Căn cứ vào đầu óc linh hoạt của Nhĩ Sâm, chắc hẳn không cần mất bao nhiêu thời gian, hắn đã có thể nhanh chóng suy tưởng đến toàn bộ khả năng có thể xảy ra. Sự trầm mặc trong phòng khách chỉ kéo dài có mấy giây ngắn ngủi, nhưng lại khiến cho mọi người có cảm giác như đã trải qua mấy thế kỷ.
“Thì ra đây chính là chuyện mà các người vẫn gạt tôi bấy lâu.” Nhĩ Sâm không nghĩ tới lúc về nhà, lại nhận được một kinh hỉ lớn như vậy, lớn đến nổi khiến cho lòng hắn có một cảm giác dị thường khổ sở.
Nhĩ Bạch thế nhưng lại mang thai? Hơn nữa chẳng những mang thai, mà người giải phẫu cho em ấy lại là tên bác sĩ Ngũ Phi Thừa, hay nói chính xác là tên tội phạm mà hắn đã tự tay bắt!
“Đúng vậy, nếu có thể, anh hy vọng em sẽ biết chuyện này sau một tháng nữa.” Nhĩ Triết cũng không phủ nhận, trên thực tế chứng cớ đã ở ngay trước mắt, dù phủ nhận bằng cách nào đi nữa cũng sẽ không có kết quả.
“Nói trắng ra ý nghĩ thật sự của anh là muốn em tốt nhất hôm nay không nên về nhà chứ gì?” Vì tâm tình quá kích động, nên ngảy cả cách nói chuyện cũng mang theo sự bốc đồng, lời vừa ra khỏi miệng chính hắn cũng tự biết là mình đã quá lời.
Anh hai tuyệt đối sẽ không có loại ý nghĩ này trong tâm trí, hắn thực nên hung hăng vã miệng mình mấy cái mới được.
“Em biết rõ là anh không có ý tứ như như vậy mà! Nhĩ Sâm, anh thừa nhận anh cùng Nhĩ Bạch đã giấu em chuyện này, nhưng đây chính là biện pháp tốt nhất, bằng không với cá tính của em, liệu em có dễ dàng buông tha cho một kẻ phạm tội bị kết án, thậm chí còn lợi dụng người khác để thay thế mình ngồi tù sao?”
Anh cùng với em trai mình đã sống chung hơn hai mươi năm, gần ba thập kỷ, anh biết đáp án là tuyệt đối không có khả năng.
“Bắt người sống đến làm thí nghiệm, còn tìm người đến thay mình ngồi tù, vốn chính là loại hành vi khốn kiếp sai trái. Em làm theo pháp luật bắt hắn thì có gì không đúng chứ? Tên kia căn bản là lợi dụng việc cống hiến cho khoa học làm cái cớ, tự cho mình là có thể ngang nhiên giết người.”
“Không phải không đúng, mà anh chính là biết việc em làm là không hề sai, nên mới phải lén gạt em. Anh yêu Nhĩ Bạch, anh không thể để cho em ấy vì chuyện bắt giam Ngũ Phi Thừa mà nguy hiểm đến tính mạng, hơn nữa anh biết em cũng rất thương Nhĩ Bạch, em sẽ vì chuyện của Nhĩ Bạch mà phải xuy xét có nên lập tức bắt Ngũ Phi Thừa về chịu tội hay không, anh không muốn em phải rơi vào tình huống tiến thoái lưỡng nan như vậy.”
Anh không lo lắng chuyện Nhĩ Sâm sẽ tổn hại sự an toàn của Nhĩ Bạch, mà tự tiện bắt giự Ngũ Phi Thừa về quy án. Điều anh lo lắng thực sự là Nhĩ Sâm sẽ lâm vào sự đấu tranh tâm lý giữa việc bắt Ngũ Phi Thừa về quy án hay phóng hắn một con đường sống để bảo vệ sự an toàn cho Nhĩ Bạch.
Bất kể quyết định cuối cùng của Nhĩ Sâm là gì, ngay cả khi không có lựa chọn, thì đều sẽ để lại một vết nhơ không thể xóa nhòa trong sự nghiệp của hắn. Anh mong muốn con đường thực hiện giấc mơ trở thành một cảnh sát mẫu mực của em trai mình sẽ luôn phẳng phiu an ổn, cho dù phải trải qua không ít thăng trầm, cũng còn hơn để cho em ấy phải rơi vào tình trạng khó xử, đối mặt với sự nghi ngờ của người khác.
“Vì vậy mà anh có thể nhắm mắt làm ngơ, để cho tên tội phạm đó nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật sao?” Hắn hận nhất chính là sự dung túng, cũng bởi vì có kẻ bao che ở phía sau, mới khiến cho rất nhiều người vô tội vẫn bị hãm sâu trong sự đau khổ, tuyệt vọng. Nhĩ Bạch trước kia chính là một ví dụ, nếu không phải vẫn chưa từng có người đứng ra tố giác, Nhĩ Bạch làm gì phải trải qua sự đối đãi vô nhân đạo nhiều năm như vậy?
Chỉ cần có người tố giác chuyện này sớm hơn, thì Nhĩ Bạch đã có cơ hội trở thành một người hoàn toàn khỏe mạnh bình thường rồi!
“Đúng vậy.”
