Cố Lang tìm giấy bút cho Khuyển Tị rồi thu dọn đồ uống trà trêи bàn, chừa chỗ cho hắn vẽ tranh. Khuyển Tị ma quyền sát chưởng, bảo Cố Lang đừng nhìn mà chờ vẽ xong hãy nhìn mới kinh diễm.
Thế là Cố Lang đi nấu thuốc. Khi nấu xong thì Khuyển Tị cũng hài lòng gác bút.
“Thái tử phi,” Khuyển Tị đứng cạnh bàn hãnh diện gọi Cố Lang, “Ta vẽ xong rồi.”
Cố Lang đi tới, không hiểu sao có chút khẩn trương. Y nhìn bức tranh trêи bàn, chỉ thấy một hình tròn lớn trêи giấy, ở giữa vẽ hai mắt, cái mũi, cái miệng xiêu vẹo, trêи đỉnh bôi đen một đám chắc là……mái tóc?
Cố Lang: “……”
Khuyển Tị dương dương đắc ý, “Giống điện hạ không?”
Cố Lang: “…… Mắt mũi miệng đều đủ.”
“Sau này nếu ta không làm ám vệ,” Khuyển Tị nói, “Thì sẽ bày sạp bán tranh.”
Cố Lang: “……” Sao nghĩ không ra nhỉ?
“Thái tử phi,” Khuyển Tị hỏi, “Ngươi nói xem bày ở đâu thì mới đông người?”
Cố Lang thấy hắn mãn nguyện nên không đành lòng đả kϊƈɦ mà chỉ hỏi: “Ngươi…… tự học à?”
“Không phải, điện hạ dạy cho đấy.” Khuyển Tị đắc ý nói, “Nhưng mới dạy một tháng hắn đã cảm thấy không bằng, nói ta có thể xuất sư.”
Lúc đó hắn thấy tú tài nhà bên vẽ tranh bán cũng không tệ, còn cưới vợ sinh con nên cũng muốn đi học vẽ. Nhưng vừa ra khỏi cửa liền gặp Thái tử, nói nếu hắn tình nguyện làm ám vệ năm năm thì sẽ dạy hắn vẽ, sau này không làm ám vệ cũng có thể bày sạp bán tranh.
“Ta hỏi điện hạ ám vệ làm những gì? Hắn nói không có việc gì thì đi ngủ, có việc thì ra ngoài một chút, còn bao ăn bao ở. Nhưng kết quả là,” Khuyển Tị tức giận nói, “Đánh nhau, chân chạy vặt, dò la tin tức, cái gì cũng phải làm! Chỉ được ngủ nửa ngày thôi!”
Cố Lang yên lặng không nói lời nào.
Khuyển Tị tỏ vẻ tội nghiệp nhìn hắn, “Sau này có thể bảo điện hạ cho ta ít nhiệm vụ thôi được không?”
Cố Lang dứt khoát quay người, “Triệu thúc phải uống thuốc rồi.”
Khuyển Tị: “……”
Khuyển Tị ỉu xìu gục đầu leo lên cây, nhắm mắt ngủ một hồi rồi đột nhiên mở ra. Hắn nghe thấy trong rừng truyền đến tiếng bước chân từ từ tới gần lầu trúc.
Hắn ẩn nấp thân mình, lần theo tiếng bước chân đi qua, lại nhìn thấy Ngô Thất trong rừng.
“Ngô Thất huynh đệ?” Khuyển Tị đi hỏi, “Sao ngươi cũng tới đây?”
Thái tử lắc đầu nói: “Tôn Phóng thật là thiếu não, gọi ngươi tới mà không nói rõ với ngươi gì cả.” Hắn đưa tay giật xuống mặt nạ da người trêи mặt, “Là ta.”
“Điện hạ?” Khuyển Tị giật mình nói, “Sao, sao lại là ngài?”
“Sau này trước mặt Cố Lang ta chính là Ngô Thất,” Thái tử nói, “Nhớ cho kỹ, cũng đừng nói lỡ miệng, nếu không ngày nào đó bán đứng ta cũng không biết.”
Khuyển Tị một mặt kinh dị, “Nhưng, nhưng vừa nãy ta mới vẽ chân dung của ngài cho Thái tử phi xem……”
Trong lòng Thái tử bỗng nhiên nhảy một cái nhưng nhanh chóng trấn tĩnh lại. Hắn biết rõ kỹ năng vẽ của Khuyển Tị, có thể vẽ ra hình người đã không tệ, còn vẽ giống hay không…… cái này chẳng cần phải nghĩ nữa.
“Không sao,” Thái tử khoác vai hắn cùng đi đến lầu trúc, “Thái tử phi mắt nhìn không tốt, nhận không ra đâu. Đúng rồi, sao ngươi lại vẽ chân dung của ta cho y?”
Khuyển Tị: “Thái tử phi nhớ ngài, muốn thấy tranh nhớ đến người.”
Sau đó hắn nghe thấy Thái tử cười to một tiếng.
Khuyển Tị: “…… Sao, sao thế?”
“Không có gì,” Thái tử nói, “Ta rất vui, ngày mai ngươi có thể ngủ thêm một canh giờ.”
“Thật ạ?” Khuyển Tị hào hứng nghĩ thầm nếu sau này mỗi ngày đều vẽ cho Thái tử phi một bức tranh thì có phải sẽ được ngủ thêm một canh giờ không?
Cố Lang bưng chén thuốc từ lầu trúc xuống thì thấy Thái tử ngồi cạnh bàn chống cằm nhìn bức tranh do Khuyển Tị vẽ.
“Miệng này vẽ hơi giống,” Thái tử gật đầu nói, “Ừm, có tiến bộ.”
Cố Lang nhìn không chớp mắt, bưng chén thuốc định đi.
“Nghe nói ngươi nhớ ta,” Thái tử bỗng nhiên ngẩng đầu nói, “Muốn thấy tranh nhớ đến người sao?”
Cố Lang dừng chân, “…… Không có, ta muốn cúng bái nó, mỗi ngày đốt nhang trò chuyện để tỏ lòng biết ơn mà thôi.”