Owen nói: “Em thấy anh ấy cầm bình giữ nhiệt đi ra ngoài rồi.”
“Bây giờ mà cậu ấy có thể đi đâu?”
Cao Khải cười nói: “Còn có thể đi đâu cơ chứ? Chắc chắn đi an ủi chú cảnh sát rồi.”
Đồn cảnh sát.
Tiểu Lưu cầm hai hộp cơm đi vào, nói: “Cuối cùng cũng giải quyết xong chuyện này.”
Vũ Phi cởi ra hai viên nút áo, nói: “Mấy ngày này mệt muốn chết.”
Cơm ở đồn cảnh sát rất ngon, một mặn một xào, còn có cả dưa muối.
“Người đó thế nhưng lại bị bệnh tâm thần.”
“Rõ ràng như vậy mà cậu nhìn không ra ư?”
“Lỡ anh ta thật sự vì tình mà khổ thì sao?” Tiểu Lưu nói: “Em xem anh ta giống lắm cơ.”
Vũ Phi cười một tiếng, nói: “Nếu anh ta có thể đóng phim, chắc chắn luôn có phim hay mà coi.”
“Đúng đấy, nếu không chúng ta đưa anh ta đến đài truyền hình đi?”
“Thôi đi, làm gì có mấy người diễn viên dám đóng phim chung với anh ta? Không phải photoshop thì là đọc số*. Cậu cũng đừng có khó xử diễn viên người ta chứ.”
*Ý chỉ những người không thuộc kịch bản hay không chuyên nghiệp, trong lúc quay không đọc lời thoại mà đọc 123456, v.v… Rồi dựa vào hậu kỳ mà lồng tiếng.
Tiểu Lưu cười lên, “Anh Phi, em thấy hình như anh ta có hứng thú với anh đấy.”
“Anh ta?”
“Lúc trở lại, bộ dáng anh ta ôm cánh tay anh muốn bao nhiêu thâm tình thì có bấy nhiêu, nếu không anh theo anh ta luôn đi.”
“Vậy sao cậu không theo anh ta?”
“Em không có sức hấp dẫn cực lớn như anh.” Tiểu Lưu nói: “Anh Phi, bộ anh không muốn tìm người yêu à?”
Vũ Phi lắc đầu: “Chờ công việc ổn định lại đã.”
“Đừng gấp, trong đồn có một cái có sẵn cho anh kìa.”
Trong đồn cảnh sát vang lên một tiếng kêu mềm mại: “Anh Vũ Phi!”
Tiểu Lưu cầm hộp cơm đứng lên, nói: “Thôi em đi đây.”
Tiểu Vi đặt một hộp đồ ăn màu hồng xuống trước mặt Vũ Phi, “Anh Vũ Phi, anh nếm thử món này thử xem, em tự mình làm đấy.”
Tiểu Vi là con gái của cục trưởng, có thể nói là nàng công chúa nhỏ của cục cảnh sát. Nàng công chúa này vô cùng ngang ngược, làm việc không kiêng nể ai cả, toàn bộ người trong đồn ai cũng bị cô hại. Từ khi Vũ Phi tới đây, cô công chúa nhỏ này liền chú ý mỗi mình anh.
Vũ Phi nói: “Tôi ăn rồi.”
“Cơm hộp?”
“Ừ.”
Tiểu Vi chu miệng lên, “Không phải nói em sẽ làm đồ ăn cho anh ăn sao?”
“Cô tới trễ quá mà bụng tôi đói quá.”
“Anh nhất định là ghét em, càng chán ghét cơm em làm.”
“Sao cô lại chắc chắn như vậy?”
“Vậy anh nếm thử đi.”
Tiểu Lưu không ngừng nháy mắt với Vũ Phi.
Tiểu Vi là con gái rượu của cục trưởng. Vũ Phi nói cái gì đều không thể đắc tội với cô được.
Vũ Phi hỏi: “Cô làm món gì.”
“Em làm cho anh món thịt kho đấy.”
Thịt kho của Tiểu Vi phát ra một loại ánh sáng đen nhánh xinh đẹp, giống như mái tóc dài mềm mại của thiếu nữ. Ngửi kỹ, còn có mùi thơm của một loại gỗ đàn cháy.
Một món ngon đến như vây, chắc chắn rất khó tìm thấy.
Tiểu Vi gắp miếng lớn nhất, nói: “Anh Vũ Phi, lại đây, em đút anh.”
Tiểu Lưu nhắm hai mắt lại.
“Xem ra tôi tới không đúng lúc rồi.”
Châu Ngư nhìn cảnh trước mắt, lộ ra một cái mỉm cười ý vị sâu xa, “Nếu anh Vũ Phi đã có người đưa cơm trưa rồi, phần cơm này tôi liền mang về vậy.”
Tiểu Vi hỏi: “Anh là ai?”
