt chuyện, trong đó không thiếu những gương mặt tai to mặt lớn trong giới thương nhân, nhưng khi nói chuyện cùng Phi Vân Thời đều có ít nhiều sự nịnh bợ trong lời nói.

Đa số mọi người có lẽ đều biết Lạc Trăn là ai, nhưng không phải ai cũng có thể biết Phỉ Vân Thời, tuy nhiên khi thấy những ông bà tai to mặt lớn trong ngành hướng về phía anh ra vẻ nịnh bợ lấy lòng, dù rằng họ chưa điều tra kỹ càng về thân phận người này, nhưng họ biết, người đó, không thể chọc, cũng không thể tới gần.
Đó là thế giới mà không phải chỉ cần có tiền liền có thể bước vào.

Đợi đến khi những người tiến lên chào hỏi đã tản đi hết, Lạc Trăn mới âm thầm thở dài một hơi, cái tư vị gả vào hào môn thật là...

Trước kia không có cái danh hiệu "Vân phu nhân", trong lòng liền không cảm thấy bị ràng buộc, bây giờ đột nhiên dùng thân phận vợ chồng đi dự loại sự kiện này, rốt cuộc vẫn là cố kỵ Phi Vân Thời, cô nghĩ thầm tuyệt đối không thể làm anh mất mặt, cho nên đối mặt với những người đó, dây cung trong lòng cô luôn căng cứng, sợ xảy ra sai lầm khiến Phỉ Vân Thời hổ thẹn.

Trong nháy mắt thả lỏng toàn thân, anh nhẹ vỗ mu bàn tay cô, không đợi câu trấn an rời môi, Lạc Trăn đã thấp giọng "Cướp lời": "Em không sao, anh không cần lo cho em đâu."

Tốt xấu gì cũng vì ngoại hình cùng thành tích này, từ cấp hai đến đại học, cô luôn là người được chọn để phát biểu hôm tốt nghiệp mà?
Hơn nữa, một trong những quy tắc sắc đá của nghệ sĩ chính là không được rụt rè.

Cho nên nam thần cứ yên tâm đi nha!

Vân Phỉ Thời giật giật khóe miệng, chợt nở một nụ cười nhạt, nhạt đến mức không ai nhìn thấy, chỉ là, Lạc Trăn nhìn được trong mắt anh, lưu động từng dòng tình cảm ấm áp.

Vợ chồng gắn bó, hào hoa phong nhã.

Một màn này rơi vào mắt Thẩm Nam Nam, đặc biệt chói mắt.

Lạc Trăn cũng thấy Thẩm Nam Nam, cô ta đang đứng cạnh một người đàn ông khoảng chừng năm mươi tuổi, tay cô ta ôm lấy tay người đàn ông, thân thể gần như dính vào nhau, bộ dáng cực kỳ thân mật.

Cô gật đầu mỉm cười, xem như chào hỏi, sắc mặt Thẩm Nam Nam dường như có chút cứng ngắt, thấy được dáng vẻ của cô, cô ta hơi chần chừ, sau đó mới gật đầu chào lại, dáng điệu tươi cười dường như có chút nhợt nhạt.
Bỗng nhiên nhớ tới, người đàn ông bên cạnh cô và Thẩm Nam Nam đã từng gặp gỡ qua, lúc ấy cô tỏ ra không để ý nhưng thật ra trong lòng vẫn có chút khó chịu, cô tin tưởng Phỉ Vân Thời, chỉ là cô không thích, thậm chí có chút ghét đối tượng được lăng xê cùng anh.

Đúng là Thẩm Nam Nam dựa vào bức hình kia mà lên được trang đầu, tuy rằng rất nhanh đã có lời giải thích, có thể nói là cô không hiểu chuyện, thế nhưng mà, trong khoang hạng nhất của máy bay thương gia có người nào nhàm chán đến mức đi chụp lén người khác chứ?

Thẩm Nam Nam lăn lộn ở giới giải trí so với cô còn lâu hơn, Lạc Trăn còn có thể dùng trực giác của bản thân né tránh paparazzi, lấy bản lĩnh của cô ta, có thể làm cho người ngoài không biết chút gì về quan hệ của cô ta cùng kim chủ, sao có thể để người khác tuỳ tiện tung ra tin xấu này?
Dù cho làm chung đoàn phim, Lạc Trăn cùng Thẩm Nam Nam từ đầu đến cuối đều duy trình mối quan hệ hài hoà với nhau, chỉ là chuyện này không có căn cứ nên cô chỉ có thể tự tưởng tượng trong đầu, không có khả năng bày toàn bộ cảm xúc tâm tình ra ngoài.

