Người Tôi Yêu, Nay Đã Bạc Đầu

Chương 11

Vừa trở về từ siêu thị, Du Dao thấy cửa nẻo mở toang. Cô xách túi hoa quả mới mua vào nhà, bắt gặp một cô gái nom chừng suýt soát tuổi cô đang ngồi trên sô-pha.

Thấy bóng dáng cô, cô gái nọ ngước mắt trông lên với vẻ ngạc nhiên, nhìn túi hoa quả trong tay cô thì đâm hiểu lầm, đứng dậy cười nói: “Cậu tìm thầy Giang à? Thầy ấy đang bận tí việc, cậu ngồi đây chờ xíu nhé.”

Du Dao nhướng mày trong khi cô nàng nhiệt tình bắt chuyện: “Cậu là hàng xóm hay sinh viên của thầy Giang thế? Chắc là sinh viên ha, cũng học ở Đại học Hải Thành à? Hình như mình chưa gặp cậu bao giờ thì phải. Qua đây qua đây, để mình cất hoa quả vào tủ lạnh cho, ngồi đây chờ mình đi lấy nước nhé.”

Du Dao: “…” Vì cớ gì mà cô đây lại cư xử như nữ chủ nhân của ngôi nhà này vậy?

Cô đưa túi hoa quả cho cô gái mà chẳng giải thích gì, sang ngồi ở phía bên kia sô-pha, mở phần trò chơi Hành tinh hoang vu lưu từ hôm qua rồi bắt đầu làm nhiệm vụ của ngày hôm nay.

Cô gái rót nước bưng ra, thấy Du Dao tự tiện như vậy thì lấy làm khó chịu, cái người này bất lịch sự quá chừng!

“Cậu tự ý mở tivi nhà thầy chơi game thế không hay lắm đâu.” Thầy Giang hiền thì hiền thật, nhưng đến nhà thầy chơi trò chơi thì quả là lạ lùng. Dứt lời, cô nàng liếc trò chơi trên màn hình, ngạc nhiên nghĩ, tivi nhà thầy Giang cũng cài game cơ á?

Du Dao thấy cô gái nhíu mày thì hỏi: “Thầy Giang đang làm gì vậy?”

Cô nàng ngờ vực nhìn sang, hơi đắn đo về lai lịch của cô, nghe vậy thì đáp ngắn gọn: “Thầy đang tìm tài liệu mà thầy mình nhờ mình đến lấy. Cậu là… sinh viên của thầy hả?”

Du Dao thành thật lắc đầu: “Không.”

Cô nàng kinh ngạc: “Vậy cậu là ai?” Người này quen cửa quen nẻo vào nhà, tay xách hoa quả, mặt mày tự nhiên, làm cô tưởng là sinh viên tới thăm thầy Giang chứ.

Du Dao vừa định trả lời thì thấy Giang Trọng Lâm bước ra từ thư phòng, thế là cô ngoái lại bảo anh: “Em mới mua dâu tây, để trong tủ lạnh ấy.”

Gu ăn uống của hai người chẳng khớp là mấy, nhưng trong các loại trái cây thì đều thích dâu tây nhất, trước kia sống chung còn thường mua thức quả ấy về cùng thưởng thức. Hôm nay Du Dao đi mua hoa quả thì bắt gặp dâu tây tại siêu thị, bấy giờ mới biết thời nay có đủ loại hoa quả trái mùa —— lại một chuyện tốt sau khi vượt thời gian. Ít ra sau này sẽ không xuất hiện tình trạng tự dưng thèm gì đó cồn cào ruột gan nhưng chẳng xơi được vì trái mùa.

Du Dao chợt nhớ tới một chuyện hơi hơi mất mặt.

Lấy Giang Trọng Lâm chưa được bao lâu, vợ chồng mới cưới khó tránh gắn bó keo sơn, vào một đêm nào đó, sau khi chuyện ấy kết thúc, cô giang tay giang chân trên giường, nhìn mấy vết đỏ mờ mờ trên đùi, bỗng thấy thèm dâu tây. Thèm khủng khiếp. Có đôi khi con người ta kỳ quặc vậy đấy, dưng đâu thèm gì thì càng nghĩ càng không nhịn được. Cô gác chân lên người Giang Trọng Lâm, bất chợt nâng cẳng đá đá anh.

Giang Trọng Lâm nhổm dậy tức thì, gương mặt trẻ trung tuấn tú còn vương sắc đỏ nhìn cô, mái tóc hơi ẩm ướt: “Sao thế em? Khó chịu à?” Anh căng thẳng hỏi.

Bình thường Du Dao không phải kiểu người hay làm khó người khác, nhưng thấy Giang Trọng Lâm như vậy, cô buột miệng bộc lộ suy nghĩ ở trong lòng.

“Em thèm dâu tây.” Cô nói.

“Dâu tây á?” Giang Trọng Lâm lập tức đứng dậy xuống giường, “Để anh đi mua cho em.”

