“Em ở nhà một mình không sao chứ?” Giang Trọng Lâm hỏi.
Du Dao ngồi trên sô-pha xua tay ra sau: “Không sao hết, anh đã hỏi ba lần rồi đấy.”
Giang Trọng Lâm vẫn không kìm được dặn dò: “Trưa anh không về, tủ mát có sẵn thức ăn, em nấu đàng hoàng chứ đừng ăn mỗi đồ vặt nhé. Đừng ngủ quá giấc, trái cây nhớ rửa sạch rồi hãy ăn.”
“Biết rồi ——.”
Ngẫm thấy hình như không còn gì để nhắc nữa, mà nói thêm thì khéo Du Dao lại cáu, Giang Trọng Lâm đành thay giày, hôm nay anh có tiết học mở ở Đại học Hải Thành. Trước khi anh đi, quản gia thông minh khảm trên tường kịp thời nhắc nhở, “Thưa ông, hôm nay sẽ có mưa, ông nhớ mang dù khi ra ngoài.”
Giang Trọng Lâm bèn cầm chiếc ô to màu xanh biển sẫm ngay cửa rồi ra khỏi nhà.
Không bao lâu sau, Du Dao tắt trò chơi, quăng thiết bị trải nghiệm, bò dậy khỏi sô-pha, thay đồ, buộc tóc, chẳng chốc đã khoác ba lô ra cửa đổi giày. Lúc cô mở cửa, quản gia nhận diện được thân phận chủ nhân, lại đing đoong nhắc nhở như một quản gia đích thực: “Thưa bà, hôm nay trời sẽ mưa, bà ra ngoài đừng quên mang dù nhé.”
Thế là Du Dao cầm theo cái ô đỏ bé hơn trên giá.
Hôm nay Giang Trọng Lâm phải lên lớp ở Đại học Hải Thành. Đó cũng là đích đến của Du Dao, tuy nhiên cô không đến để nghe giảng mà là để tham quan. Sở dĩ giấu Giang Trọng Lâm là vì cô biết, nếu cô bảo mình muốn đi cùng thì anh nhất định sẽ dẫn cô dạo quanh trường, thu xếp cho cô ngồi trong văn phòng chờ, rồi cứ lo cô sẽ thấy buồn chán. Ôi thôi đến là rắc rối, chẳng bằng tự đi cho xong.
Ra khỏi khu nhà, Du Dao đứmg tại trạm dừng xe, học Giang Trọng Lâm gọi một chiếc xe trống đến. Đây là xe công cộng không người lái, có loại một chỗ, hai chỗ hoặc nhiều chỗ, có thể lái tự động, là sự lựa chọn tiện lợi và phổ biến nhất của phần đa mọi người. Du Dao chưa được tự ngồi bao giờ, cô hào hứng mò mẫm một chốc, chờ xe tới lại leo lên táy máy hồi lâu.
Trước đây Du Dao cũng biết lái xe, nhưng ngẫm thấy xe bây giờ đã khác xưa, cô chọn hình thức lái tự động, đặt điểm đến, sau đó ngồi ngắm cảnh hai bên đường.
Cô đã từng tìm thông tin và được biết, tuy Đại học Hải Thành quản lý cổng trường nghiêm ngặt nhưng quyền ra vào của các giáo viên được liên kết đồng thời với con cái và bạn đời. Thân thiện với người dùng là thế, nên Du Dao chỉ cần quét thẻ căn cước là vào được ngay.
Bầu trời âm u chưa trút cơn mưa nhưng nổi gió ào ào, mấy ngày nay thời tiết chớm trở lạnh.
Du Dao bước đến nhìn cánh cổng lớn cổ kính. Cô theo chân một tốp sinh viên trẻ măng đang chuyện trò rôm rả, quét thiết bị đầu cuối chứng thực danh tính, thành công “xâm nhập” vào trường.