Thẩm Nam Nam cùng người đàn ông bên cạnh cô ta, tuy cô chưa từng giao thiệp qua lại, nhưng cũng không có ý định qua chào hỏi, toàn bộ quá trình đều đi theo Phỉ Vân Thời chào hỏi các nhân vật lớn.

Âm nhạc cổ điển thư giãn, một đám trùm thương nghiệp ngồi tán gẫu trong một góc, Lạc Trăn thì bị vợ Hạ Phùng Trạch dẫn đi xã giao.

"Vị này là bà Lâm, là thành viên trong hội đồng quản trị của tập đoàn Khải Phong Hương Cảng.

Thời điểm nghe được tập đoàn Khải Phong, dáng vẻ tươi cười của Lạc Trăn thoáng chốc cứng lại, nhưng chỉ thoáng qua liền biến mất nhanh chóng, không một ai phát hiện, cô nở nụ cười nâng ly, "Bà Lâm."
Tuổi tác tầm trên dưới bốn mươi, người phụ nữ mặc bộ trang phục cao quý màu tím sậm Bà Lâm không chút dấu vết mà đánh giá Lạc Trăn, lúc đầu nhìn thấy cô cùng người đàn ông kia sau khi bước vào liền được một đám tai to mặt lớn vây quanh, sau lại nghe người xung quanh nghị luận, cô hình như là một minh tinh, bà ta đối với minh tinh không có nhiều hảo cảm mấy, chẳng qua chỉ là con hát mà thôi, không khỏi sinh ra vài phần khinh thường.

Thế nhưng, lần này bà ta đến đây đặc biệt muốn kết giao với những nhân vật tiếng tăm, vậy mà những người đó lại cẩn thận nịnh hót người đàn ông đi với cô gái trước mắt, bà ta hiện tại phải xem lại giá trị của cô "Tiểu minh tinh" này.

"Chào cô, Lạc tiểu thư." Lâm Nhuế cười vừa thoả đáng, không a dua cũng không kiêu ngạo, "Chồng cô quả nhiên là người may mắn, có thể cưới được người vợ xinh đẹp như này vào nhà, tôi là phụ nữ mà cũng không tránh được ghen tị."
Lời nói này rất êm tai, bất kỳ người phụ nữ nào nghe xong cũng đều rất hài lòng, nhưng Lạc Trăn chỉ cười nhạt, không kiêu ngạo không siểm nịnh đáp lời, "Quá khen rồi."

Thấy cô tỏ thái độ như thế, Lâm Nhuế rất không hài lòng, trong bụng thầm nghĩ không phải chỉ là con hát thôi sao? Cũng dám làm dáng điệu này trước mặt tôi, tuy rằng thân phận chồng cô không tầm thường, nhưng xét đến cùng cô cũng chỉ là con hát thôi.

Nhưng bà ta lập tức nghĩ tới tình huống nội bộ của tập đoàn, nếu như có thể thông qua người phụ nữ này để kết thân với người đàn ông sau lưng cô ta, thì đây hẳn là một sự trợ giúp to lớn.

Từ điều này, Lâm Nhuế nhanh chóng che đi hờn giận trong mắt, bộ dáng tươi cười lại thêm vài phần thật lòng, "Không cần khách sáo với tôi. Con người tôi rất thích kết giao thêm bạn mới..." Bà ta lấy từ trong túi ra một tấm danh thϊếp đưa cho Lạc Trăn, "Tôi cùng Lạc Trăn tiểu thư rất có duyên, sau này có cơ hội có thể cùng nhau uống cà phê một bữa được không? Tôi gần đây đều ở trong nước."
Lạc Trăn nhận lấy, mỉm cười gật đầu không nói gì.

Hảo cảm trong lòng Lâm Nhuế đối với Lạc Trăn lại giảm thêm vài phần, nhưng bất đắc dĩ trên mặt vẫn phải mang dáng vẻ tươi cười.

Bà ta không chú ý thấy sâu trong đáy mắt Lạc Trăn ẩn chứa sự tối tăm.

--------------------

Editor:

Nếu thấy chỗ nào sai chính tả hay câu từ không hợp lý thì hãy để lại bình luận cho mình nhé.

Vui lòng không reup truyện dưới mọi hình thức.