Người Tôi Thích... Chính Là Em

Chương 9: Bắt cóc

Tan học, nó chạy một cách nhanh chóng về vì không muốn nhìn thấy Zac, nó vẫn còn xấu hổ vì nụ hôn bất ngờ ấy. Đến trước cửa căn hộ, nó mới mừng thầm vì cuối cùng cũng về đến nhà. Mở cửa ra thì nó thấy một cảnh tượng huy hoàng hiện ra trước mắt. Căn bếp sạch sẽ của nó bây giờ thì như một bãi chiến trường, chỗ dính dầu mỡ, chỗ dính nước mắm, đi đến phòng khách nó mới giật mình khi thấy có cả một chục mạnh bim bim lớn nhỏ vương vãi trên tấm thảm nó mới mua. Nó nhíu mày lại đi vào phòng thì thấy y như rằng chăn chiếu của nó bừa bãi, mấy quyến sách của nó chỗ cong chỗ thẳng nằm la liệt dưới đất. Nó tự nhủ thầm mình bình tĩnh thì đúng lúc ấy Jonghyun từ trong nhà tắm bước ra. Nhìn thấy giày của nó Jonghyun mới kêu lên - Jihyun, chị đã về.

Nghe thấy giọng của Jonghyun nó mới không nhịn được nữa mới hét với volume cực to

- CHOI JONGHYUN!!! EM ĐÃ LÀM GÌ HẢ?! SAO NHÀ LẠI BỪA NHƯ THẾ NÀY?!!!

Thấy bà chị của mình hét lớn nó mới gân cổ lại hét to

- NÀY CHOI JIHYUN!! ĐẤY LÀ LỖI CỦA CHỊ! AI BẢO CHỊ BỎ EM MỘT MÌNH Ở NHÀ CHỨ! CHÁN NÊN EM NGHỊCH, CÓ LÀM SAO ĐÂU!!

- CÁI THẰNG BÉ NÀY NỮA, DÁM ĐỔ TỘI CHO CHỊ HẢ?! NẾU EM KHÔNG DỌN SẠCH ĐỐNG NÀY THÌ ĐỪNG CÓ MƠ ĐƯỢC ĂN TỐI

Nghe thấy không được ăn tối, Jonghyun mới bắt đầu thấy có lỗi mới chị mình. Đang định quay ra xin lỗi thì bà chị mình đã đóng sầm cửa phòng vào. Nó thật sự là mệt mỏi khi phải đối phó với cậu em nghịch như giặc này. Bỏ balo xuống, nó tiến vào phòng tắm. Ngâm mình trong phòng tắm hơn 1 tiếng, nó đi ra, mặc một chiếc quần jeans đơn giản với một chiếc áo phông đen. Đi ra ngoài thì thấy cậu em ngỗ nghịch của mình cặm cụi lau bàn, nó mới nở một nụ cười

- Chị đi ra ngoài đây, khi nào về sẽ mua đồ ăn cho em, không dọn xong thì đừng có trách.

- Một bánh burger với coca nhà chị yêu - Nghe thấy nó nói sẽ mua đồ ăn, Jonghyun mới mỉm cười vừa lau bàn vừa nói to trước khi nó đi ra ngoài.

Đi dạo trên con đường lớn, nó mới vào trong công viên ngồi ở ghế đá ven hồ để nghe nhạc. Đây là việc nó hay làm khi trong đầu nó cần đến hai chữ "BÌNH YÊN". Có thể do nhạc nó bật hơi to nên nó không nhận thấy có người đang tiến lại gần nó. Người đàn ông đó nhanh chóng đánh vào gáy của nó, làm cho nó bất tỉnh xong bế nó vào trong một chiếc xe màu đen. Nó chỉ biết khi nó bất tỉnh, nó nghe được một người đàn ông nói vào điện thoại rằng

- Thưa bang chủ, đã bắt cóc được con bé đó.