Khi Nhĩ Triết nói ra một câu này, trên mặt anh không hể có sự áy náy hay chột dạ. Đối với anh chuyện quan trọng nhất trên đời này chính là bảo vệ sự an toàn cho người thân của mình, về phần những thứ khác, anh lựa chọn bỏ qua một bên. Cho dù Ngũ Phi Thừa hiện tại chưa bị bỏ tù thì đã làm sao? Trước mắt sự tồn tại của hắn đối với Nhĩ Bạch và anh, chỉ có lợi mà không hề có hại. Vì thế anh tuyệt không để ý hắn có hay không là một tên tội phạm đào tẩu.
“Em và anh khác nhau, Nhĩ Sâm, em còn nhớ năm trước khi em đang đọc báo cáo, anh đã nói với em điều gì không?”
Nghĩ theo hướng tích cực, nếu như ngày nào đó ai trong số người nhà họ Vương vô tình phạm tội, thì số tài sản trong nhà cũng coi như đủ để chạy án đi!
Nhĩ Sâm gật đầu, hắn làm sao có thể quên được, vì mấy câu nói kia mà đã hại hắn phun hết cà phê lên bàn.
“Nếu sau này, có ai trong chúng ta bởi vì ngoài ý muốn giết người hoặc phạm tội nghiêm trọng, để cứu hắn, anh sẽ làm như vậy, hơn nữa nếu có một ngày có kẻ dám thương tổn Nhĩ Bạch, là em thậm chí là A Nhị, bác Trần, cho dù là phải giết người kia, anh cũng sẽ không để ý.”
Anh cùng Nhĩ Sâm có rất nhiều điểm bất đồng, chính là vì anh so với Nhĩ Sâm càng biết rõ sự thật, càng nhìn thấu bản chất con người và xã hội này hơn ai hết. Có lẽ Nhĩ Sâm thân là một cảnh sát hình sự, đã tiếp xúc qua không ít những mặt hắc ám, nhưng đó chỉ là trên phương diện công tác mà thôi. Ngay từ đầu, Nhĩ Sâm dưới sự trợ giúp của anh trai Nhĩ Triết mới có thể một lòng chuyên chú theo đuổi giấc mộng của bản thân, sau lại còn vì có nền tảng đóng góp trước đó cùng với thế lực gia cảnh mà Nhĩ Triết gầy dựng nên, làm cho hắn có thể tùy tâm sở dục ở cương vị công tác. Lại nói tiếp, hắn thực chất chỉ mới thấy quá, xem qua, tiếp xúc qua mặt tối của xã hội, nhưng lại thủy chung chưa từng chân chính tự mình trải nghiệm.
Nhĩ Triết chính là hy vọng cậu có thể luôn như vậy, một Nhĩ Sâm sử dụng chính bản lĩnh của mình để bảo vệ sự chính nghĩa trong lòng hắn, thay vì phải trăn trở giữa thực tại tàn khốc.
Nhưng hiện tại, Nhĩ Sâm hôm nay đã trở về, anh cũng đành buông tha cho sự cố chấp này mà thôi.
Nhĩ Sâm của chính nghĩa dĩ nhiên rất trọng yếu, nhưng chỉ cần hắn đủ kiên cường, rồi một ngày nào đó hắn sẽ biết khéo léo mà ứng phó, mà biết cách đối diện với mỗi một mặt trái của sự việc, trong bóng đêm vẫn như cũ bảo trì sự trung thực của bản thân.
Nhưng quan trọng hơn hết sinh mệnh của Nhĩ Bạch chỉ có một.
Là một thương nhân, anh biết rõ sự chọn lựa nào mới là tốt nhất cho mình, mới là tốt nhất cho những người thân của anh. Cho nên anh tuyệt không ngần ngại mà đưa ra quyết định này. Chẳng những anh đã che giấu sự thật, mà còn tạo ra bằng chứng giả. Anh nói cho Nhĩ Sâm tên bác sĩ bỏ trốn đã tự thú, còn dùng tiền mua chuộc người thế thân, làm bộ như Nhĩ Bạch vì không muốn sinh thêm việc rắc rối mà tận lực làm nhỏ mọi chuyện, chỉ cần bắt người bỏ tù và thu lại giấy phép hành nghề của hắn là được.
Anh làm tất cả mọi chuyện chỉ vì hi vọng, sự thật này có thể đợi đến sau khi Nhĩ Bạch sinh ra cục cưng rồi mới bị bóc trần, lúc đó anh cũng sẽ không phải lo lắng Nhĩ Sâm nảy sinh mâu thuẫn trong lòng, có thể khoanh tay để Nhĩ Sâm hồi tố thẩm vấn Ngũ Phi Thừa.
“Anh Nhĩ Sâm, anh đừng trách Nhĩ Triết được không? Là em không tốt, là em đã nhìn thấy Ngũ Phi Thừa vào năm ngoái trước, cũng là em đã nhờ hắn giúp em mang thai, đây không phải lỗi của Nhĩ Triết. Anh Nhĩ Triết không hề muốn làm tổn thương tình cảm của anh đâu.” Sợ Nhĩ Sâm cứ như vậy đỗ lỗi cho Nhĩ Triết, Nhĩ Bạch từ trên ghế nằm chậm rãi đứng dậy muốn tiến tới khuyên bảo Nhĩ Sâm.
