Người Tôi Yêu, Nay Đã Bạc Đầu

Chương 9

Du Dao chơi game đến nửa đêm, sáng hôm sau lại dậy từ rất sớm.

Giang Trọng Lâm đang hâm nóng sữa đậu nành, thấy cô xuống lầu thì ngạc nhiên hỏi: “Sao dậy sớm thế em, khó ngủ hả?”

Du Dao đáp không có vấn đề gì, vào bếp phụ anh hấp bánh bao.

Ăn sáng xong, nhận được một cuộc điện thoại, Giang Trọng Lâm bèn vào phòng làm việc. Ngoài phòng khách, Du Dao cầm thiết bị đầu cuối vừa xem tin tức vừa thực hiện video call với Dương Quân. Cô bạn ở đầu kia đang khoe gương mặt bụ bẫm của đứa cháu trai ba tuổi.

Du Dao ngắm nghía bé con: “Đáng yêu thật đấy.”

Hai người tán gẫu được vài câu thì Dương Quân phải ra ngoài. Du Dao treo máy, đứng dậy đi rót nước uống. Lướt qua phòng làm việc, thấy cửa không khóa, cô thò đầu vào trong.

Giang Trọng Lâm đang viết gì đó trên màn hình mở rộng. Hiện nay có rất nhiều cách thức nhập dữ liệu vào các thiết bị điện tử, gõ chữ hay giọng nói đều tiện và mau, nhưng Giang Trọng Lâm lại thích phương thức viết tay. Khác với ngày trước, cách nhập dữ liệu này giúp giữ nguyên nét chữ, chẳng khác nào một văn bản.

Chữ viết bằng bút máy của Giang Trọng Lâm rất đẹp. Năm ấy anh từng nghiêm túc viết cho cô một bức thư tình với những con chữ xinh xinh. Bức thư được cô đặt dưới giấy đăng ký kết hôn cùng một số giấy tờ chứng nhận khác, không biết bây giờ có còn ở đó hay không.

Cảm nhận được ánh mắt của Du Dao, Giang Trọng Lâm dừng bút, “Sao thế, có gì không hiểu hả em?”

Dứt lời, anh toan đứng dậy.

Du Dao xua tay, “Không có gì đâu, anh làm tiếp đi”, rồi quay lại phòng khách.

Trong phòng khách treo một chiếc đồng hồ. Không giống những chiếc đồng hồ điện tử toàn năng có thể biểu thị thời gian, thời tiết, nhiệt độ, độ ẩm… đang thịnh hành, đây chỉ là một chiếc đồng hồ hình tròn thông thường, kim giây đang tích tắc nhích từng ly. Dù sao cũng là người được sinh ra từ hơn nửa thế kỉ trước nên Giang Trọng Lâm vẫn giữ những thói quen cũ, ví dụ như quen dùng loại đồng hồ này, có thể thấy cụ ông là người hoài cổ theo một nghĩa nào đó.

Khi kim giờ chỉ sang số chín, Du Dao chỉnh trang rồi đứng dậy chuẩn bị ra ngoài. Cô vào phòng làm việc, báo với Giang Trọng Lâm còn đang cặm cụi viết: “Em ra ngoài đây.”

Giang Trọng Lâm lập tức ngẩng đầu, “Sao thế? Có cần anh đi cùng không?”

Du Dao tùy ý đáp: “Không cần đâu, anh cứ làm tiếp đi, em ra siêu thị rau quả tươi của khu mình mua ít đồ thôi, cơm hôm nay em nấu.”

Vừa nghe cô nói thế, Giang Trọng Lâm đứng phắt dậy trong khi vẫn còn đang cầm bút: “Không, giờ anh đi mua luôn, em ở nhà nghỉ ngơi đi.” Anh ngẫm nghĩ rồi bồi thêm: “Trò chơi mình mua lần trước em còn chưa qua màn đúng không?”

Mới đầu Du Dao chẳng nghĩ gì to tát, nhưng khi thấy sự căng thẳng ẩn sâu trong mắt anh, cô sửng sốt: “… Không phải chứ, anh một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng đấy à? Em nghĩ mình không đen tới mức đi mua thức ăn rồi lại vượt thời gian thêm lần nữa đâu.”

Giang Trọng Lâm không nhiều lời, chỉ lẳng lặng đóng nắp bút rồi bước ra ngoài, tỏ vẻ sẽ đi cùng cô.

Du Dao khoanh tay đứng cạnh nhìn anh thay giày, bảo: “Em về bao lâu rồi mà chưa đi mua thức ăn được lần nào hết, sau này anh cũng đâu thể theo em mãi được.”

Giang Trọng Lâm thoáng trầm mặc, tthầm thở dài một tiếng. Anh biết mình không cần phải như vậy, nhưng vừa nghe cô nói muốn đi mua thức ăn một mình, anh vẫn vô thức hốt hoảng một phen.

“Đây là lần đầu nên anh đi cùng em cho quen, lần sau anh sẽ… không đi cùng nữa.”