Châu Ngư nhìn Vũ Phi, cũng nói: “Tôi là ai.”
Vũ Phi dựa vào ghế, nói: “Người yêu tôi.”
Tiểu Vi trợn to mắt, “Cái gì?”
“Tôi là anh trai của người yêu cậu ta.” Châu Ngư đặt bình giữ nhiệt lên bàn, “Đây là cơm trưa em gái tôi làm cho cậu ta.”
Tiểu Vi hỏi: “Sao tôi không biết anh Vũ Phi đã có người yêu?”
“Cô nên hỏi anh Vũ Phi của cô, tại sao không nói cho cô.”
“Tại sao anh không nói cho em biết?”
Vũ Phi nói: “Show ân ái sẽ chết sớm.”
Tiểu Vi cắn môi, dậm chân mấy cái, thở phì phò chạy ra ngoài.
Tiểu Lưu dựng ngón tay cái lên với Vũ Phi, cũng chạy theo đi ra ngoài.
“Đây là đồn cảnh sát, anh là cảnh sát.” Vũ Phi nói: “Nói dối sẽ bị tạm giam.”
“Sao cũng được.”
Vũ Phi húp một muỗng canh gà, nói: “Anh cùng cô ta không có quan hệ gì hết.”
“Không quan hệ?” Châu Ngư hỏi: “Vừa nãy là đang bồi dưỡng quan hệ sao?”
“Còn nói là không ghen.” Vũ Phi nói: “Trở về nói cho em gái em, tối nay anh sẽ qua chỗ cô ấy.”
“Chỗ quá nhỏ, không đủ cho hai người ở.”
“Không có việc gì, có thể chen được. Còn có thể giao lưu sâu một chút.”
Chung cư. Sáng sớm.
Cao Khải mặc một bộ tây trang tỉnh tề, anh đi dạo quanh sô pha một vòng, nói: “Các đồng chí, em phải đi đóng phim đây!”
Các đồng chí: “Ừ.”
Cao Khải hắng giọng một cái, “Em sắp trở thành một ngôi sao sáng trong làng diễn viên Trung Quốc, chỉ cần đóng một lần là nổi tiếng!”
Các đồng chí: “Không tồi.”
“Mọi người không có cái gì muốn nói với em sao?”
Lâm Khải: “Đừng đóng mấy phim nhảm.”
Owen: “Ít scandal thôi.”
Châu Ngư: “Đề cao kỹ thuật diễn.”
Tống Hải: “Cậu nhất định thành công.”
“Mấy người có thể chân thành một chút hay không?”
Lâm Khải vô cùng phối hợp hỏi: “Thể loại phim gì?”
“Thú nhân.”
“Ồ…”
“Em đừng suy nghĩ vớ vẩn.” Cao Khải nói: “Anh nhìn kịch bản rồi, là chuyện về một con quái thú yêu nhau với một công chúa loài người.”
Châu Ngư hỏi: “Kết cục có phải dã thú biến thành hoàng tử hay không?”
“Sao có thể cũ kỹ như vậy.” Cao Khải nói: “Dã thú là Bát a ca.”
“Bát a ca?”
“Bát a ca không cẩn thận đắc tội phù thủy Tát Mãn, phù thủy phù phép, Bát a ca biến thành một con quái thú, chỉ có nụ hôn của tình yêu đích thực mới có thể biến hoàng tử trở về nguyên hình được.”
Owen hỏi: “Anh không cảm giác câu chuyện này rất quen thuộc sao?”
“Có sao?”
“Còn không phải là cốt truyện của Người Đẹp Và Quái Vật và Hoàng Tử Ếch sao?”
“Phim của anh không giống vậy, tụi anh là 52 tập đều như phim hài.”
“Chắc chắn là phim nhảm.” Lâm Khải nói: “Rõ ràng chỉ cần hai giờ là có thể hết phim, cần chi phải làm như thịt tiêm nước, một tí dinh dưỡng đều không có.”
“Cái này gọi là bối cảnh đầy đặn, hình tượng nhân vật đầy đủ.”
“Cho nên anh là quái thú?”
Cao Khải không còn lời nào để nói.
Owen: “Nói nhiều như vậy, rốt cuộc anh diễn cái gì?”
“Thần Rùa.”
“7 viên ngọc rồng?”
“Kiếp trước Bát a ca có cứu một chú rùa đen con, sau lại chú rùa đen tu luyện thành tiên, liền tới tìm ngài báo ân.”
Lâm Khải cười điên cuồng, “Nói nhiều như vậy, nguyên lai anh là ‘rùa tinh’.”
“Em cứ cười đi, nhất định anh sẽ là ‘rùa tinh’ thành công nhất trong giới showbiz Trung Quốc!”
Đoàn phim.
Đạo diễn nhìn tây trang trên người Cao Khải, nói: “Mặc chính thức như vậy sao.”
