Tống Hải nhìn về phía Lâm Khải, hỏi: “Là thằng bé chép của người khác, hay là người khác chép của thằng bé?”
“Em ấy đưa câu trả lời của mình cho những bạn học khác.”
“Cô cứ yên tâm, tôi sẽ giáo dục cháu lại.”
“Dĩ nhiên, Lâm Khải là một đứa trẻ ngoan, chỉ là chuyện hôm nay có chút vấn đề.”
Tống Hải hỏi: “Chuyện này có ảnh hưởng đến hồ sơ của thằng bé không?”
“Đây là lần đầu vi phạm của em ấy, căn cứ theo biểu hiện từ đầu năm đến bây giờ của em ấy, bên trường học quyết định chỉ là cảnh cáo một chút, với lại để em ấy viết một bản kiểm điểm là được rồi.”
“Bình thường tiểu Khải như thế nào?”
Bất kể giọng nói hay thái độ của Tống Hải đều biểu hiện rất tốt, như một người cha từ ái yêu thương con cái, thấu tình đạt lý.
Trò chuyện một lúc, Triệu Uông Dương hỏi: “Mẹ của Lâm Khải không có ở nhà sao?”
“Cô ấy đi ra ngoài mua sách cho tiểu Khải, tiểu Khải ở nhà rất thích xem sách.”
“Như vậy sao, Lâm Khải còn anh chị em nào không?”
“Không có.”
“Ông chủ Tống, khi nào mới ăn cơm vậy?”
Cao Khải ôm Mi Mi đi ra.
Mấy ngày nay Cao Khải đều chụp hình lúc tối, anh mới vừa từ trên giường bò dậy, toàn thân chỉ mặc mỗi cái quần đùi, nửa người trên cơ bắp rõ ràng, phát ra màu hồng nhạt.
Lâm Khải phất phất tay trong không khí, ý bảo Cao Khải chạy nhanh trở về phòng.
Cao Khải thấy được động tác của Lâm Khải, nói: “Em trai tiểu Khải đã trở lại rồi sao, hôm nay đi học…”
Cao Khải thấy Triệu Uông Dương, vội vàng lấy cánh tay ôm ngực, nói: “Tôi không biết có khách đến thăm. Mọi người cứ từ từ trò chuyện! Từ từ trò chuyện!”
Triệu Uông Dương nuốt nước miếng một cái, hỏi: “Vị này là?”
“Bạn tôi, gần đây cãi lộn với bạn gái, tới nơi này của tôi để trốn.”
Nghe được hai chữ “bạn gái”, Triệu Uông Dương lúng túng cười, nói: “Nếu anh biết tình huống của Lâm Khải rồi, vậy tôi xin đi về đây.”
Tống Hải đứng lên, “Nhà cô giáo Triệu ở đâu? Để tôi đưa cô trở về.”
“Không cần không cần.”
Tống Hải đưa Triệu Uông Dương tới cửa.
Tống Hải còn chưa kịp mở cửa ra, cửa liền tự mở.
Châu Ngư xách một túi sách, nói: “Tôi về rồi đây!”
Lâm Khải tự vỗ mạnh mấy cái vào đầu mình.
Anh ơi là anh, sớm không về, trễ không về, tại sao lại về ngay lúc này?
Cao Khải cùng Owen núp ở phía sau tường nhìn lén.
Owen hỏi: “Tình huống gì đây?”
“Bạn trai cũ gặp phải bạn gái cũ. Bạn trai cũ là gay, bạn gái cũ bây giờ là chủ nhiệm lớp của tiểu Khải. Hai người cũng không biết sẽ gặp mặt ở chỗ này.”
“Ghê ghê!”
“Châu Ngư?”
“Triệu Uông Dương?”
Triệu Uông Dương nhìn túi trên tay Châu Ngư, nói: “Không lẽ anh là mẹ của Lâm Khải?”
Châu Ngư ném túi nilon cho Lâm Khải, nói: “Tôi là người chuyển phát nhanh, tới đưa đồ.”