Khuôn viên Đại học Hải Thành rất rộng, cách cổng trường không xa có một tấm bản đồ to, trên đó có mã QR nhận bản đồ điện tử. Du Dao quét mã, vừa dùng thiết bị đầu cuối xem bố cục kiến trúc của trường vừa nghĩ bụng, kiểu này quả là tiện cho dân mù đường, đãi ngộ của sinh viên thời các cô đúng là xách dép cho thế hệ ngày nay.
Du Dao không biết Giang Trọng Lâm dạy ở đâu, có điều cô định ghé qua thư viện trường. Gần đây cô thử tìm hiểu mình cần thi chứng chỉ hành nghề gì nếu muốn tiếp tục làm giáo viên mầm non, đảo mắt nghía phần mục lục với ti tỉ thứ phải học xong, mặt cô đần thối, như thấy ác mộng thời sinh viên được tái hiện.
Nhưng Du Dao có một ưu điểm, ấy là một khi đã quyết tâm làm gì thì sẽ kiên trì đến cùng. “Biết khó mà lui” không hợp với cô, mà phải là “dũng cảm đương đầu”.
Vậy nên hôm nay cô tới để tìm sách tham khảo, nghe đâu thư viện của trường có kho tàng sách đồ sộ nhất thành phố.
Du Dao lần theo bản đồ tìm đến thư viện, một kiến trúc bề thế gồm ba tòa nhà hình cầu[1] từ cao tới thấp giao nhau. Nhìn từ xa, nơi đây trông như ba quả cầu bạc, đến gần mới biết mặt ngoài phủ đầy những cửa kính xinh xinh. Bước vào trong rồi, Du Dao phát hiện thư viện ngập tràn ánh sáng, nếu gặp ngày trời trong nắng ráo thì hẳn sẽ lung linh kì ảo lắm thay.
[1] Có thể search The Spheres – một trong những trụ sở của Amazon để dễ bề hình dung.
Từ cổng trường đến đây, Du Dao gặp không ít sinh viên, có cả một đoàn rầm rộ về ký túc xá sau tiết học, nơi nơi phơi phới xuân xanh. Trong thư viện còn đông hơn ngoài kia, nhưng người nào cũng giữ im lặng, thi thoảng có ai đó trót nói to là bị bạn nhắc ngay, thế nên yên tĩnh hơn hẳn.
Đứng trước bản đồ và bảng hướng dẫn ở tầng một, Du Dao hơi phân vân giữa khu sách thực và khu sách điện tử, cuối cùng cô quyết định dạo khu sách thực trước.
Đa số sinh viên ở đây đều có vẻ nhàn nhã, họ hoặc ngồi bên bàn, hoặc tựa vào giá, chầm chậm lật sách. Du Dao tìm một lượt mấy quyển trong thư mục, có thì có đấy, nhưng xét bề dày và trọng lượng của chúng, cô mạnh dạn bỏ qua chỗ này, vòng sang khu sách điện tử bên kia.
Khu vực này nhiều sinh viên hơn, đương nhiên phần đông là tới tra tài liệu hoặc tìm tham khảo. Du Dao vừa ngó sơ qua đã thấy mười mấy gương mặt chán đời đang hí hoáy viết, chắc là chạy luận văn hay gì gì đó.
Xem đi, thế giới thay đổi biết bao điều, song vẫn có vài thứ không thể đổi thay, chẳng hạn như luôn có những học sinh phải đau khổ làm bài tập.
Du Dao chọn một bệ đọc trống, ngồi lướt thiết bị đầu cuối cá nhân. Cô bật công cụ tìm kiếm, dò tên từng quyển trong thư mục. Không hổ là nơi lưu trữ sách lớn nhất thành phố Hải Thành, toàn bộ số sách được liệt kê trọn ba trang của cô đều có cả, mà tiện nhất là cô có thể đóng gói chúng, sao lưu hết đến thiết bị đầu cuối cá nhân.