“Nhĩ Bạch, đây là chuyện của anh cùng anh hai, em đừng xen vào.” Hắn không muốn để cậu cũng bị kéo xuống nước, nhóc con quá đơn thuần, bất kể có phân bua như thế nào thì điều có thể làm tổn hại đến cậu.
“Đây không chỉ là chuyện riêng của anh và Nhĩ Triết!” Thân thể nho nhỏ kia kêu lên kháng nghị, nắm chặt hai đấm tay run run đứng lên. Cậu không muốn Nhĩ Sâm dùng ánh mắt như vậy nhìn Nhĩ Triết, Nhĩ Triết không có sai, thế giới này chính là như vậy không phải sao?
Tựa như cậu không hiểu vì sao loài người nhiều lúc lại có tâm cơ giống nhau như vậy, vì sao lại đặt ra cho mình nhiều quy định làm cái gì. Trong thế giới đầu tiên của cậu, sẽ không bao giờ có đồng loại nào biết hãm hại là như thế nào, sự tàn sát là cái gì. Động vật trong lúc đó sát phạt lẫn nhau đều chỉ vì sinh tồn, sinh tồn mới là điều quan trọng nhất, mà Nhĩ Triết đã làm được.
Cậu bất quá chỉ làm việc nên làm thôi, cậu không hiểu được vì sao Nhĩ Sâm lại có ánh mắt trách cứ như vậy.
Thứ duy nhất mà cậu cùng Nhĩ Triết làm không đúng, chính là giấu diếm Nhĩ Sâm.
“Nhĩ Triết không có sai, anh ấy là vì em và anh nên mới nói dối anh thôi. Anh ấy cũng không muốn làm tổn thương bất kì ai cả, cho nên Nhĩ Sâm ca ca anh không nên nhìn Nhĩ Triết như vậy, ảnh không có sai, vẫn đều không có sai! Nếu anh thật sự muốn tức giận, thì tức giận với mình em là được rồi, sở dĩ mọi chuyện đều do em mà ra, em thực là hư em thực là không tốt mà, tất cả đều là lỗi của em hết!”
Do liên tục nói chuyện, thân thể nho nhỏ lập tức bắt đầu thở hồng hộc, cộng với tâm tình bị kích động quá mức, làm trên gương mặt vốn mới có được một ít huyết sắc nay đã biến mất tung.
“Nhĩ Bạch, đừng kích động, thư giản đi em, em quên bác sĩ Ngũ đã nói qua những gì sao? Đến, hít sâu vào, rồi thở ra.” Nhìn thấy bộ dạng Nhĩ Bạch, Nhĩ Triết lập tức bắt lấy hai tay của cậu, để cậu ngồi vào trong lòng anh, thực nhẹ nhàng thực ôn nhu an ủi, để cho hô hấp của Nhĩ Bạch có thể bình ổn trở lại.
Nhĩ Bạch nhanh chóng gật gật đầu làm theo. Mấy ngày qua, cậu đã hoàn toàn làm cho mọi người ngạc nhiên đến rơi vỡ kính mắt, bình thường người vẫn luôn hiếu động như động vật nhỏ, nay lại trở nên vô cùng ngoan ngoãn, để cho mấy bác sĩ cùng Nhĩ Triết muốn cậu làm cái gì thì làm cái đó, tuy rằng ngẫu nhiên sẽ vì không được tự do mà nảy sinh bất mãn, nhưng chỉ cần nhớ tới bảo bảo trong bụng, nguyên bản hai má đang phồng to kháng nghị cứ thế ủy khuất xìu xuống, bộ dáng đáng thương hề hề làm mọi người nhịn không được muốn ôm lấy cậu yêu thương.
“Em có thấy tốt hơn chưa?”
Sau khi thực hiện vài lần chu kỳ hít thở, rốt cục Nhĩ Bạch cũng khôi phục lại một chút khí sắc.
Suốt khoảng thời gian lúc nãy, Nhĩ Sâm thậm chí còn không dám nói một lời, tuy rằng hắn hận không thể ngay lập tức bắt Ngũ Phi Thừa đưa ra trước công lý, nhưng vừa trông thấy sắc mặt Nhĩ Bạch đột nhiên tái nhợt đi, hắn đã lập tức đem chuyện này quẳng ra xa tít mù khơi.
“Tốt hơn nhiều rồi…… Nhĩ Triết, anh đừng cùng Nhĩ Sâm ca ca cãi nhau có được không?” Cậu sợ hãi, cậu rất sợ Nhĩ Triết cùng Nhĩ Sâm ca ca sẽ cãi nhau, cả hai người đối với cậu đều rất quan trọng, cậu thực sự không biết nên làm cái gì bây giờ nữa.
“Được được, anh sẽ không cãi nhau với Nhĩ Sâm, em đừng lo lắng, cho dù hai anh có cải lẩy, cũng chỉ lớn tiếng với nhau một chút là xong, không có vấn đề gì lớn cả.”
Một đôi mắt tròn vo đen bóng đang khẩn trương nhìn về phía hắn, thấy Nhĩ Sâm suy nghĩ đã lâu mà vẫn chưa lên tiếng làm cậu có chút lo lắng.
“Nhĩ Sâm ca ca, còn anh thì sao?”