“Vậy tại sao anh lại nói mình về rồi?”
Châu Ngư chỉ chỉ tạp chí trên ghế sô pha, nói: “Sách báo cùng báo chí của khu này đều là tôi chuyển.”
Tống Hải nói: “Chúng tôi là người quen, cho nên thường xuyên nói như vậy.”
“Anh mặc bộ đồ này đi chuyển phát nhanh?”
Châu Ngư mặc một bộ tiêu chuẩn tây trang, rõ ràng vừa mới tham gia sự kiện quan trọng nào đó, ví dụ như hội ký tên của mình.
“Thật ra, tôi còn lái xe cho người giàu.”
Triệu Uông Dương một chữ cũng không tin. Cô khôi phục trạng thái trong trường học, hỏi: “Không phải anh mắc bệnh ung thư sao? Bây giờ nhìn khoẻ vậy chắc khỏi rồi? Còn có sức đi chuyển phát nhanh?”
“Đúng vậy,” Châu Ngư như mất hết sức vậy, “Thiếu chút nữa quên mất, tôi là người từng chết qua một lần. Bây giờ có thể sống lại chính là phước ba đời.”
“Cho nên?”
“Năm đó ra đi không nói lời nào là tôi sai. Không liên lạc cho em cũng là tôi sai. Đó là vì tôi không có tư cách để gọi điện cho em.”
Triệu Uông Dương khẽ cười mỉm, “Tôi không tin.”
Châu Ngư cầm tay Triệu Uông Dương đặt lên bụng mình, hỏi: “Em có thể cảm nhận được không?”
“Cái gì?”
“Chỗ này có một vết sẹo. Vì chữa bệnh, tôi bị cắt mất một bên thận. Tôi còn mặt mũi đâu để đi gặp em?”
Lâm Khải: Anh đại Ngư không hổ là viết tiểu thuyết, đơn giản nói hai câu liền giải quyết xong mọi chuyện.
Tống Hải: Mình còn chưa có già đâu, sao lại có cảm giác như nước mắt sắp rơi?
Cao Khải: Đại Ngư ơi là đại Ngư, thì ra anh mới là tra nam.
Owen: Bệnh ung thư gì mà phải cắt thận?
Triệu Uông Dương run rẩy rút tay về, nói: “Sao có thể? Sao có thể?”
Châu Ngư ngẩng đầu lên, nói: “Em đi đi, hai chúng ta không cần gặp nhau nữa.”
Triệu Uông Dương nắm tay chặt lại, đập trên ngực Châu Ngư một cái, bụm mặt chạy ra ngoài.
Tống Hải theo Triệu Uông Dương chạy ra ngoài.
Nhà trọ vang lên tiếng vỗ tay bộp bộp.
Cao Khải vén áo Châu Ngư lên nhìn vài lần, nói: “Rõ ràng không có vết sẹo!”
“Dĩ nhiên không có.” Châu Ngư nói: “Tôi dùng thuốc trị sẹo.”
Thuốc trị sẹo hiệu Quý Nhân Điểu, mát lạnh, làm trơn da, hiệu quả rất tuyệt.
Owen đưa một trái dưa leo tới trước miệng Lâm Khải, “Nào, em trai Lâm Khải, mau tới đây để chúng ta phỏng vấn tâm tình của em.”
Lâm Khải: “Em hy vọng mình còn có thể yên ổn học xong cao trung.”
“Bây giờ chúng ta phỏng vấn tâm tình của Châu Ngư một chút.”
Châu Ngư: “Tôi hy vọng em trai tiểu Khải còn có thể yên ổn học xong cao trung.”
“Chúng ta lại phỏng vấn người đại biểu cho khán giả – Cao Khải.”
Cao Khải: “Đi theo anh đại Ngư học được kỹ xảo tra nam thoát thân, anh làm được em cũng làm được!”
Lúc Tống Hải trở về, Châu Ngư đang nghỉ ngơi trên ghế sô pha.
