Người Tình Từ Quá Khứ

Chương 26: Kẻ xấu trong đêm

Đêm hôm đó, có kẻ xấu đi trong mưa....

Kẻ xấu đó che mạng mặc áo đen, tay cầm đèn lồng, đi từ doanh trại đến chân núi bên kia

Kẻ xấu đó là Chu Ngọc.

Cô ta đi một mình trong đêm, chẳng ai biết cô ta sẽ làm gì.

Cô ta dừng chân trước cổng trại giặc, bỏ vào tay tên lính gác cửa mấy đồng

Tên lính gác ngủ gật, nhưng thấy tiền lạo xạo trong tay, hắn cũng phải tỉnh giấc mà để cô ta qua.

Đến cửa lều của Đồng Chùy....

-Người kia, đi đâu vậy.

-Chú lính, chú cho ta vào, ta không phải thích khách. Ta có tin tốt muốn cho tướng quân biết đây. -Đợi chút!

Tên lính chạy vào thưa với Đồng Chùy, lúc sau đi ra.

-Vào đi!

Chu Ngọc vào trong sự giám sát của tên lính. Cô ta lén ngước lên, thấy dáng vẻ ngạo nghễ của Đồng Chùy thì lập tức quỳ xuống

-Dân nữ bái kiến tướng quân!

-Đứng dậy đi!

-Đa tạ

-Nghe giọng nói là biết ngươi sống ở đâu rồi. Nói đi, Thái Nhãn Hoàng phái ngươi sang đây để làm gì?

-Không phải là hắn phái tôi sang, tôi muốn ngàu biết 1 điều bí mật.

-Các ngươi lui đi!-Đồng Chùy quay lại phía mấy tên lính.

Mấy tên lính lần lượt đi ra trong ánh mắt đợi chờ của Đồng Chùy và Chu Ngọc.

-Nói đi!

-5 ngày nữa, Thái Nhãn Hoàng sẽ đánh trại này.

-Có chắc không?

-Chắc chắn.

-Sao cô biết?

-Dân nữ sống gần doanh trại đó.

-Nhưng...cô làm vậy không phải là bán nước sao?

-Chỉ là...dân nữ muốn trả thù cho gia đình...

-Sự thể như thế nào?

-Hôm đó...hắn...hắn...đoàn lương của hắn đến muộn, hắn cướp của dân cho lính ăn, nhà dân nữ bị cướp sạch không còn 1 hạt gao, chịu đói mấy ngày trời, cha, mẹ và muội muội của dân nữ đã không chịu nổi mà chết.

-Có thật không?

-Thật.

-Được rồi, ta tin cô, lại đây!

Chu Ngọc đến gần, Đòng Chùy dùng tay hất chiếc mạng che mặt của ả xuống

-Đẹp! Thật đẹp! Dân nữ nước ngươi còn đẹp hơn đệ nhất cung nhân nước ta.

-Tướng quân quá khen!

Đồng Chùy ôm Chu Ngọc vào long, rà soát trên cổ, bế thốc cô ta lên giường.



*********************

Cũng trong đêm đó, ở doanh trại Thái Nhãn Hoàng...

Vương Duyên vẩn vơ đi dạo, chợt nghe 2 tên lính gác nói chuyện với nhau.

-Tướng quân thật biết nắm bắt thời cơ.

-Ừ, lần này hạ được thành giặc, chúng ta được về quê rồi.

-Huynh ấy ói với anh em, hình như sẽ về thăm tri kỉ ở Sùng Nghiêm.

-Thật á?

-Ừ.

-.............

-.......

2 người lính đi tiếp, Vương Duyên nấp vào.

"Người đó, là lý Nhược Lan, cô ta ở Sùng Nghiêm, có cách rồi!"