Tối hôm lần nữa chung chăn gối với người vợ xa cách bao năm mới gặp lại, ông chồng lớn tuổi chẳng hiểu sao cứ buồn cười mãi. Du Dao bị anh cười đến nỗi bi thương dần bay hết, cuối cùng chỉ muốn dần ai kia một trận.
Sáng hôm sau, Giang Trọng Lâm tỉnh dậy từ rất sớm. Anh chớp chớp mắt, cảm giác có gì đó đè lên vai mình, vừa cúi xuống liền thấy một mái đầu đen nhánh.
Anh sực nhớ ra, đêm qua mình và vợ ngủ chung một giường. Tuy đã qua rất lâu, nhưng Giang Trọng Lâm vẫn không quên được thói quen ngủ bá đạo của vợ. Nếu ngủ một mình, cô nàng sẽ độc chiếm nguyên chiếc giường, nhích tới nhích lui liên tục. Còn khi ngủ chung, nếu trời quá nóng, hơn nửa giường sẽ thuộc về cô, còn không cho anh tới gần; nếu trời lạnh, anh có muốn nằm cạnh ngủ cô cũng không cho, bắt phải dán sát vào rồi rúc đầu vào lòng anh, im lìm hệt như hiện tại.
Những lúc thế này, anh chỉ cần động đậy là cô sẽ tỉnh ngay, vô thức vung tay hoặc đá chân một cái cứ như mơ thấy bất ngờ bị ngã từ trên cao xuống vậy. Hồi hai người mới kết hôn, anh cảm thấy thói quen này siêu đáng yêu siêu thú vị, hôm nào cũng cố ý thức sớm hơn cô rồi thình lình di chuyển, nhìn cô huơ huơ tay, mơ màng hé mắt, thò tay sang chộp anh về.
Những khi vào hè, trước khi ngủ anh còn lén chỉnh nhiệt độ điều hòa hơi thấp xuống để Du Dao ngủ một lát sẽ tự lăn tới nằm sát anh, chứ không phải chê anh nóng đuổi anh sang một bên nằm chèo queo.
Vài phần nghịch ngợm thời trẻ kia giờ đã không còn nữa. Lặng lẽ nằm nghe tiếng hít thở nhè nhẹ bên tai, Giang Trọng Lâm chợt ngẩn ngơ. Lúc Du Dao vừa biến mất, anh luôn không ngủ được, hoặc ngủ rồi lại đột ngột tỉnh dậy nhìn qua bên cạnh, dường như cô vẫn nằm đó, vẫn tựa vào vai anh.
Chút sức nặng trên vai hệt như giấc mộng hôm nào. Giang Trọng Lâm nhìn về ô cửa sổ ngập nắng, khẽ thở dài, nhắm mắt lại.
Cuối cùng Du Dao cũng dậy, cô nhích đầu, xoay người, rúc vào chăn. Giang Trọng Lâm tưởng cô vẫn chưa tỉnh táo, nhưng rửa mặt thay đồ xong vẫn thấy cô vẫn trùm kín mít, anh đành đi tới hỏi: “Du Dao? Dậy đi ăn sáng nào.”
“Em không ăn.” Du Dao ló đầu khỏi chăn, nằm bẹp trên giường, hơi khó chịu nhíu mày. Cô thấy không khỏe lắm, đã nhức đầu còn buồn nôn, chẳng có tí khẩu vị.
Chắc là tối qua tắm xong phơi gió lâu quá, Du Dao nghĩ, đưa tay sờ trán. Giang Trọng Lâm thấy vậy cũng ướm thử trán cô, “Sao thế? Chóng mặt? Hay là sốt rồi?”
Trán không nóng lắm, nhưng Giang Trọng Lâm sợ đo tay không chuẩn nên đứng lên bảo: “Đợi anh chút, anh đi tìm nhiệt kế.”
Cầm nhiệt kế về, anh phát hiện Du Dao không còn trên giường, trong phòng vệ sinh có tiếng nôn. Anh vội đi vào, thấy cô đang súc miệng bên bồn rửa tay, lo lắng hỏi: “Sao lại ói thế này, phát sốt thật rồi? Em qua đây, chúng ta đo nhiệt độ trước đã.”
Nhiệt kế bốn mươi năm sau dùng rất tiện, chỉ cần đặt lên trán ba giây là xong. Du Dao nhìn anh kề cái nhiệt kế bèn bẹt vào trán mình, nói: “Chắc tại tối qua trúng gió lúc ngồi bên bờ hồ, em thấy không nóng, nhưng chẳng hiểu sao lại hơi buồn nôn.”
Giang Trọng Lâm cầm nhiệt kế, đúng là không sốt.
“Em cứ nghỉ ngơi thêm đi, nhớ đắp chăn đàng hoàng. Anh đi lấy chút đồ ăn, em ăn lót dạ rồi hẵng ngủ.”