Hai vợ chồng cùng ra cửa.

Hôm nay là một ngày nắng, dân cư trong khu phố phần lớn là người già và trẻ nhỏ, lớp thanh niên thì tương đối khiêm tốn. Ánh mặt trời xuyên qua tán ngô đồng cao vút, rải mình lốm đốm trên mặt đất. Du Dao đạp lên những vệt sáng, tiến về trước trên con đường yên tĩnh.

Cô bước chầm chậm, thỉnh thoảng lại ngó nghiêng hai bên sân nhà. Khoảng mười phút sau, Giang Trọng Lâm uyển chuyển nói: “Anh đi đường ngắn nhiều nên quen rồi, chỉ chừng mười phút là đến cửa siêu thị thôi.”

Du Dao: “…” Ha, vì suy nghĩ cho ông cụ nhà anh nên em mới cố ý đi chậm, thế mà anh còn dám chê bai.

Cô bèn tăng tốc, bước nhanh như gió, quả nhiên chẳng mấy chốc đã trông thấy siêu thị ở cuối con đường. Thời nay khu dân cư nào cũng có một siêu thị riêng, việc mua sắm nhanh gọn hơn trước rất nhiều. Du Dao đã từng tìm kiếm thông tin về các cửa hàng và tòa nhà ở phụ cận và trông thấy ảnh thật, giờ nhìn tận mắt mới phát hiện rau củ quả ở đây vừa tươi vừa mọng – rất kích thích tâm hồn mua sắm của con người ta.

Du Dao đẩy một chiếc xe đẩy nhỏ như mấy người phụ nữ trung niên đang tán gẫu, tới khu bán thịt trước nhất. Tuy Giang Trọng Lâm nói là đưa cô đi làm quen với nơi này, nhưng cô vốn không cần anh dạy, thành thạo mua đông chọn tây, dù có rất nhiều loại rau củ quả mới mà trước kia chưa từng thấy, cô cũng chẳng quá kinh ngạc.

Nhìn cô trò chuyện tự nhiên với nhân viên mổ cá, Giang Trọng Lâm sực nhớ, hồi còn trẻ, trong hai người thì Du Dao mới là người giỏi thích nghi với hoàn cảnh hơn. Khi đặt chân tới một nơi xa lạ, trong lúc anh còn đang gắng nhớ đường thì cô đã có thể dạo khắp mấy con phố xung quanh, biết nơi nào có thể mua đồ ăn – uống – dùng, thậm chí còn có thể làm thân với láng giềng chỉ trong ba ngày.

Giang Trọng Lâm lại không có khả năng ấy. Tính anh từ nhỏ đã vậy, miệt mài nghiên cứu học thuật thì có thể, còn năng lực thích nghi với hoàn cảnh và giao tiếp với người khác của anh thì gần như bằng không. Chỉ là bây giờ tuổi đã cao, đã trải đời nên mới có vẻ khá hơn xưa.

Anh còn nhớ hai người từng đi du lịch một lần trước khi kết hôn. Bởi vì chẳng ai trong cả hai rảnh rỗi nên họ chỉ ghé qua một thị trấn cổ nổi tiếng cách nhà không xa.

Đàn anh đàn chị biết chuyện thì bảo ấy đích thị là chuyến du lịch để khảo sát xem anh có phải đối tượng kết hôn phù hợp hay không, quyết định xem anh có thể ôm được bạn gái về hay không. Chàng thanh niên Giang Trọng Lâm căng thẳng muốn chết, sợ biểu hiện không tốt là lúc về đường ai nấy đi, thế là chàng ta bèn lên kế hoạch vô cùng tỉ mẩn.

Thế nhưng đến nơi rồi Giang Trọng Lâm mới đứng hình phát hiện, hầu hết thông tin mà mình tìm được là vô ích. So với sự cẩn thận của anh, Du Dao thoải mái hơn nhiều. Cùng là người mới tới vùng này lần đầu, cô lại nhanh chóng tìm được xe buýt đi thẳng tới khách sạn lân cận, để hành lý ở đó rồi dẫn anh ra ngoài ăn. Giang Trọng Lâm lật xem hành trình chinh phục bạn gái, đưa cô đến một tiệm cơm được đánh giá cao, ai ngờ đồ ăn vừa đắt vừa không ngon, hiển nhiên là bị lừa. Du Dao chẳng mảy may để ý, sờ sờ cái bụng mới no lưng chừng, kéo anh tìm được một quán ăn gia đình thì chui tọt vào, bảo ngửi được một mùi hương thơm lừng nên chắc chắn đồ ăn trong quán sẽ rất tuyệt, và quả nhiên là thế.

Lộ trình sau đó gần như đều do Du Dao quyết, ngoài việc xách hành lý, Giang Trọng Lâm hoàn toàn không phải nhọc lòng. Về sau anh bị cuốn theo cô, quên đi những lo âu thấp thỏm trước khi khởi hành, chơi một chuyến đã đời. Họ lần lượt tham quan những di tích cổ từ nổi danh tới vô danh, còn tìm được chốn dừng chân vắng vẻ nên thơ hữu tình, nán lại ngắm cảnh cả một buổi chiều.