“Mặc như vậy mới có thể cho đạo diễn một ấn tượng tốt.”
“Được rồi, đi thay quần áo đi.”
Trước kia Cao Khải cũng từng đóng qua nhân vật áo rồng, diễn loại nhân vật quan trọng như vậy vẫn là lần đầu tiên.
Cao Khải nhìn bộ mai rùa đen trên mặt đất, “Đạo diễn, em phải mặc cái này sao?”
“Còn có râu bạc, tóc bạc, đúng rồi,” đạo diễn đưa một cây gậy gỗ qua, nói: “Đây là gậy của cậu.”
“Em không phải là thần tiên sao?”
“Đúng vậy.” đạo diễn nói: “Ông thần già.”
“Không phải, nếu diễn người già, vậy anh còn tìm em làm gì?”
“Chàng trai, đừng nói cậu không hiểu nha?” Đạo diễn nói: “Trào lưu đóng phim bây giờ, bình quân tuổi của diễn viên trong đoàn phim không thể vượt qua 30 tuổi. Đừng nói là rùa, cho dù là Pháp Hải, trên mặt diễn viên cũng không thể có một nếp nhăn nào, bằng không sẽ bị người trong giới khinh bỉ.”
Cao Khải nói: “Đạo diễn, anh suy xét lại một chút, cho em diễn trẻ tuổi một chút đi.”
“Già hay trẻ thì đều là rùa mà.”
“Em có thể diễn một con rùa tự mang tiên khí trong người.” Cao Khải nhỏ giọng nói: “Anh nghĩ thử xem, một con thần rùa nhỏ vừa trẻ tuổi vừa đẹp trai, hấp dẫn biết bao.”
“Cũng đúng.” đạo diễn nói: “Nếu như vậy, cậu thử thay một bộ quần áo khác thử xem.”
“Cảm ơn đạo diễn!”
“Mọi người chú ý, Kiều Thê Tổ An* Của Bát A Ca, màn ba, action!”
*Tổ An, trong tiếng Trung là 祖安, là một thuật ngữ trong game Liên Minh Huyền Thoại, ý chỉ rất hung dữ, trình độ chửi lộn rất ghê gớm.
Đây là cảnh diễn đầu tiên của Cao Khải. Cao Khải sắm vai Thần Rùa tìm được Bát A ca, nói cho hắn biết ý đồ của mình.
Đêm qua Cao Khải đã đọc thuộc làu lời kịch, lại còn có cẩn thận nghiên cứu tâm lý, động tác của nhân vật.
Cao Khải đi tới trước mặt Bát A ca, hỏi: “Bát A ca, ngươi còn nhớ rõ ta sao?”
Tám a ca nhíu nhíu mày, nói: “Vịt quay Bắc Kinh.”
Cao Khải ngẩn người, tiếp tục đọc lời thoại: “Ngươi không nhớ rõ ta cũng bình thường, ta là chú rùa con được ngươi kiếp trước cứu lấy. Nếu không phải nhờ ngươi, chắc lúc đó ta sẽ chết đuối trong nước.”
Bát A ca rõ ràng là không biết chuyện này, hắn lắc đầu, nói: “Mì, mì sợi, mì Vũ Hán, mì trộn An Huy, mì cay Trùng Khánh.”
Mì Vũ Hán
Mì trộn An Huy
Mì cay Trùng Khánh
“Anh trai, anh không sao chứ?”
“NG!”
Đạo diễn đi tới, nói: “Cậu làm gì vậy? Sao cậu không nói theo kịch bản?”
Cao Khải nói: “Có thể là trạng thái anh ấy không tốt.”
“Tôi nói cậu đó!” Đạo diễn đánh một cái lên đầu Cao Khải, nói: “Mấy người mới các cậu, chính là dễ dàng bắt được bộ phim quá mà. Cậu nhìn xem người ta diễn tốt cỡ nào, đọc lời kịch rất rõ ràng, mỗi cái động tác lẫn ánh mắt đều là diễn!”
Người đóng vai Bát A ca phất phất tay, nói: “Không có việc gì, người mới mà, diễn nhiều vai là được. Rốt cuộc diễn kịch không phải là một việc dễ dàng. Chúng ta tiếp tục.”
Đạo diễn ngồi trở lại tại chỗ, “Action!”
Cao Khải nói lời kịch tiếp theo, đi về phía trước một bước, “Bát A ca, ngươi không nhớ rõ ta không quan trọng, ta tới để báo ân với ngươi. Ngươi sẽ gặp được một thiếu nữ từ xa mà đến, nàng ấy đến từ Tổ An xa xôi. Người nơi đó ‘thuần phác thiện lương’, hơn nữa ‘tri thức hiểu lễ nghĩa’. Các ngươi nhất định sẽ hạnh phúc.”