Du Dao nôn xong thì thấy đỡ mệt hơn, có điều vẫn lười ra ngoài nên vẫn gật đầu đồng ý. Giang Trọng Lâm mang một bữa sáng đơn giản về, Du Dao không đói, chỉ húp nửa bát cháo, ăn cái bánh bao bé rồi lại lăn ra ngủ tiếp.
Giang Trọng Lâm không yên tâm, đành ngồi cạnh trông cô, sợ lát nữa cô khó chịu hay muốn uống nước gì đó.
Đánh một giấc hai tiếng liền, Du Dao cảm thấy khỏe hơn nhiều, bò dậy là lại sung mãnh như trước. Giang Trọng Lâm vẫn rất lo lắng, thử nhiệt độ cho cô lần nữa.
“Được rồi mà, em không sao.” Du Dao không hề quan tâm vấn đề cỏn con này, “Hôm qua vẫn chưa kịp ghé xem vườn trái cây, giờ mình đi thôi.”
Giang Trọng Lâm chỉ còn cách cùng cô đi thăm vườn. Ở đây có trồng quýt, hai người từng thấy thành viên hiệp hội dẫn người nhà đến hái. Du Dao đi dưới tán cây, nhìn những cành quả trĩu nặng, nhảy lên ngắt lấy quả to nhất ở một đầu cành.
Quả quýt thoạt trông vẫn chưa chín muồi với chút sắc xanh trên nền vàng cam, xanh cam giao hòa cực kì đẹp mắt. Du Dao thuận tay bóc vỏ, ăn một múi rồi đưa cho Giang Trọng Lâm.
Anh cũng thử một múi, lắc đầu: “Quả này chưa chín, hơi chua.”
Du Dao buồn cười, “Được mà, đâu có chua đâu.” Dứt lời lại bỏ một múi vào miệng. Hai cô gái trẻ hái quýt đằng kia thấy cô, vẫy tay gọi cô Giang. Hai cô nàng này tối qua lúc tắm đặt nhiều vấn đề nhất, vô cùng tò mò về cô.
“Cô Giang ơi, ban nãy em nghe ông chủ vườn nói quýt khu trong kia đã chín rồi, còn to hơn ngọt hơn, cô có muốn đi hái với bọn em không ạ?”
“Đi đi.” Du Dao cũng hứng thú, lập tức đi theo không nhiều lời.
Quýt phía trong đúng là chín sớm hơn, gần như cả quả đều cam, có quả còn đỏ như đèn lồng. Du Dao tò mò hái một quả đỏ nếm thử, cảm thấy hơi ngọt quá, mới ăn hai múi đã lén nhét cho Giang Trọng Lâm.
“Này ngọt nè, anh ăn đi.”
Giang Trọng Lâm cầm ăn.
Du Dao vừa dời mắt liền thấy hai cô nàng kia đang chăm chăm nhìn sang, kích động thì thào với nhau.
“Hai em nói gì đó hả?” Du Dao buồn cười hỏi.
Hai cô bé cười toe, đáp với vẻ mặt chẳng khớp với lời: “Bọn em đang khen ngọt quá, quýt ngọt quá, siêu ngọt luôn!”
Dạo thêm một lát, thấy đã sắp đến giờ cơm, mọi người cùng quay về. Bữa cơm trong nông trang rất phong phú, có cả thỏ hoang nuôi thả trên núi. Đến thời điểm hiện tại, hầu hết thức ăn đều do người hoặc máy nuôi trồng, bất cứ thứ gì có chữ “hoang” đều là đồ hiếm.
Du Dao chỉ mới ăn vài quả quýt, ban đầu cô cũng thấy hơi đói, nhưng vừa bước vào đại sảnh, mùi tanh thịt cá lẫn với dầu mỡ liền xộc vào mũi, dạ dày lập tức cuộn lên. Cô căng mặt ra ngoài nhà ăn hít sâu vài hơi, đè cảm giác đã xông tới ngực xuống.
Giang Trọng Lâm thấy cô mặt biến sắc bước nhanh rời khỏi thì cũng đi theo, “Vẫn còn khó chịu sao?”
“Không được, phải đi xem bác sĩ thôi.”
Đoàn người đang chờ cơm trong nhà ăn cũng thấy không ổn, có một học trò thử ngó quanh, “Cô Giang sao thế nhỉ, khó chịu ở đâu ư?”
Có ông bảo: “Sáng nay lão Giang còn tìm nhiệt kế, đừng nói là phát sốt nhé?”
Đúng lúc có người nhà của một giáo sư là bác sĩ Trung y, thấy vậy liền đứng dậy muốn đi xem.
Giang Trọng Lâm đòi về thành phố Hải Thành đi bệnh viện khám, Du Dao cho rằng anh chuyện bé xé ra to, hai người vẫn đang thảo luận cuối cùng có về hay không thì ở cửa có người gọi họ, “Thầy Giang ơi, nếu cô khó chịu thì thầy dẫn cô sang kia để cô Lăng Ngọc xem thử đi ạ.”