Sau khi mấy ngày du lịch ngắn ngủi kết thúc, nhìn lại những việc mình đã làm, Giang Trọng Lâm cảm thấy bản thân không đạt tiêu chuẩn. Khi nghe anh bày tỏ, Du Dao dở khóc dở cười bảo: “Thử thách gì đâu, đúng lúc em có thời gian nên muốn đi chơi với anh thôi, anh nghĩ nhiều rồi. Mà ai bảo anh là bạn trai em thì phải có trách nhiệm chăm sóc em? Em trai à, em còn lớn hơn anh ba tuổi đó, thế thì phải là em chăm sóc anh mới đúng chứ. Thất vọng gì mà thất vọng, bao giờ anh lớn hơn em ba tuổi thì hẵng ôm đồm việc ấy.”

Cô cười, thuận miệng nói đùa.

Giờ thì tốt rồi, anh lớn hơn cô những ba mươi bảy tuổi lận.

Giang Trọng Lâm sống ở đây đã lâu, cũng gặp nhân viên bán cá kia mấy năm trời, nhưng tới hôm nay anh mới biết bà có con trai đang học ở Đại học Hải Thành. Anh nhìn vợ mình đầy kính nể, thấy phong thái của cô còn hơn cả năm xưa.

Hai người mua đồ xong rồi ra ngoài, Du Dao chỉ chỉ một con đường khác, “Đường này có về nhà không anh?”

Giang Trọng Lâm gật đầu, “Có, nhưng anh ít khi đi lắm.”

Du Dao quyết định: “Thế mình đi đường này nhé.”

Du Dao có thói quen nắm rõ địa hình của năm con phố chung quanh nơi mình ở. Giang Trọng Lâm đẩy kính, xách túi nho theo gót cô.

“Để anh cầm bớt cho.” Giang Trọng Lâm bảo.

Du Dao đưa cho anh một con cá.

“Anh xách được mà, em đưa cả sườn đây cho anh.”

“Sao anh nói nhiều thế?”

“…”

“Được rồi được rồi.” Du Dao lấy ra hai bắp ngô từ trong túi, nhét vào tay ông cụ, “Anh cầm thêm đi.”

Giang Trọng Lâm nhìn cái túi lớn trong tay cô, cuối cùng không nói gì nữa.

Con đường này dài gấp rưỡi con đường trước, trên đường có một trường mầm non, thời nay hay gọi là vườn trẻ. Trường được xây trong khu dân cư, có các bé sống ở phụ cận theo học, từ mới tập tễnh biết đi cho đến độ năm, sáu tuổi. Giữa bãi cỏ nhân tạo là đám trẻ đang trong tiết tập thể dục theo nhạc, cả đám tựa như củ cải trắng cắm rễ dưới đất, thỉnh thoảng lại có bé lảo đảo té trên thảm cỏ mềm mại, lăn hai vòng như trái bóng.

Dù trông đáng yêu là thế, nhưng một khi những đứa bé này cất tiếng khóc, cả vườn trẻ sẽ từ thiên đường hóa địa ngục, thiên sứ nhỏ có cánh sẽ trở thành quái vật nhỏ có tiếng thét kinh người.

Đứng ngoài hàng rào nhìn các bạn nhỏ đang tay nâng chân đá, Du Dao thủ thỉ với cụ ông bên cạnh: “Em thấy nhiều nghề ngày xưa giờ lụi rồi, nhưng may mà vẫn còn trường mầm non, sau này không phải lo mình thất nghiệp nữa.”

Trước khi vượt thời gian, Du Dao là một giáo viên mầm non.

Mặc dù cô từng là học sinh cá biệt, từng đánh nam sinh, tẩn lưu manh, ngày nào cũng khoác cái vẻ ông đây chẳng phục bố con thằng nào, nhưng sau khi ngoại mất, cô “cải tà quy chính”, còn đi thi đại học tử tế theo di nguyện của ngoại, sau đó học ngành sư phạm mầm non, thành công trở thành một giáo viên chăm trẻ mỗi ngày.

Sau khi tốt nghiệp đại học ba năm, vào một lần họp lớp cấp ba, biết cô đang làm giáo viên mầm non, bạn học cũ trợn mắt há hốc mồm như bị sét đánh, nhất quyết không tin cô nàng phản nghịch năm nào đã hoàn toàn lột xác.

Nhưng Du Dao không phải một giáo viên mầm non bình thường, mà là người được các bạn nhỏ yêu quý nhất. Đám trẻ thân thiết gọi cô là “Cô Cá”, vì giành cô Cá mà hai lớp còn thường xuyên la khóc rầm trời. 

Du Dao nhẩm tính, những đứa trẻ cô từng chăm bẵm năm nào nay gần như đều lớn tuổi hơn cô rồi.