Năm 2058, sách được lan truyền vô cùng rộng rãi, rất nhiều quyển cho phép tự do xem, vô số sách chuyên ngành thuộc mọi lĩnh vực trên thế giới đều cung cấp bản điện tử miễn phí, không cần mua, chỉ cần sẵn lòng. Do sách giấy giá khá cao nên đại đa số đều tải bản điện tử về đọc.
Sao lưu sách cho mình xong, Du Dao còn tại chỗ thể nghiệm miễn phí một tiết học của đại học hiện nay. Hải Thành có ngành Giáo dục Mầm non, đến thư viện ngoài đọc sách còn có thể xem các video dạy chuyên ngành.
Điều kiện tự học ở đây quả thực rất tốt.
Bệ đọc của Du Dao nằm ở một góc vắng teo gần cửa sổ. Lúc đeo tai nghe nghe giảng, một tia chớp sáng lòe lóe qua ô cửa, tiếng sấm vang rền như kề sát tai cô.
Cô ngó ra ngoài, trời bắt đầu mưa, đám người bên dưới tán loạn chạy tìm chỗ trú.
Chợt, có hai nữ sinh vội vội vàng vàng tới chỗ cạnh Du Dao, quét mở hai bệ đọc xong liền lật đật tìm sách. Một cô nhỏ giọng oán trách, “Bảo nhanh nhanh cậu không chịu, giờ đợi tụi mình tìm được hết sách tham khảo cô kêu thì tiết công khai của giáo sư Giang cũng kết thúc mấy đời rồi!”
Nghe nhắc tới giáo sư Giang, Du Dao quay sang nhìn hai cô gái, chắc mẩm họ đang nói về ông chồng nhà mình. Hai người kia không chú ý đến cô, nữ sinh bị hờn liếc cô bạn, “Cậu gấp gì chứ, kết thúc thì xem video ghi lại thôi, chả hiểu sao cứ một hai đòi nghe trực tiếp, trực tiếp còn chẳng rõ bằng video.”
“Cậu thì biết gì, phải ngồi đó mới có không khí! Năm nay giáo sư Giang càng ngày càng ít về trường lên tiết, lần trước mình mới vừa đặt mông tới nhà, không kịp đến luôn!”
“Ban xã hội các cậu bị sao thế, còn khoa trương hơn cả lúc mình theo đuổi idol. Biết thầy Giang là nam thần các cậu công nhận rồi, nhưng có nhất thiết phải dùng kính ngữ miết không? Cứ phải gọi là giáo sư Giang mới được hả?”
“Khỉ gió, thầy Giang vô đối của tụi mình có chỗ nào không tốt chứ?! Thầy ấy mà trẻ lại hai mươi tuổi, mình cũng ước gì được gả cho thầy!”
Du Dao: “…”
Cô bạn kia nghe vậy, trưng ra vẻ mặt vượt sức chịu đựng, “Bạn hiền à, đừng có nằm mơ giữa ban ngày, tỉnh táo lại đi, dù là phiên bản trẻ trung hay lớn tuổi thì nam thần cũng sẽ không để ý cậu đâu.”
“Thì đã sao, có ai đánh thuế ước mơ đâu nào ~”
Hai cô gái nhỏ giọng đùa giỡn, nhanh chóng sao lưu hết sách, dắt nhau hấp tấp chạy đi mà chẳng hề hay biết, vợ của giáo sư Giang mình vừa nhắc suốt đang ngồi ngay cạnh.
Du Dao trông ra cửa sổ. Chẳng mấy chốc, cô thấy hai chiếc ô hoa cùng tiến vào màn mưa, đi về hướng mấy tòa nhà cao cao thấp thấp lấp ló trong mảng cây xanh đằng sau.
Chắc là Giang Trọng Lâm đi dạy bên kia rồi.
Du Dao nhướng mày cười. Người trẻ tuổi đúng là đầy sức sống, từng tiếng nói cử chỉ mang cái nét ngốc nghếch thú vị chỉ tuổi đó mới có. Đang cười dở, Du Dao bỗng khựng lại, sực nhớ tới một chuyện. Cô ôm suy nghĩ thế này nhìn mấy cô cậu mười mấy hai mươi vừa lọ mọ ra đời, vậy có lẽ nào ông cụ nhà cô cũng thấy cô y hệt… một nhóc khờ?
