Trần Nguyên đưa Tô Niên Niên đến tận lớp, vừa đến lại không tránh khỏi những ánh mắt tò mò nhiều chuyện. Tô Niên Niên chẳng buồn quan tâm, cô chỉ cảm thấy đầu như sắp nổ tung, đến chỗ ngồi của mình là bò nhoài lên bàn.
“ Niên Niên, cậu bị ốm à?” Tống Dư Hi quan tâm hỏi han, Tô Niên Niên mệt mỏi uh lên một tiếng, tiếp tục mơ mơ màng màng ngủ.
Chúc Thành thở dài nói: “ Ốm cũng phải cố chịu, nếu không phải thi bù, đến lúc đó còn mệt hơn nhiều.”
Đường Dư cau mày lại, nhưng cũng chẳng biết làm thế nào.
Rất nhanh là đến thời gian thi, Tống Dư Hi và Tô Niên Niên cùng một điểm thi, Đường Dư sau khi dặn dò Tống Dư Hi chăm sóc để ý cô, mới không nỡ rời đi, trái tim trĩu nặng, luôn có dự cảm bất an.
Tống Dư Hi dẫn Tô Niên Niên đến điểm thi, giáo viên coi thi ở cửa lại chính là cô giáo tiếng anh Kim Vân của lớp F, lúc này bình thản liếc mắt nhìn hai người, nhìn thấy sắc mặt Tô Niên Niên đỏ ửng, tinh thần uể oải là biết sức khỏe cô không tốt, nhưng vẫn lạnh lùng nói: “ Những đồ vật không liên quan để trên bàn bên ngoài, thẻ dự thi mang ra đối chiếu một chút.”
Tống Dư Hi chân tay nhanh nhẹ lấy ra thẻ dự thi của mình, Kim Vân liếc nhìn rồi bảo cô vào. Tô Niên Niên lục lọi trong túi cả buổi, mới giật mình bừng tỉnh, thẻ dự thi của mình hình như để quên ở nhà rồi.
“ Đứng ngây người ở đó làm gì? Thẻ dự thi của em đâu?” Kim Vân không khách sáo nói.
Tô Niên Niên sắc mặt trắng bệch, giọng lí nhí: “ Hình như em để quên ở nhà rồi......” Cô cắn cắn môi, trên khuôn mặt nhỏ nhắn là vẻ buồn phiền.
“ Em ăn cái gì mà đến cái này cũng quên được, sao không để mình quên luôn ở nhà đi?” Trên mặt Kim Vân hiện rõ vẻ mất kiên nhẫn, đúng lúc đằng sau còn có hai nữ sinh bước vào, mặt lạnh lùng, gần như quên luôn Tô Niên Niên đứng sắp không vững nữa rồi, bắt đầu kiểm tra thẻ dự thi của những người khác.
Hai người đằng sau là Doãn Sơ Hạ và Lí Ân Mỹ, Lí Ân Mỹ còn nói thay cô hai câu: “ Cô giáo, hay là để cậu ấy thi trước ạ....thi xong lại đăng ký sau.”
Theo lý mà nói, thi tháng kiểu này có thẻ dự thi hay không cũng không sao, nhưng Kim Vân là con người rập khuôn nghiêm khắc có tiếng, việc mà bà ta đã nhận định thì ai cũng không thay đổi được. Hơn nữa sắc mặt bà ta, chắc chắn là tối qua lại cãi nhau với chồng rồi, rõ ràng lúc này là đang cố tình làm khó Tô Niên Niên.
Doãn Sơ Hạ lạnh lùng hừ một tiếng: “ Sao thế được chứ, tục ngữ nói rất hay, ‘không theo phép tắc, không thể thành quy tắc’, nếu như tất cả mọi người đều quên mang thẻ dự thi, để mọi người đều tham gia thi, thế thì còn đưa ra quy định này làm gì chứ?”
Kim Vân gật đầu tán thành, trong lòng thầm nghĩ Doãn Sơ Hạ quả nhiên không hổ danh là học sinh khiến mình hài lòng.
Lí Ân Mỹ liếc nhìn Tô Niên Niên, chẳng biết làm sao, đành đi cùng Doãn Sơ Hạ vào.
Tống Dư Hi vẫn còn đứng ở đó, dè dặt hỏi: “ Niên Niên........bây giờ phải làm sao?”
Tô Niên Niên day day thái dương, “ Cậu vào trước đi, không cần lo cho mình.”
Tống Dư Hi định nói gì đó, nhưng nhìn thấy ánh mắt sắc lạnh trên khuôn mặt nghiêm khắc đó, là bị dọa cho không dám ho he câu gì.
“ Tô Niên Niên, phiền em tránh sang một bên, đừng chắn những người phía sau.” Kim Vân không khách sáo nói, Tô Niên Niên im lặng một lát, rồi xê dịch sang một bên.
Đổi lúc bình thường, cô còn có thể nghĩ ra đối sách, nhưng bây giờ, cô cảm thấy mình đến sức mà bò lết ra cổng trường cũng không có.
Nam sinh đằng sau là Tiếu Vũ, cười hì hì nói với Kim Vân: “ Cô giáo, thẻ dự thi của em quên ở nhà cậu em rồi, cô cho em vào thi trước nhé, cô giáo, cô dịu dàng vị tha nhất, châm chước cho em một lần thôi!”
Thần sắc Kim Vân có chút dao động, lại nghĩ đến cậu của Tiếu Vũ là hiệu trưởng, liếc một mắt nhìn, rồi nói: “ Vào đi, lần sau nhớ đấy.”