“Anh…..” Thấy Nhĩ Bạch đã không có việc gì, ý nghĩ có nên đáp ứng lại lần nữa chạy đến trong đầu. Hắn cũng rất muốn đồng ý với yêu cầu của Nhĩ Bạch, nhưng hắn cũng rất khó nói lời này ra khỏi miệng, trong lòng tựa hồ như có một thanh âm đang cảnh cáo hắn, nếu như hắn hứa với cậu lúc này, thì đây sẽ là sự khởi đầu cho một chuỗi những sai lầm.
“Nhĩ Sâm ca ca, chuyện này khó trả lời như vậy sao?” Tâm tư nhỏ bé của Nhĩ Bạch bắt đầu cảm thấy khổ sở. Cậu hiểu được sự chính nghĩa mà Nhĩ Sâm ca ca theo đuổi, nhưng không cách nào lý giải được tại vì sao, để giữ vững nguyên tắc này mà thậm chí không thể phóng cho người thân của mình một con đường.
Ở trong lòng cậu, Nhĩ Triết chính là hết thảy, Nhĩ Sâm cùng A Nhị bọn họ lại là người nhà cùng bạn bè tối trọng yếu nhất của cậu. Nếu vì bọn họ mà bắt cậu từ bỏ những chuyện khác, cậu đều có thể thực dễ dàng làm được hết, nhưng mà…… còn anh Nhĩ Sâm thì sao?
“Em không hiểu được đâu, Nhĩ Bạch.”
Khuôn mặt nho nhỏ nguyên bản đầy mong đợi bắt đầu trầm xuống.
“Em cũng không muốn hiểu.” Cậu nắm lấy tay Nhĩ Triết, muốn quay về phòng ngủ trên lầu, nhưng mới đi được hai bước, nhân nhỉ nho nhỏ trước mặt đột ngột ngừng lại, khó nhọc gấp khúc đầu gối, chậm rãi ngồi xuống dưới đất.
“Nhĩ Bạch?” Giống như có tâm hữu linh tê (tâm linh tương thông), Nhĩ Triết liền cảm giác được bàn tay bé bé trong tay anh đang dần mất đi độ ấm. Anh lập tức hốt hoảng ngồi xỗm bên người Nhĩ Bạch nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn kia, không nghĩ tới bất quá là chỉ mới chớp mắt mà thôi, lòng bàn tay và cả trên gương mặt của cậu thế nhưng đã dầy đặc mồ hôi lạnh.
“Nhĩ Triết, em đau quá à!” Ban nãy không hiểu được chuyện gì xảy ra, chỉ thấy trong bụng đột nhiên co rút đau đớn. Ngay từ đầu cậu đã quá lơ đễnh, cứ nghĩ là do bị cục cưng đá đau một chút thôi, nhưng cho tới khi đi được vài bước, thì bụng lại lập tức bắt đầu kịch liệt co rút đau đớn. Cậu cứ sợ chính mình bởi vì quá mức đau đớn mà không thể trụ vẫn thân thể, nên mới chậm rãi ngồi xuống miễn cho bị té ngã. Thế nhưng cơn đau trong bụng chẳng những không có giảm bớt chút nào, mà càng lúc càng có xu hướng nghiêm trọng hơn.
“Nào, chúng ta chậm rãi hô hấp, thả lõng cơ thể, để anh ôm em đứng lên được không?” Nhìn thấy bộ dạng Nhĩ Bạch chịu đựng đau đớn, Nhĩ Triết lập tức biết được sự tình không tốt. Anh nhanh chóng gọi bác Trần khởi động xe, phải dùng tốc độ nhanh nhất mang Nhĩ Bạch tới bệnh viện.
“Để em đưa hai người đi!”
Nhìn thấy tiểu Nhĩ Bạch trở nên như vậy, Nhĩ Sâm cũng bị dọa cho một cú, bởi vì mấy ngày nay công tác bận rộn, cho nên từ lúc ra nước ngoài tới nay hắn không có nhiều cơ hội để biết về tình trạng của Nhĩ Bạch. Hắn cũng không nghĩ tới bất quá chỉ làm cho cảm xúc của vật nhỏ kích động một chút thôi, thế mà lại đưa tới hậu quả nghiêm trọng như vậy. Cơ thể nho nhỏ kia giống như có thể dễ dàng bị phá vỡ bất cứ lúc nào, làm cho hắn cảm thấy rất sợ hãi. Bởi vậy cho dù hắn tự đứng ra nhận việc chở Nhĩ Bạch đến bệnh viện, lại ngay cả tới gần cậu một chút cũng không dám, hắn chỉ sợ bản tính bất cẩn của mình sẽ càng khiến cho tình trạng của Nhĩ Bạch tồi tệ hơn.
“ Không được!”
Lời này bật ra, có thể nói là nằm ngoài ý liệu của mọi người, Nhĩ Triết thế mà lai cự tuyệt đề nghị của Nhĩ Sâm, hơn nữa ngữ điệu ngôn từ còn rất kiên định, tựa như tuyệt không sợ vì điều này mà thương tổn đến Nhĩ Sâm vậy.
“ Vì sao chứ? Hiện tại cũng không phải là lúc để giận dỗi, thân thể Nhĩ Bạch quan trọng hơn!”