Xem xong hai tiết, Du Dao nhìn đồng hồ, đứng dậy đóng bệ đọc, đoạn vươn vai, xách ba lô chuẩn bị đến nhà ăn ở đây dùng bữa. Canteen số 3 gần nhất nên cô đi thẳng tới đó luôn.
Trời mưa tầm tã. Đến nhà ăn lớn có hẳn mấy lầu, Du Dao chả buồn để ý ống quần hơi ướt của mình, cô ngửi ngửi hương thơm tỏa ra từ các ô cửa sổ bán đồ ăn, cuối cùng chọn một ô treo biển “Lẩu khô[2] Tứ Xuyên chính tông”.
[2] Lẩu khô (麻辣香锅), là một món ăn gồm rau củ, thịt và các loại gia vị Tứ Xuyên, bắt nguồn từ núi Tấn Vân ở Trùng Khánh, dung hợp từ hương vị cay tê của tỉnh Tứ Xuyên và thành phố Trùng Khánh.
Trong khi đợi đầu bếp chuẩn bị, Du Dao nghe thấy vài chàng choai choai tán dóc. Chàng nào chàng nấy đầu như tổ quạ, ngáp ngắn ngáp dài, có vẻ vừa ngủ dậy đã qua kiếm ăn.
Vốn Du Dao cũng chẳng chú ý, cho đến khi có một cậu nhắc tới thầy Giang: “Phần nào cũng nhờ hôm nay thầy Giang lên tiết công khai, lão Lưu vì đi nghe giảng mới trực tiếp thông báo đổi giờ ba tiết đầu buổi sáng, không thì… Tối qua cày game suốt đêm, hôm nay mới sáng tinh mơ đã phải dậy tới lớp điểm danh, lại còn là tiết của lão Lưu nữa chứ, mệt gần chết!”
“Chí lí, để lát về bái thầy Giang vài cái, cầu cho thầy lên tiết công khai nhiều nhiều rồi dẫn lão Lưu đi, chúng ta cũng không cần phải khổ sở thế này.”
“Uầy, nói vậy nghe cứ như thầy Giang đang “kéo quái” ý!”
Cả bọn cười phá lên.
Du Dao cũng bật cười vì từ “kéo quái”. Nghe thấy tiếng cười sau lưng, mấy anh chàng xuềnh xoàng ngoảnh đầu, phát hiện ra là một chị gái xinh đẹp thì đều thấy hơi ngượng.
Vừa lúc ô cửa gọi số, cả bọn nhận đồ ăn đóng túi rồi lủi ngay sang một bên. Đến lượt Du Dao, cô đang định chuyển khoản, ngờ đâu đầu bếp trong kia bảo: “Ô này không nhận chuyển khoản chị ơi, chỉ thanh toán được bằng thẻ ăn cơm của sinh viên thôi.”
Du Dao: “…”
Cô quay đầu ngó trái ngó phải, toan túm tạm nhóc nào nhiệt tình nhờ quẹt thẻ giúp rồi chuyển khoản lại cho người ta sau, ai dè vừa lia mắt đã bắt gặp thầy Giang cách đó không xa đang bước vội đến.
Chỗ vừa rộng vừa đông thế này cũng chạm mặt được á? Thấy đôi mày anh khẽ cau lại, Du Dao huơ huơ tay: “Anh có thẻ ăn cơm không?”
Tác giả có lời:
Ban đầu tính là một trăm sáu chục ngàn chữ, nhưng giờ chắc chỉ một trăm hai chục ngàn là xong.
Manh: Cảm ơn Sườn đã cứu tui khỏi chiếc “Giang lão nam thần” =)))) Hỏi Sườn xong thấy mình còn phải học hỏi nhiều lắmmm.