Người Tình Ở Nhà Đối Diện

Chương 5-2: Đâu mới là sự thật (2)

"Sự kiện kia cũng không thể hoàn toàn chỉ trách ba của anh, vì lúc ấy chính con  Emma cũng tự lao tới, đụng vào xe của ba anh. Ba của anh căn bản không kịp phanh xe lại." Lúc trước cũng vì muốn làm rõ trách nhiệm, bọn họ còn đặc biệt điều tra camera giám thị trên đường.

Tuy cô biết rõ anh nói không sai, mà chính bản thân cô cũng đã nghĩ như vậy, nhưng mà giờ phút này nghe thấy anh dùng lời lẽ thẳng thắn hùng hồn như vậy để kháng nghị bác bỏ,, đột nhiên Mộc Tâm Vân cảm thấy có chút tức giận.

"Nhà em đã nuôi Emma mười năm, nó tựa như một người thân trong nhà của em vậy. Nó đã chết như vậy, đổi lại là anh, anh có cảm thấy khổ sở không đây? Bất kể nói như thế nào, nó đã bị chết ở phía dưới bánh xe của ba anh, cho dù chỉ cần nói một lời thực xin lỗi thôi, chẳng lẽ cũng không được sao?"

"Ba của anh là một người rất ngoan cố. Nếu như ông ấy cho rằng chuyện đã đúng như vậy, ông ấy tuyệt đối không thể nào cúi đầu nhận lỗi." Nhìn thấy khuôn mặt giận dữ của cô,, thái độ của Cao Chi Ngang hạ thấp xuống một chút, "Nếu như anh thay ba của anh đến xin lỗi, liệu mẹ em có thể tiếp nhận lời nói xin lỗi của anh không? Anh nguyện ý đi gặp mẹ em để nói xin lỗi."

Ngày trước hai nhà bọn họ coi như khá hòa thuận, về sau chỉ vì đã chuyện này xảy ra, mà bác gái Mộc phẫn nộ đến mức không muốn lui tới với gia đình nhà Cao Chi Ngang nữa, vừa thấy mặt đã coi tất cả mọi người trong nhà bọn họ trở thành thù địch với nhà mình.

Nghe thấy lời của anh,  đồng thời cũng phát giác ra rằng chính bản thân mình cũng thiếu bình tĩnh, đã không kiềm chế được sự giận dữ với anh, Mộc Tâm Vân chậm rãi hạ bớt giọng xuống, nói: "Quên đi, cởi chuông phải cần đến người buộc chuông mới được. Chuyện này phải chính là ba của anh phải ra mặt nói mới có tác dụng. Anh trở về nhà trước đi, lỗ tai của mẹ em rất thính, nếu như lại bị mẹ em phát hiện ra hôm nay chúng ta lại cùng nhau trở về nhà, mẹ em sẽ lại mắng em mất!”

"Vậy thì em đi về nhà trước đi, anh muốn ở lại hút điếu thuốc một chút, muộn một chút nữa anh sẽ đi vào." Mở cửa xe, Cao Chi Ngang lấy từ trong xe ra một gói thuốc lá.

"Vâng!" Liếc nhìn anh một cái, diễn‿đàn‿l♡ê‿quý‿đ♡ôn Mộc Tâm Vân tự mình đi lên phía trước. Từ lúc nãy, sau khi nghe được anh nói rằng tất cả những kia lời mà anh đã nói hôm say kia đều chỉ là những lời nói lung tung của anh, tâm tình của cô mà bắt đầu có chút buồn bực, nhưng mà cô cũng không hiểu mình cảm thấy buồn bực là vì cái gì.

Chẳng lẽ là cô hi vọng được nghe thấy anh nói anh yêu cô thật sao?

Nhưng mà cô cũng không thương anh mà, nếu như anh thật sự yêu cô thì phải làm sao bây giờ? Cho nên anh không thương cô là đúng nhất, tránh cho vềo sau này khi cô đối mặt với anh, diễღn。đàn。lê。qღuý。đônchắc chắn  tình hình lúc ấy sẽ đặc biệt rất xấu hổ.

Cứ như vậy, trên đường về nhà, cô đã tìm đủ mọi lý do để trấn an lại những cảm xúc mà chính mình không hiểu sao hiểu nổi.

Mà lúc này, đứng tựa ở bên cạnh xe Cao Chi Ngang lấy ra một điếu thuốc ra, châm thuốc, nhìn lên vầng trăng khuyết hạ huyền (*) ở trên trời, cười khổ, sực nhớ đến hai câu thơ mà Hà Tĩnh đã nói đùa với anh 

Vốn dĩ tim ta hướng về trăng sáng, 

Ngờ đâu trăng sáng chỉ chiếu lòng sông

(*) Trăng khuyết hạ huyền: thời gian vào khoảng đầu tuần cuối cùng của tháng âm lịch, mặt trăng sau khi tròn hôm rằm, đã khuyết thành hình bán nguyệt (thường là ngày 22 hoặc 23 âm lịch). 