“ Anh chính vì biết hiện tại không phải lúc để giận dỗi, nên mới không cần sự giúp đỡ của em. Anh biết em cũng giống như anh đều lo lắng cho tình trạng của Nhĩ Bạch, nhưng giả sử khi tới bệnh viện, Ngũ Phi Thừa cứ thế xuất hiện trước mặt em thì sẽ thế nào? Em nên suy nghĩ kĩ càng về vấn đề này trước đi.” Xuất phát từ sự lo lắng cho Nhĩ Bạch, anh càng phải xuy xét kĩ càng hơn tất cả mọi trường hợp có thể xảy đến, tuyệt đối không thể để cho bất kì tình huống ngoài ý muốn nào phát sinh. Để cho Nhĩ Sâm chạm mặt Ngũ Phi Thừa là một ẩn số quá lớn, trước mắt anh cùng Nhĩ Bạch không có đủ khả năng để trải qua thách thức này.
Nhĩ Sâm sửng sốt, sau đó trầm mặc ngồi xuống sô pha trong phòng khách, trên chiếc sô pha là chiếc chăn trắng nhỏ vừa mới rơi xuống từ người Nhĩ Bạch, mùi hương ngọt ngào cùng một chút ấm áp của em ấy vẫn còn lưu lại trên chiếc chăn này.
Giả thiết nếu như hắn thực sự đến bệnh viện, Ngũ Phi Thừa liền xuất hiện trước mắt hắn……
Mười ngón tay suy sụp cào cào mái tóc hỗn độn.
Chết tiệt, hắn xác thực không thể đưa ra câu trả lời!
***
“Tôi phải đem đứa nhỏ lấy ra.”
Sau khi quan sát ảnh chụp nội soi trong bụng của Nhĩ Bạch, Ngũ Phi Thừa đã lập tức đưa ra kết luận, hơn nữa động tác còn nhanh chóng bắt đầu phân phó nhóm y tá đã trải qua vô số lần diễn luyện trước đây, chuẩn bị tốt phòng giải phẫu cùng các thiết bị, dụng cụ mỗ. Trong số đó, Ngụy Ngô Sinh chỉ tiếp nhận ảnh chụp liếc nhìn một cái, mày liền nhíu lại, một tiếng cũng chưa nói đã hướng phòng phẫu thuật thay quần áo chuẩn bị.
Nhìn động tác của hai người bọn họ, người nguyên bản đã lo lắng đến cơ hồ không thệ trụ vững là Nhĩ Triết thiếu chút nữa đã ngã xuống đất. Anh thân thủ bắt lấy tay Ngũ Phi Thừa, cố gắng bình ổn giọng nói run rẩy của mình để hỏi cho ra mọi chuyện trước mắt đến tột cùng là vì sao.
“Anh yên tâm, tình huống này chúng tôi cũng đã dự đoán trước, cho nên bản thân mỗi người đều đã chuẩn bị thực đầy đủ……”
“ Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Anh không thích nghe lời an ủi, điều anh muốn nghe đó là sự thật, anh cần sự thật để có thể bình ổn sự bất an vẫn đang treo lơ lửng trong lòng, mà chỉ khi biết được sự thật, anh mới có khả năng suy xét được kế tiếp nên làm những gì, nếu Nhĩ Bạch có cái gì vạn nhất, anh còn biết chính mình nên làm như thế nào.
“Tựa như những gì tôi đã nói, anh cứ yên tâm, kỳ thật đây cũng không phải vấn đề quá lớn, trước mắt mạch máu nhân tạo mà anh bạn nhỏ cấy ghép đang có dấu hiệu xuất huyết, nhưng cũng không phải phi thường nghiêm trọng đâu. Chính là nếu tất yếu phải phẩu thuật mở bụng để khâu lại mạch máu nhân tạo, rồi lại tiếp tục để cho Nhĩ Bạch đã suy yếu đi nghênh đón cuộc mổ đẻ tiếp theo, e là sẽ rất nguy hiểm. Không bằng thừa dịp hiện tại liền đem đứa nhỏ lấy ra một thể, sức khỏe Nhĩ Bạch không có khả năng sau hai tháng lại tiếp nhận một cuộc giải phẫu lớn nữa, cho nên tôi mới có thể trực tiếp đưa ra quyết định này.”
Hắn nói đều là sự thật, bởi vì hắn biết, giấu diếm sự tình với người đàn ông trước mặt này cũng không có ích lợi gì. Cho dù do sự bối rối hiện tại đã khiến cho anh không còn là chính mình, nhưng trong mắt người đàn ông này sự kiên định cùng bản lĩnh vẫn như trước hiện hữu, có lẽ là vì trong tâm trí anh có một đức tin nào đó đang tồn tại chăng, mới có thể giúp cho anh ở tại thời khắc này vẫn như cũ giữ vững ánh mắt kiên cường ấy.
“Ý của anh chính là, sinh mệnh của Nhĩ Bạch sẽ không bị nguy hiểm phải không?” Anh ta có thể như vậy nói với chính mình sao?
“Đương nhiên không, tôi chỉ có thể nói với anh, cậu ấy hiện tại sẽ không gặp nguy hiểm vì xuất huyết mạch máu. Nhưng ngay cả phụ nữ sinh con đều có khả năng mất mạng, huống chi Nhĩ Bạch chỉ là một cậu bé. Quá trình giải phẫu kế tiếp ảnh hẳn đều nhớ rõ, đợi lát nữa tôi trước sẽ dùng thuốc gây tê tiêm vào cột sống của em ấy, đây là cửa ải nguy hiểm đầu tiên.” Qúa trình phẫu thuật có chút giống với việc sinh mỗ ở phụ nữ, ở bước đầu tiên phải làm cho nữa người dưới bị tê liệt mất cảm giác, cho nên nói cuộc giải phẫu này ngay từ lúc bắt đầu đã là một thử thách khó nhằn rồi.