Vừa vui vẻ với vợ xong, lòng chàng thanh niên xốn xang, sức lực vẫn tràn trề, vô cùng muốn thỏa mãn mọi mong ước của người thương, quên bẵng chuyện hiện thời không phải mùa dâu, ngốc hết thuốc chữa.

Du Dao vươn chân quắp góc áo anh, kéo giật người lại: “Ngốc ạ, mùa này làm gì có dâu.”

Giang Trọng Lâm chần chừ: “Vậy em muốn ăn đào không? Anh đi mua đào cho em nhé?” Ngoài dâu tây ra, Du Dao thích nhất là trái đào.

“Thế cũng được.” Du Dao thuận miệng đáp.

Giang Trọng Lâm hào hứng ra cửa. Du Dao chờ mãi chờ hoài, chờ đến khi thiếp ngủ, tỉnh dậy vẫn không thấy Giang Trọng Lâm đâu. Chắc tên ngốc kia lại đi tìm dâu tây đây mà.

Quả nhiên một lát sau Giang Trọng Lâm mới về, nom có vẻ uể oải, tay xách hai túi đồ, một túi đựng đào, một túi đựng… dâu tây sấy khô và trà dâu.

Nhìn tấm lưng áo ướt đẫm của anh, Du Dao biết anh nhất định đã chạy ngược về xuôi để tìm dâu tây, có điều không đào đâu ra được.

Giang Trọng Lâm thẹn thùng đặt túi trước mặt cô, “Anh mua dâu sấy, còn đây là trà dâu, thấy bảo ngon lắm, vị khá giống thật, em thử xem.”

Lúc ấy Du Dao nhìn anh rồi nghĩ, người đàn ông này thật ngốc nghếch biết bao. Cô nhấp một ngụm trà dâu, hương vị quả thực không tồi, có điều hơi ngọt gắt.



Du Dao cầm thiết bị trải nghiệm nhìn Giang Trọng Lâm đã không còn trẻ trung mỉm cười với mình, nếp nhăn quanh mắt chẳng những không khiến anh trông già cả mà còn thêm phần điềm đạm, ấm áp. Anh nói: “Dâu tây trong siêu thị ngon lắm, giờ gần như chỉ bán những giống được nuôi trồng đặc biệt từ mấy năm trước thôi.”

Giang Trọng Lâm bảo vợ thế, thấy cô học sinh ngồi bên cạnh vợ, anh bước đến đặt quyển sách trông có vẻ cũ kĩ trước mặt cô gái: “Em hỏi thầy em xem có đúng là quyển thầy ấy cần đây không.”

Rồi anh vào bếp, mở tủ lạnh lấy dâu tây ra rửa.

Nghe hai người trò chuyện, cô gái lạ mặt ngẩn ngơ, mới đây còn đoán già đoán non cái cô đến từ đẩu đâu kia là kẻ quái gở, nhưng thấy thầy Giang chẳng những không ngạc nhiên mà còn ôn tồn trò chuyện với cô ấy, cô nàng bỗng thấy não không đủ chất xám.

Người này rốt cuộc là thần thánh phương nào vậy? Chẳng lẽ là họ hàng thân thích nhà thầy Giang?

Cô gái mải mê suy nghĩ, quên luôn cả việc gọi cho thầy mình.

Giang Trọng Lâm rửa sạch dâu rồi bưng ra phòng khách, đặt trước mặt Du Dao, hỏi: “Sao em không mua nhiều hơn?”

Du Dao nhón một quả vào miệng, buông câu bông đùa, “Em sợ anh phá sản.”

Giang Trọng Lâm cười, “Gì mà phá sản, em thích thì cứ mua đi.“

Du Dao không đáp, đẩy đĩa dâu tây tới trước mặt cô gái lạ, chủ động mời: “Cậu lại ăn dâu đi, không phải khách sáo đâu.”

Lúc này Giang Trọng Lâm mới sực nhớ còn có một người khác ở trong phòng, có phần ngượng ngùng, nghĩ đến việc Du Dao không biết cô bé là ai thì bèn giới thiệu: “Đây là Dương Mai, học trò của bạn anh, nay đến đây lấy đồ giúp thầy.”

Dứt lời, anh quay đầu hỏi Dương Mai: “Trò đã hỏi thầy trò chưa?”

“Dạ? Á!” Bấy giờ cô nàng Dương Mai đang mải nhìn Du Dao mà quên bẵng chuyện chính mới sực tỉnh, đỏ mặt tía tai lấy thiết bị đầu cuối ra quét hình cuốn sách.

Cô nàng cúi gằm, không dám ngẩng lên, trông thì như đang nghiêm túc làm việc, thực chất đang la rầm trời ở trong lòng. Cái gì vậy trời, rốt cuộc cô gái bí ẩn này là ai! Sao thầy Giang không giới thiệu chứ! Rõ ràng hai người họ biết nhau, chẳng lẽ thật sự là thân thích của thầy Giang? Mẹ nó chứ, xấu hổ quá đi thôi, mới nãy cô còn mời người ta ngồi rồi rót nước, đậu má, người ta vốn là chủ nhà mà cô đây còn nhiệt tình như đãi khách, mất mặt chết đi được!