Phân biệt với trăng khuyết thượng huyền: là mặt trăng hiện ra vào khoảng thời gian giữa của nửa đầu tháng âm lịch, trước khi tròn hôm rằm, khi ấy mặt trăng có hình bán nguyệt. (thường là các ngày 7, 8, 9 âm lịch);  

Sự thay đổi của mặt trăng:

"Khi Mặt Trời và Mặt Trăng sắp hàng nằm về cùng một phía so với Trái Đất, thì Mặt Trăng là "mới" và không nhìn thấy được phần Mặt Trăng được Mặt Trời chiếu sáng. Khi Mặt Trăng tròn dần (diện tích bề mặt của nó được chiếu sáng tăng lên khi nhìn từ Trái Đất), các pha của nó bắt đầu từ trăng mới, trăng lưỡi liềm, bán nguyệt đầu tháng, trăng khuyết, trăng tròn, sau đó lại là trăng khuyết, bán nguyệt cuối tháng, trăng lưỡi liềm và không trăng (bắt đầu trăng non). Nửa vầng trăng thường nhắc đến bán nguyệt đầu tháng (trăng thượng huyền)hoặc bán nguyệt cuối tháng (trăng hạ huyền)

Anh bắt đầu hoài nghi, e rằng anh có dùng thời gian cả đời của mình, cô gái mà anh yêu mến kia cũng khó có khả năng sẽ yêu anh.

**********

"Như thế nào, ngày trước chẳng phải tôi đã từng nói với các cô đó sao, đi theo tổ của chủ nhiệm Mộc thì tuyệt đối sẽ không hề sai, đúng không nào. Chúng ta hoàn toàn không cần phải chạy đôn đáo lo hoàn thành chỉ tiêu, tự chủ nhiệm Mộc sẽ làm cho chúng ta, chúng ta chỉ cần ngồi mát ở trong nhà mà đợi thôi, cuối tháng vẫn có tiền lương lĩnh."

"Chính là như vậy đó, con người của chủ nhiệm Mộc sao lại tốt đến như vậy cơ chứ, bao nhiêu thành tích của mình làm ra lại chia đều hết cho cả mấy người trong tổ chúng ta."

"Bởi vì chủ nhiệm Mộc có một bạn trai là nhà chế tác rất có khả năng. Ngày hôm đó các cô không được đi cùng đến công ty chế tác Sao Thiên Vương nên không biết. Bạn trai của chủ nhiệm Mộc bảo hai chúng tôi đi vào trong văn phòng của anh ấy, không bao lâu sau, thì có một đống người chủ động chạy vào nói với chúng tôi là muốn mua bảo hiểm."

"Người bạn trai kia của chủ nhiệm Mộc dường như rất có biện pháp."

"Ấy này, cô thật sự không biết hay là giả vờ không biết đấy? Cao Chi Ngang đang là một đạo diễn nghệ thuật, là một người có tiếng tăm lừng lẫy trong giới chế tác đó. Các chương trình được anh ấy ra tay anh dàn dựng chế tác, đều thu hút người xem, có tỉ lệ rất cao đó. Nghe nói gần đây nhất anh ấy vừa tiếp nhận một chương trình mới có tên “Sắc thái của các miền quê” đó, mấy ngày nữa thôi là sẽ phải phát sóng rồi."

"Có thể bám được vào một bạn trai lợi hại như vậy, thật sự chủ nhiệm Mộc đúng là một con người không đơn giản! Không trách được, còn thiếu chỉ tiêu thành tích bán bảo hiểm, chủ nhiệm Mộc cũng không cần phải lo, cho nên có phân một ít cho chúng ta cũng không tính là cái gì."

"Chính là như vậy đấy, nếu như một mình chủ nhiệm Mộc mà độc chiếm tất cả thành tích đó mới quá đáng! Ha ha!"

"Nghe nói, người bạn trai kia của cô ta là thanh mai trúc mã, đã cùng nhau lớn lên thì phải. Chẳng qua cũng nhờ do thân hình của cô ta khi lớn lên rất đẹp, người ta mới thèm để mắt đến cô ta thôi. Nếu như khi trưởng thành, cô ta cũng chỉ bình thường hoặc giống như là khủng long chẳng hạn, cho dù có là thanh mai trúc mã đi nữa, người ta cũng sẽ không thèm để mắt đến cô ta đâu!"

Năm người kia tụ tập lại cùng một chỗ, cô một lời tôi một câu, vô cùng hồn nhiên, không hề phát hiện Mộc Tâm Vân vừa xuống lầu tới nơi, liền đứng ở sau lưng các cô, nghe thấy được toàn bộ những lời mà các cô đang bàn luận, tán gẫu với nhau.

Mộc Tâm Vân phẫn nộ, cắn chặt môi dưới, trái tim đầy băng giá quay đầu đi ra ngoài. Cô không muốn còn phải nhìn thấy những tổ viên của mình nữa.

Thật là quá đáng! Cô đã phải liều mạng xông pha để có thành tích, kết quả ở trong mắt của tất cả các tổ viên kia toàn bộ những điều đó liền trở thành đương nhiên. Thậm chí có người còn nói, nếu như cô không phân chia thành tích của mình cho mọi người thì cô đúng là một con người quá đáng!

Cô thật sự tức điên lên được. Nhưng cô lại không muốn tiến lên trước mặt bọn họ mà hung hăng mắng nhiếc những con người kia, bắt họ phải dừng những lời thoá mạ kia lại. Bởi vì những con người đó không đáng để cho cô phải lãng phí chút nước miếng để nói.

Bị chọc tức, Mộc Tâm Vân lên xe ngồi, bất tri bất giác liền lái xe đến công ty Sao Thiên Vương.

Chờ đến khi phát hiện ra mình đi vào công ty của Cao Chi Ngang, cô không chút suy nghĩ liền cho xe dừng đỗ ở bãi đỗ xe dưới mặt đất.

Cô muốn gặp Cao Chi Ngang! Giờ phút này, những phẫn nộ lẫn những uất ức đang tràn đầy trong người cô, cô chỉ muốn thổ lộ hết với anh.