“Điều tiếp theo cần phải làm là loại trừ các cơ quan để lấy đứa nhỏ ra đồng thời phải tránh không cho xuất huyết quá nhiều, sau đó nếu thành công, điều khó nhất là ở giai đoạn kế tiếp, nếu sống sót qua cuộc giải phẫu, cậu ấy còn phải đối mặt với sự nhiễm trùng và các biến chứng hậu phẫu. Bởi vậy thứ mà anh cần làm bây giờ, không phải là ở chổ này hỏi những gì tôi sẽ làm, mà là đi thăm cậu ấy, nhân lúc còn chưa gây tê mà nói chuyện với cậu ấy, cổ vũ cậu ấy. Vì sao khi thuốc mê có hiệu lực, nếu cậu ấy có thể chống đỡ qua những gì tôi vừa nói, thì sẽ không còn vấn đề gì lớn, nhưng lỡ không thể qua khỏi, đây có khả năng sẽ là cơ hội nói chuyện cuối cùng của hai ngươi.”
Hắn vẫn cảm thấy chính mình là một kẻ không hề có lương tâm, mà trên thực tế mỗi một người từng quen biết hắn cũng đều nhận xét như vậy. Ở trong mắt hắn mỗi một mạng sống, bất quá cũng chỉ là vật thí nghiệm đáng giá để quan sát thôi, mà hiện tại hắn vẫn nghĩ như thế…… Chính là…… Con người a! Không thể nợ cùng một người quá nhiều……
Nợ càng nhiều, cho dù trái tim không có cảm xúc, cũng sẽ bởi vì một lần lại một lần mắc nợ, mà sậu tận đáy lòng có một loại áp lực vô hình.
Đó là vì do tại sao hắn luôn mặc kệ sự sống chết của người khác, thế nhưng vì sao hắn lại ở chỗ này giải thích từng cái từng cái lý do cho Nhĩ Triết cơ chứ!?
“ Tôi đã biết…… Em trai của tôi đã trở về……” Ánh mắt Nhĩ Triết vừa mới còn bối rối nay đã trầm ổn trở lại. Ngũ Phi Thừa đối mặt với người đàn ông trẻ tuổi so với hắn còn cao hơn nửa cái đầu, ở trong một khắc ánh mắt kia chuyển hoán, hắn thế nhưng kinh ngạc phát hiện người đàn ông này dường như đã quyết định cái gì.
Tuy rằng quyết định kia anh ta không nói ra, nhưng hắn lại có chút đoán được……
…… Chuột con à…… Cậu chắc hẳn sẽ không biết…… Không đúng! Phải nói là nhóc con vĩnh viễn cũng sẽ không bao giờ lường trước được, sẽ có một nhân loại nguyện ý vì một người bất quá từng chỉ là chú chuột con trước kia, mà trả giá hết thảy, thậm chí là hi sinh cả mạng sống của mình đi……
“ Tại sao lại nói cho tôi biết? Anh không sợ tôi vì trốn Vương Nhĩ Sâm mà bỏ chạy mất à?”
“Anh sẽ làm vậy sao?”
Ngũ Phi Thừa nở nụ cười tự giễu.
Cũng giống như điều mà hắn vừa suy nghĩ ……
“Sẽ không, tôi còn nợ đứa nhỏ này rất nhiều…… Cái loại cảm giác này, không được tốt cho lắm……” Hắn thực muốn khôi phục lại sự máu lạnh vô tình của mình trước đây, chỉ có làm lại mình trước kia, hắn mới có thể dốc toàn lực của bản thân, tiếp tục thực hiện những thí nghiệm mới.
Mà cũng tại thời điểm này, Nhĩ Triết cũng nở nụ cười hiếm thấy, xoay người trở lại phòng bệnh mà Nhĩ Bạch đang đợi. Anh bây giờ chỉ muốn cùng vật nhỏ của mình hảo hảo trò chuyện mà thôi, về phần Ngũ Phi Thừa, thành thật mà nói, đáp án của hắn đã thực sự làm cho anh bất ngờ.
***
Tôi thực không hiểu tại sao Ngũ Phi Thừa còn bắt tôi phải chích chích cái thuốc gì đó nha! Tuy rằng bụng vẫn còn chút đau âm ỉ, nhưng là đã muốn tốt hơn rất nhiều rồi, chỉ là không thể ngăn lại mồ hôi lạnh vẫn chảy xuống trên người, làm tôi mới nằm ở trên giường không bao lâu, mà ra trải phía dưới đã ướt nhèm nhẹp.
“Vật nhỏ, tốt hơn nhiều chưa?” Nhĩ Triết không biết đã bước vào phòng khi nào, đang ngồi ở giường kế bên tôi, thân thủ bắt lấy tay của tôi, gắt gao cầm.