Mơ màng tỉnh dậy, toàn thân nó ê nhức, hai tay hai chân của nó bị trói chặt vào một chiếc ghế. Lúc ấy nó mới phát hiện ra nó đang bị giam trong một căn phòng tối đen như mực, chỉ có một ánh sáng nho nhỏ từ khe cửa chiếu vào. Một lúc sau một đám người đàn ông tiến vào, dẫn đầu là bang chủ của "Ma Vương" - Ludo, cũng chính là người ám sát bố mẹ nó. Nhìn thấy Ludo, nó không khỏi tức giận nhưng vẫn ngồi im. Ludo tiến lại gần nó và nói

- Choi Jihyun à..Hay tao nên gọi là Hani nhỉ? Mày đẹp ra đấy, có chỗ còn to ra nữa - Ludo vừa nhìn vừa chỉ vào bộ ngực căng tròn của nó

- Tên tao không đáng để cho mày đọc.

- Hahaha...Hani ơi..Hani à...Tại sao mày lại nói thế chứ..Được tao đọc tên mày lên là cả một danh dự đấy.

- Cảm thấy thật bẩn thỉu. - Nó lạnh lùng nói

- Nếu mày đã thấy bẩn thỉu thì cho mày bẩn luôn. Hôm nay tao có quà cho chúng mày đấy - Ludo vừa nói vừa quay ra nhìn 5 người đàn ông cao to đứng sau mình.

- Dạ, đa tạ đại ca nhiều ạ - 1 người đàn ông trong đó vừa nói với Ludo vừa quay ra nhìn nó, trong ánh mắt thoáng một tia dâm

- Được rồi, cứ chơi thỏa thích.

Ludo nói xong liền đi ra, không quên đóng chặt cửa của căn phòng. Sau khi Ludo đã đi, 5 người đàn ông đó mới tiến lại gần nó nói bằng một giọng nói chứa đầy dục vọng

- Em gái à, bọn anh sẽ làm em thỏa mãn.

Nó cười lạnh nói

- Quả thật chúng mày rất ngu. Ngu vì đã không tiêm thuốc đông cứng vào người tao.

(P/s: thuốc đông cứng là tác giả tự nghĩ nha)

Thì ra lúc nãy nó cứ ngồi im để cởi trói tay cho nó. Nói xong nó mới chiến đấu với 5 tên kia. Nó tránh đòn rất dễ, đồng thời còn lợi dụng thời cơ đánh mạnh vào sau gáy của tên kia. Mặc dù vướng chiếc ghế ở chân nhưng nó lại lợi dụng điểm đó, lộn vài vòng trên không rồi đập chiếc ghế vào đầu của mấy tên đó. Sau 5p, 5 tên kia nằm gục xuống sàn, máu tuôn xối xả. Nó cười nhạt rồi cởi trói ở chân, mở cửa chạy nhanh đi. Đằng nào Jonghyun cũng đang ở nhà chờ được ăn. Đi mua nhanh đồ ăn, nó chạy về nhà và kết quả làm nó rất hài lòng. Căn nhà sạch sẽ, vô cùng ngăn nắp, đúng là em trai nó có khác. Nhìn thấy bà chị về với đống đồ ăn trong tay, Jonghyun như một đứa bé chạy ra, nhận lấy đồ ăn từ tay chị. Bỗng nhiên nhìn thấy bàn tay chị có một vết xước dài có vẻ sâu khiến máu cứ chảy ra.

- Này bà chị, tay chị có sao không? Có vẻ nặng đấy/

Lúc này nó mới nhìn thấy vết thương trên tay mình, chắc có lẽ nãy đánh nhau bị một mảnh ghỗ cứa vào tay nhưng lại không hề thấy đau (tg: Ê Hani, bà là dị nhân hả? Bị thương mà không thấy đau? / Hani: kệ tui). Mỉm cười với Jonghyun, nó nói

- Không sao, băng bó là được rồi, đi ăn thôi.

Jonghyun cũng không dám cãi lại vì nó biết tính nó là tính bà chằn, nói thêm câu nữa chắc bị ăn chửi mất.