Châu Ngư hỏi: “Thế nào?”
“Cậu đang hỏi chuyện của cậu. Hay là hỏi Triệu Uông Dương?”
“Cả hai.”
Tống Hải nói: “Cô ấy không ngốc, biết cậu đang lừa cô ấy. Cô ấy cũng nói sau này không mang thù tiểu Khải.”
“Cô ấy có giận không?”
Tống Hải lắc đầu một cái, nói: “Cái này thì tôi không biết.”
“Chỉ có nhiêu đó thôi à?”
“Ừ.” Tống Hải hỏi: “Buổi ký tên thế nào rồi?”
“Cũng không tệ lắm, sách chuẩn bị đều bán sạch, em còn quen được bạn mới.”
“Bạn mới.”
“Đúng vậy, anh ấy còn muốn tới thăm em nữa.”
Sách mới của Châu Ngư đã bắt đầu bán, các trang web lớn đã bắt đầu giao hàng. Fans của Châu Ngư cũng bắt đầu vì sách mới của anh mà vui mừng.
Quyển tiểu thuyết “Công Lược Học Sinh Thể Dục” đã bắt đầu chiếm đoạt bảng danh sách của những quyển tiểu thuyết mạng khác.
Châu Ngư tặng mỗi người trong nhà trọ một quyển, còn là bản ký tên có giới hạn, bên trong còn có bookmark tinh xảo.
Lâm Khải thức đêm để đọc xong quyển tiểu thuyết này. Ngày thứ hai lúc rời giường, cậu cảm giác đầu óc như muốn bị hôn mê, thậm chí xuất hiện cả ảo giác.
Lâm Khải thấy một sinh vật kỳ lạ có mái tóc màu xanh.
Cosplay xì trum à?
Con “xì trum” này đứng bên cạnh Châu Ngư, hai người vừa nói vừa cười làm cơm trưa.
Lâm Khải quơ quơ đầu, xác định mình rất tỉnh táo.
Châu Ngư thấy Lâm Khải, nói: “Tiểu Khải, rửa tay chuẩn bị ăn cơm.”
Ánh mắt Lâm Khải dính chặt vào người tên “xì trum” đó.
“Xì trum” này trông bình thường, thân cao cũng bình thường, ngoại trừ cái đầu xanh lè loẹt ra, không hề có chỗ đặc biệt cả.
Tên “xì trum” đó giúp Châu Ngư cởi tạp dề bếp ra, tay phải không an phận sờ sờ bụng Châu Ngư.
Châu Ngư giới thiệu: “Người này là Cách Cách Vu.”
Lâm Khải nói: “Anh chắc chắn anh ta không phải là xì trum?”
“Đó là bút danh của tôi.” Cách Cách Vu nói: “Tôi và anh đại Ngư đều viết tiểu thuyết, mới quen nhau mấy ngày trước.”
Châu Ngư nói: “Cách Cách Vu muốn xử lý một ít chuyện ở gần đây, cho nên ở chung với tôi.”
Cách Cách Vu nhéo lỗ tai Châu Ngư một cái, nói: “Được rồi, ăn cơm.”
“Tiểu Khải, cậu đi kêu Cao Khải đi.”
Lâm Khải đá đá cửa phòng Cao Khải, nói: “Ăn cơm!”
Cao Khải mở cửa phòng ra, nói: “Tiểu Khải, cậu vào đây một chút.”
“Có chuyện gì anh cứ nói thẳng!”
Owen còn chưa có trở về, một mình Cao Khải ở trong phòng, không biết đang làm gì.
Cao Khải kéo tay Lâm Khải lôi cậu vào trong, vì tránh để Lâm Khải kêu to, Cao Khải trực tiếp bịt kín miệng cậu lại.
Lâm Khải chỉ là một học sinh gầy yếu, dĩ nhiên là không có sức phản kháng. Cậu chỉ có thể nắm chặt quần áo, bảo vệ trinh tiết của mình.