Tôi thực rất nhớ cảm giác trước đây có thể không ngừng ngại lao vào vòng tay của Nhĩ Triết, nhưng vì tình trạng thân thể không cho phép, các chị ý tá nói trong thân thể tôi có triệu chứng xuất huyết, nên phải tận lực không được làm những hành động quá mạnh.
“Tốt hơn nhiều rồi, Nhĩ Triết, cục cưng có khỏe không ạ?” Đây là điều mà tôi lo lắng nhất, tôi cùng Nhĩ Triết đã phải thực cố gắng chịu đựng mọi vất vả, kiên trì một thời gian dài như vậy, bên cạnh sự mệt nhọc về thể xác, áp lực lớn trong lòng cũng thường khiến cho tôi cảm thấy không thở nổi, tất cả những nổ lực này điều chỉ vì cục cưng có thể khỏe mạng chào đời.
Tôi thực rất sợ mọi chuyện đột nhiên cứ như vậy thất bại trong gang tấc.
“Em yên tâm, cục cưng không sao cả, em mới phải lo lắng cho chính mình đó! Còn thêm cả anh nữa, cứ kiểu này anh nghĩ trái tim mình sẽ mau phát bệnh ra à.”
“ Ha ha!” Nhìn biểu tình giả bộ khoa trương của Nhĩ Triết, làm tôi mắc cười không chịu nổi.
“Còn cười được nữa, anh nói điều là thật sự nha…… Nhĩ Bạch, em nhất định phải hứa với anh, phải cố gắng hết sức không được bỏ cuộc nữa chừng có biết không? Nếu như không có em bên cạnh, cho dù không có mắc bệnh tim, anh cũng sẽ vì nhớ em mà chết đi em biết không? Kỳ thật cho dù có trải qua thời gian bao lâu, anh vẫn, vẫn không thể sẵn sàng đối mặt với việc mất đi em.”
“ Nhĩ Triết…… Anh đừng làm cho em khóc nha……”
Cảm giác như lòng bàn tay to dày của anh, so với tôi còn muốn lạnh hơn, đã thế còn không ngừng phát run, làm tôi càng tưởng nhớ đến đôi tay ấm áp của anh trước đây, nhưng mãi vẫn không thể tìm lại hơi ấm và sự vững chãi thân quen.
“Bởi vì anh biết, việc mất đi em, cho dù cả đời anh cũng vô pháp làm tốt chuẩn bị. Anh không có cách nào hình dung đến một ngày em không còn ở bên cạnh anh, anh, anh nên làm cái gì bây giờ…… Nhĩ Bạch, anh đã không thể nào quay lại cuộc sống trước đây được nữa, anh đã quen có người luôn cần anh quan tâm, có người cùng anh làm ấm chăn vào buổi tối, lúc cảm thấy mệt mỏi sẽ có người chọc anh cười một cách dễ dàng…… Nếu không có em, anh sợ sẽ không còn được nhìn thấy một núi thức ăn đầy ấp dưới bàn mình nữa.”
“Mặc dù đó xác thực không phải là một thói quen tốt cho lắm, nhưng anh vẫn muốn được nhìn thấy một kho tàng thức ăn trong nhà, nếu nửa đêm không ngủ được, anh muốn nghe thấy giọng nói không ngại ngùng của ai kia muốn giao phối với anh. Chỉ cần em có thể theo bên cạnh anh suốt đời, một chút thói quen xấu kia cũng không hề quan trọng.” Nhĩ Triết khom người, hai tay phủ lấy hai bên đầu của tôi, nhẹ nhàng mà tựa vào của trán của tôi.
Chúng tôi hiện tại không thể chân chính ôm lấy nhau, nhưng có thể thông qua phương thức này, để có thể cảm nhận được hơi thở cùng nhiệt độ cơ thể của đối phương.
“Cho nên em hãy hứa với anh đi, em phải gắng gượng tới cùng, có được không?”
Tôi nâng tay ôm chằm lấy chiếc cổ gần kế trước mặt, ngoan ngoãn tựa lên bờ vai của anh, cho dù có đau đớn, tôi vẫn muốn liều lĩnh để có thể hấp thu thật sâu hơi thở trên người của Nhĩ Triết.
“Em nhất định sẽ thực cố gắng, bởi vì em cũng muốn được nhìn thấy Nhĩ Triết, giống như câu nói mà thầy giáo đã dạy cho em “Chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão”( nắm chặt tay em, cùng em sống đến già). Ngày đó, lúc em nói với anh hai câu này, anh đã nói chúng ta cũng có thể làm được như vậy, nắm chặt lấy tay nhau sau đó chậm rãi già đi, đợi cho đến khi đầu hai chúng ta đều phủ đầy lông trắng, thì sẽ cùng nhau rời khỏi thế gian này.” Mặc dù tôi không có nền tảng ngôn ngữ của loại người, nhưng một ngày kia khi tôi tình cờ nghe thấy một ca khúc trên truyền hình, tôi đã bắt đầu vô thức mà học thuộc loại ngôn ngữ đơn giản mà mọi người xung quanh vẫn thường hay nói đến này.
Bài hát đó có tên là “Sau nhà” (家后). “Sau nhà” phiên âm thành tiếng quốc ngữ có nghĩa là “Vợ”, bài hát đó được hát như vầy:
有一日咱若老 找無人甲咱友孝
Một ngày khi chúng ta già đi, nếu không có bất kì hậu thế thể hiện sự hiếu thảo với chúng ta.