Cô Lăng Ngọc là một bác sĩ Trung y hơn năm mươi tuổi, trông rất hiền từ. Bà sang chào hỏi hai người rồi bắt mạch cho Du Dao.
Ban đầu Du Dao còn không cảm thấy gì, nhưng khi xem mạch, cô Lăng Ngọc bỗng ồ một tiếng, sau đó cẩn thận ấn cổ tay cô lặng thinh hồi lâu, thành ra cô cũng bắt đầu khó hiểu.
Giang Trọng Lâm nhìn cô, ánh mắt thoảng nét âu lo, tay Du Dao vừa được buông ra là anh đã hỏi ngay: “Sao rồi bác sĩ, có phải bệnh rồi không ạ?”
Tầm mắt Lăng Ngọc lướt qua Du Dao rồi lại quay về thầy Giang. Bà tằng hắng một cái, cười đáp: “Không phải bệnh, mà là… Mang thai.”
Mấy người lo lắng đến gần xem đều đần ra, đương sự Du Dao thì hơn cả thế, trợn mắt há mồm hồn ngao du. Còn thầy Giang hơn sáu mươi tuổi tài đức vẹn toàn gặp chuyện không hoảng hiện giờ đang cực kì cực kì chấn động.
“Mang thai?” Anh ngỡ ngàng nhắc lại, ngỡ ngàng đẩy kính theo bản năng, ngỡ ngàng cúi đầu trao đổi một ánh mắt với cô vợ cũng đang ngỡ ngàng xong mới dường như tìm về được chút lí trí.
“Đúng thật là mang thai?” Anh không thể không xác nhận lần nữa với Lăng Ngọc.
Bác sĩ Lăng Ngọc gật đầu vô cùng chắc chắn, “Phải, được chừng hai tháng rồi.”
Hai tháng? Du Dao chỉ mới vượt thời gian tầm hai tháng, mà trong khoảng thời gian này hai người chưa từng chung chăn gối, vậy nghĩa là trước khi vượt thời gian cô đã có thai rồi? Hơn nữa cũng chỉ vừa “dính” chẳng bao lâu?
Nghĩ thế, ông Giang hiếm khi chậm tiêu một lần, ngớ ra nửa ngày xong lòng loạn như cào cào, chỉ biết nhìn Du Dao.
“Du Dao không giống người thường lắm, em ấy từng vượt thời gian nên tôi kiến nghị tốt nhất nên đến bệnh viện kiểm tra tổng quát… Dù sao thì cũng xin chúc mừng hai người trước nha.”
Vì chuyện này, vợ chồng thầy Giang buộc gác lại chuyến hành trình còn dang dở, quay về thành phố Hải Thành.
Giang Trọng Lâm có học trò cũ làm việc ở bệnh viện tốt nhất thành phố, ngày trước anh chữa bệnh ở đó, giờ dẫn Du Dao đi kiểm tra vẫn đến đây.
Hai người chưa chờ bao lâu đã có kết quả kiểm tra chi tiết. Thân thể người mẹ rất khỏe mạnh, thai nhi chín tuần cũng đang phát triển tốt.
Du Dao thử tính, không ngờ chỉ khoảng một hai ngày trước khi cô vượt thời gian. Chuyện xảy ra ngay thời điểm ảo diệu ấy, không biết lúc ấy đã được tính là mang thai chưa.
Cô đến tháng không đều, chậm một hai tháng là chuyện rất bình thường. Hơn nữa cô còn bất ngờ gặp biến cố lớn như vậy, cứ tưởng mình im lìm cả hai tháng nay là do bị tâm trạng ảnh hưởng nên chẳng buồn để ý. Thêm việc dù vượt thời gian chỉ là chuyện trong chớp mắt, nhưng Du Dao luôn được nhắc nhở là đã qua bốn mươi năm, thành ra cũng quên béng mất khả năng mang thai. Mà nói cũng ngộ, suốt một năm chung sống, hai người chưa từng dùng biện pháp ngừa thai, nhưng lúc nào không có lại có vào lúc này, khéo thế không biết.
Đến Du Dao còn không lường được, huống chi là Giang Trọng Lâm. Độc thân bốn chục năm ròng, tự dưng vợ trở về thì cũng thôi đi, đã thế còn bất ngờ biết mình có con.
Cầm kết quả kiểm tra, thầy Giang tuổi trẻ mất vợ, về già có con hoàn toàn choáng váng.Phù Hoa có lời: Tình tiết mang thai tui đã nghĩ ra từ trước khi mở hố rồi, lúc đó còn đắc ý tưởng tượng xem mọi người sẽ sợ hết hồn con chồn như nào. Ai dè mới đăng chương đầu đã bị đoán trúng hết trơn, mất mặt chết đi được. [chết ở trong lòng nhiều ít]