“Anh nói cho cậu nghe, cái tên ‘xì trum’ bên ngoài không phải là người tốt, cậu đi nói cho Châu Ngư cách anh ta xa một chút!”
“Ưm ưm ưm…”
“Anh sẽ buông cậu ra, nhưng mà cậu không được la lên, biết không?”
“Ưm ưm ưm…”
“Nếu biết thì nháy mắt.”
Lâm Khải trừng mắt nhìn.
Cao Khải buông lỏng tay, nói: “Biết rồi thì mau chạy đi nói đi.”
Lâm Khải lùi về sau mấy bước, nói: “Người ta tên là Cách Cách Vu, tên người ta anh còn không biết.”
Mặc dù cái tên” xì trum” hợp với anh ta hơn.
“Anh ta không phải Cách Cách Vu! Tên thật của anh ta là Lam Tinh Linh[1]! Anh ta họ Lam! Cậu chưa bao giờ gặp người họ Lam nên không biết.”
“Em biết, trường học em có người tên Lam Lam Lộ.”
“Được rồi,” Lâm Khải nói: “Tên Cách Cách Vu đó không phải là người tốt, mục đích anh ta tiếp cận Châu Ngư là để ăn cắp bản thảo!”
Lâm Khải cảnh giác hỏi: “Anh không quen tên đó, sao anh biết anh ta không phải là người tốt?”
“Ai nói anh không quen?”
“Vậy anh đi ra ngoài nói cho đại Ngư nghe đi!”
“Không được,” Cao Khải nói: “Thân phận anh hơi khó xử.”
“Tại sao? Anh cũng mắc bệnh ung thư? Sau đó cắt một bên thận?”
“Anh làm sao mà có thể nói một cái cớ kém đến như vậy?”
Lâm Khải ngồi xuống, “Vậy thì anh mau nói cho em nghe đã xảy ra chuyện gì.”
Cao Khải kéo tóc mình, nói: “Anh không sợ tên Cách Cách Vu, nhưng anh sợ Châu Ngư!”
“Hở, tại sao lại có anh Châu Ngư vào đây nữa?”
“Để anh nói cho em nghe. Chuyện là như vầy. Tên Cách Cách Vu đó là bạn trai cũ của anh, anh lừa anh ta nói anh là một nhà văn, hai tụi anh đang lúc còn mặn nồng, anh ta nói mình không có linh cảm, anh liền lấy bản thảo của Châu Ngư cho anh ta nhìn. Lúc ấy bản thảo của Châu Ngư còn chưa hoàn thành, Cách Cách Vu đã trước tiên chép lại ý tưởng của Châu Ngư, đến khi Châu Ngư hoàn thành, Cách Cách Vu bắt đầu lật mặt, không chỉ block anh, còn tố cáo Châu Ngư, cuối cùng không chỉ lãng phí tâm huyết của Châu Ngư, còn phải bồi thường một số tiền lớn! Em hiểu chưa?”
“Thật không ngờ anh lại cặn bã đến vậy?”
…
“Được rồi, anh là một tên cặn bã, sau đó tinh thần Châu Ngư sa sút hết mấy tháng, gần đây mới tốt lên lại, nuốt nguyên trái kiwi cũng là di chứng lúc đó lưu lại,” Cao Khải nói: “Nếu như anh ấy bị tên cặn bã đó làm tổn thương thêm lần nữa, anh không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa.”
Mặc dù Cao Khải phong lưu, nhưng sẽ không nói láo chuyện như vậy.
Cao Khải nói tiếp: “Chuyện này anh không thể đi ra ngoài để xử lý, cho nên nhiệm vụ này đều ở trên người cậu.”
“Vậy em phải làm gì?”
“Đừng để cho Cách Cách Vu lại gần máy tính của Châu Ngư. Tốt nhất tố giác mặt mũi đáng ghê tởm của anh ta!”
Chú thích:
[1] Lam Tinh Linh: tên của Cách Cách Vu là 蓝精灵, xì trum cũng là 蓝精灵, nên tác giả chơi chữ