我會陪你 坐惦椅寮 Em sẽ lặng lẽ ngồi trên chiếc ghế ở bên cạnh anh.
聽你講少年的時陣 你有外摮
Nghe anh kể về những thành tựu tuyệt vời anh tạo dựng khi còn trẻ.
吃好吃醜無計較 怨天怨地嘛袂曉
Cho do chúng ta có giàu có hay không, em sẽ không bao giờ phàn nàn điều gì.
你的手 我會甲你牽條條 Em sẽ nắm thật chặt lấy đôi tay của anh.
因為我是你的家後 Bởi vì em chính là vợ của anh.
阮將青春嫁置恁兜 阮對少年跟你跟甲老
Em đã lấy anh từ lúc còn trẻ. Từ khi còn là một cô gái cho đến bây giờ, em sẽ luôn theo anh cho đến tuổi già.
人情世事已經看透透 有啥人比你卡重要
Nhìn thấu những sự khôn ngoan trên thế gian này. Làm gì còn ai có thể quan trọng hơn anh cơ chứ?
阮的一生獻乎恁兜 才知幸福是吵吵鬧鬧
Em đã dành trọn cuộc đời để chăm sóc cho gia đình, để rồi nhận ra sự hạnh phúc sau những cuộc cãi vã và cuộc sống hằng ngày.
等待返去的時陣若到 我會讓你先走
Cho tới khi thời gian của chúng ta trên thế gian này gần như kết thúc, em sẽ để anh ra đi trước
因為我會嘸甘 放你為我目屎流
Vì em không thể chịu đựng được việc để anh lại một mình, lặng lẽ rơi nước mắt vì em.
有一日咱若老 有媳婦子兒友孝
Một ngày khi chúng ta già đi, có con trai và con gái thể hiện sự hiếu thảo với chúng ta
你若無聊 拿咱的相片
Những lúc anh buồn chán và đem những tấm ảnh cũ của chúng ta ra xem
看卡早結婚的時陣 你外緣投
Vào những ngày đầu khi chúng ta mới kết hôn, anh trông thật bảnh bao.
穿好穿醜無計較 怪東怪西嘛袂曉
Cho dù những thứ mình ăn mặc có đẹp hay không, em cũng sẽ không quan tâm. Em sẽ không đỗ lỗi cho ai hay bất cứ điều gì trên thế giới này.
你的心我會永遠記條條 因為我是你的家後
Tình yêu của anh, em sẽ khắc ghi mãi mãi, bởi vì em là vợ của anh.
阮將青春嫁置恁兜 阮對少年就跟你跟甲老
Em đã lấy anh từ lúc còn trẻ. Từ khi còn là một cô gái cho đến bây giờ, em đã luôn theo anh đến tuổi già.
人情世事嘛已經看透透 有啥人比你卡重要
Nhìn thấu những sự khôn ngoan trên thế gian này. Làm gì còn ai có thể quan trọng hơn anh cơ chứ?
阮的一生獻乎恁兜 才知幸福是吵吵鬧鬧
Em đã dành trọn cuộc đời để chăm sóc cho gia đình, để rồi nhận ra sự hạnh phúc sau những cuộc cãi vã và cuộc sống hằng ngày.
等待返去的時陣若到 你著讓我先走
Cho tới khi thời gian của chúng ta trên thế gian này gần như kết thúc, em sẽ để anh ra đi trước
因為我會嘸甘 放你為我目屎流
Vì em không thể chịu đựng được việc để anh lại một mình, lặng lẽ rơi nước mắt vì em.
( Tác giả: Trịnh Tiến Nhất, Ca sỹ trình bày: Giang Huệ)
Nhớ lúc đó, tôi đã cố gắng học thuộc bài hát này để hát cho Nhĩ Triết nghe và rồi ca khúc dường như cũng đã biến thành ước định của tôi và anh ấy. Rất nhiều lần khi chúng tôi cùng nhau đi dạo phố tay trong tay, trên miệng sẽ không khỏi cùng nhau ngâm nga giai điệu của bài hát.
Tuy rằng không phải là con gái, nhưng tôi vẫn có thể cùng Nhĩ Triết tạo dựng nên một gia đình, hơn thế tôi sẽ ở bên cạnh anh suốt quãng đời còn lại, đến khi già đi cũng không bao giờ hối hận.
Như hiểu được ý tứ trong lời nói, Nhĩ Triết ngước đầu nhìn tôi, sau đó khẽ ngâm một khúc hát bên tai tôi.
“Anh sẽ mãi mãi mãi ở bên cạnh em, anh yêu em nhất bảo bối của anh.”
Mãi cho đến khi tiêm xong thuốc tê, rồi dần rơi vào giấc ngủ mê man. Tôi vẫn còn có thể cảm giác được một đôi tay ấm ám vẫn giữ chặt lấy tôi, đâu đó bên tai còn văng vẳng giọng hát nghẹn ngào của anh.
Một ca khúc cực kì cảm động về tình cảm của người vợ dành cho chồng mình T^T, ngồi nghe nữa đêm vừa edit mà nc mắt ko kiềm đc. Mình dịch có thể chưa sát nghĩa và văn chương cho lắm. Nếu bạn nào có bản dịch lời bài hát thì chia sẽ với mình zới zới~家後 (Sau nhà)-江蕙 (Giang Huệ)