Sau phút lúng túng, Dương Mai càng thêm tò mò về thân phận của Du Dao, không kiềm nổi máu nhiều chuyện, vừa quét hình vừa dỏng tai nghe hai người tán gẫu.

Việc này cũng chẳng thể trách cô, những sinh viên thường tiếp xúc với thầy Giang như các cô đều biết thầy sống một thân một mình ở đây đã nhiều năm, lúc trước bị bệnh mới có mấy học trò ghé qua thay phiên chăm sóc, còn đâu chẳng thấy ai nói trong nhà thầy còn người nào. Vừa sống ở đây lại vừa được thầy Giang rửa dâu cho ăn thì không phải thân vừa thôi đâu!

Dương Mai đoán già đoán non, nghe thấy thầy Giang hỏi cô gái kia: “Em ăn nữa đi.”

Cô gái mê mải chơi trò chơi, đáp: “Anh ăn đi.”

Dương Mai nhích đầu trộm liếc, trông thấy thầy Giang lựa trái dâu to nhất trong đĩa rồi đặt vào tay cô gái, cô gái cứ thế cầm lên ăn.

Sao cứ thấy có gì sai sai ấy nhỉ? Dương Mai bụng bảo dạ, nhưng rốt cuộc sai ở đâu ta?

“Trong lúc chơi trò chơi cũng cần để mắt nghỉ ngơi, ăn nhiều hoa quả.”

“Bớt đi, anh sống còn thiếu lành mạnh hơn em đấy, em thấy anh ngồi trong phòng làm việc mãi mà có uống miếng nước nào đâu.”

Dương Mai: “…”

Nếu quan hệ giữa hai người là cha chú – cháu con thì có phải thái độ của cô gái này với thầy Giang tùy tiện quá rồi không? Sao lại chẹn họng thầy Giang thế nhỉ?

Hai người chỉ trò chuyện mấy câu, Dương Mai không nắm bắt được thông tin chính xác về mối quan hệ của bọn họ, thấy thầy mình nhắn tin xác nhận, cô cầm sách chào tạm biệt: “Thầy em bảo đúng là quyển này thầy ạ, khi nào sao xong nội dung bọn em sẽ gửi lại cho thầy, cảm ơn thầy Giang ạ.”

Giang Trọng Lâm đứng dậy tiễn cô, “Không có gì, em đi đường cẩn thận nhé.”

Dương Mai ra đến cửa thì lén nhìn cô gái đang tập trung chơi trò chơi trong phòng khách, cuối cùng không nén nổi tò mò mà khẽ khàng hỏi Giang Trọng Lâm: “Thầy ơi, cô gái trông xấp xỉ tuổi em kia là ai thế ạ?”

Giang Trọng Lâm im lặng một hồi, rồi mới đáp: “Cô ấy là vợ thầy.”

Dương Mai kinh ngạc.

Ra khỏi khu phố, cô mở thiết bị đầu cuối, gọi cho thầy mình với vẻ mặt kỳ quái: “Thầy ơi! Thầy biết không, mới nãy thầy Giang vừa nói đùa với em đấy! Thầy tin được không, thầy Giang đã nói đùa đấy!”

Có lẽ vì có con cháu ở bên nên tâm hồn thầy Giang cũng tươi trẻ hơn, chẳng những cho phép con trẻ nhà mình chơi trò chơi mà còn biết nói đùa. Dương Mai và thầy của cô đều cảm thán: về già mới thấy tầm quan trọng của việc có người thân bầu bạn.

Giang Trọng Lâm nói Du Dao là vợ mình, Dương Mai tuyệt đối không tin. Thầy Giang là người thế nào? Là vị giáo sư nức tiếng nho nhã trong giới sinh viên các cô, sống ngay sống thẳng chứ không phải hạng già mà không nên nết, tuổi đã cao mà còn lừa lọc những cô gái trẻ măng. Dù thầy có kết hôn thật thì cũng không thể nào cưới một cô gái kém mình quá nhiều tuổi như vậy. Vả lại từ lâu bọn cô đã được nghe đồn thầy có tình cảm sâu nặng với người vợ đã khuất, cả chục năm qua vẫn không có ý đi bước nữa, tự dưng tòi đâu ra cô vợ trẻ, lừa ai vậy chứ!

“Chẳng biết chị kia rốt cuộc là ai.” Dương Mai than thở, quyết định khi nào có thời gian sẽ thử hỏi các anh chị đã tốt nghiệp Đại học Hải Thành, họ là sinh viên cũ của thầy Giang, nói không chừng sẽ biết điều gì cũng nên.
Bạn Manh có lời: Trong tiếng Trung anh Giang chị Du xưng “Ta” với “Ngươi”, tương đương “I” với “You” trong tiếng Anh, không phân kiểu “Anh”, “Em” như tiếng Việt, nên mọi người đừng thấy lạ khi Dương Mai nghe hai anh chị xưng anh gọi em trong bản edit mà vẫn không hiểu nổi quan hệ giữa hai người nhé.