Ánh trăng lạnh lẽo như nước soi khắp mặt đất, rọi lên những bức màn giờ đã được kéo lên, chúng mờ mờ ảo ảo che lấp đi những nơi đang được chiếu sáng.
Văn Thu xoa xoa đôi mắt mỏi mệt, đi đến bên phía giường: “Mẹ…”
Trên giường là một khung cảnh lạnh lẽo, mẹ không ở đó.
Văn Thu bước từng bước nhỏ nghiêng ngả lảo đảo mở cửa phòng ngủ ra. Ngay khi mở cửa ra đã nhìn thấy người mẹ đang ngồi trên sofa đưa lưng về phía cửa.
Phòng khách trống vắng khe khẽ vang lên những âm thanh nức nở bị đè nén.
Mẹ lại nhìn ảnh chụp của ba mà khóc.
Tuy rằng Văn Thu chỉ vừa mới năm tuổi nhưng ngay lúc này, trong nội tâm nho nhỏ của anh cũng đã biết đau lòng là gì.
Mẹ đang đau lòng.
Anh cảm thấy bản thân đã có hơi không kiềm được muốn đi vệ sinh lắm rồi, nhưng Văn Thu vẫn không nhúc nhích mà còn thông qua khe hở nhỏ của cánh cửa nhìn về phía sô pha.
Nếu đi ra ngoài sẽ làm phiền mẹ mất.
Đầu nhỏ của Văn Thu cúi thấp, khuôn mặt cũng nhăn lại. Suy nghĩ một chút anh lại rón ra rón rén đóng cửa lại bò lại lên giường.
Văn Thu lấy chăn quấn kín bản thân, ngoan ngoãn nằm đó rồi nhắm hai mắt lại.
Ngày hôm sau mẹ Văn đến trường mẫu giáo đón Văn Thu tan học.
Tay lớn nắm tay nhỏ đi qua hành lang ầm ĩ rồi đi qua con đường nhỏ rải sỏi đi về phía nhà.
Dọc theo đường đi Văn Thu vẫn luôn nhìn chăm chú quan sát sắc mặt của mẹ quên cả chớp mắt. Thậm chí không chú ý đường đi dưới chân nên đôi lúc sẽ bị vấp phải vài viên đá rồi lảo đảo, cũng may mẹ Văn kịp thời giữ chặt anh nên mới không bị ngã xuống mặt đường rắn chắc.
Mẹ Văn dịu dàng nhìn anh, ngữ khí cũng dịu dàng tương tự và dáng vẻ của bà lúc nào cũng nhất quán như vậy: “Tiểu Thu sao vậy? Hôm nay con cứ nhìn chằm chằm mẹ thôi nhé, trên mặt mẹ có dính gì sao?” Vừa nói vừa khó hiểu mà đưa tay lên sờ mặt.
Đứa bé năm tuổi, giọng nói vẫn còn mang theo sự ngây thơ: “Do mẹ xinh á.”
Mẹ Văn nghe thế lập tức cười tít cả mắt. Hai mẹ con lớn lên trông thật giống nhau, vừa trắng trẻo vừa phúc hậu. Mặc dù đứa nhỏ vẫn chưa dậy thì nhưng đã trông vừa tròn vừa trắng, hàng mi cong dài trên đôi mắt long lanh.
“Cảm ơn cục cưng. Cục cưng cũng đáng yêu cực.”
Văn Thu vẫn còn nghĩ về chuyện hôm qua. Anh không hiểu vì sao mẹ mình xinh đẹp dịu dàng như thế ba không thích mà lại đi thích người khác.
Anh không hiểu được.
Nhìn mày nhỏ của Văn Thu nhíu chặt và dáng vẻ trông như có tâm sự nên mẹ Văn bế anh qua một bên, ngồi xổm xuống nhìn vào mắt anh:
“Tiểu Thu, hai ngày trước ba của con gọi điện thoại tới nói là muốn đón con qua chỗ ông ấy nhưng mà mẹ không thể tự tiện quyết định, ba của con cũng vậy. Mẹ muốn hỏi ý con, con có muốn đi không?”
Một đứa bé năm tuổi, tuy rằng có rất nhiều chuyện còn chưa hiểu nhưng không ngốc. Chẳng những không ngốc mà còn rất thông minh:
“Mẹ có đi không?”
“Không…”
“Ba sẽ kết hôn với dì khác sao ạ?”
“… Đúng vậy.”
“Ba muốn đón Tiểu Thu đi là do nhớ Tiểu Thu sao?”
“… Có lẽ vậy đấy con.”
Văn Thu lắc đầu: “Tiểu Thu không muốn đi.”
“Vì sao vậy?”
“Ba không thích Tiểu Thu cũng sẽ không nhớ Tiểu Thu. Tiểu Thu không muốn đi.”
Mẹ Văn đau lòng xoa xoa đỉnh đầu con trai.
“Không đâu, ba sẽ không như vậy đâu.”
“Có, ba sẽ như vậy.”
“Con chưa từng gặp mặt ba, ba cũng chưa bao giờ tới. Ba không thích con, chỉ thích dì và đứa con mà dì sinh ra. Cho nên Tiểu Thu không thích ba cũng sẽ không đi.”
Nhìn con mình bình tĩnh nói ra những lời mà đáng ra đối với nó phải rất tàn nhẫn, Văn Nhạn lòng đau đớn tột cùng, bà cúi đầu ôm lấy con trai vào lồ ng ngực, âm thanh nghẹn ngào: “Xin lỗi con, thật lòng xin lỗi. Đều tại mẹ vô dụng.”
Bàn tay non nớt bé xíu học dáng vẻ thường ngày của mẹ Văn nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng của bà. Khổ nỗi cánh tay quá ngắn chỉ có thể chạm đến bả vai:
“Không phải do mẹ sai, tại ba không cần chúng ta trước. Chúng ta không cần ông ta, không thích ông ta, mẹ cũng không cần thích ông ta nữa được không ạ?”
Mẹ Văn vội gật đầu không ngừng, hốc mắt ươn ướt: “Được được. Mẹ hứa với con sẽ không bao giờ thích ông ta nữa. Mẹ hứa với con.”
Bé con nhẹ nhàng thở phào. Mẹ nói không thích ba, bà sẽ không bao giờ phải nửa đêm nhìn ảnh ba mà lau nước mắt và sẽ không bao giờ vì một người không thích mình mà đau lòng nữa.
Mẹ tốt như vậy thì phải luôn được vui vẻ mới đúng.
Âm thanh ục ục truyền từ bụng đến, Văn Thu thẹn thùng mà vỗ vỗ bả vai mẹ Văn nhỏ giọng nói: “Mẹ, con đói bụng…”
Văn Nhạn nhẹ lau khoé mắt nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc rồi đứng dậy kéo tay nhỏ của con: “Đi, về nhà thôi! Mẹ làm cho cục cưng món sườn heo chua ngọt con thích ăn nhất.”
“Dạ ~ Về nhà thôi!”
Âm thanh cười đùa vui sướng của hai mẹ con vang vọng, lấp đầy phố phường khiến cho ánh chiều tà lẫn ánh nắng phía chân trời nơi mặt trời lặn cũng như bị lây nhiễm.
Ấm áp và thoả mãn.
Văn Thu đang mơ ngủ cong cong khoé môi lộ ra nụ cười nhàn nhạt khiến cho người khác cũng cảm thấy hạnh phúc.
Tống Mãn Đường thò người ra đắp lại chăn cho anh đàng hoàng. Môi nhẹ nhàng dán lên trán anh, dịu dàng và trân trọng.