Cố Tử Thần nhếch nhếch môi, nụ cười lạnh thấu xương, “ tán gái có vui không?”
Tiếu Vũ: “...”
Mấy tên đệ tử ngầm hiểu nằm trên đất, trợn mắt chân tay co quắp giả chết.
“ Cố Tử Thần, dù sao chúng ta cũng là anh em họ, anh, tha cho em một đường sống đi” Tiếu Vũ mắt ầng ậc nước, trên mặt nhăn nhúm, trên quần áo dính không ít bụi, hết sức thảm hại.
Cố Tử Thần chẳng thèm quan tâm, khóe miệng nhếch lên nụ cười càng rõ rệt.
“ A, anh nhẹ chút, đừng đánh mặt em.” Tiếng kêu gào thảm thiết vang lên, Tiếu Vũ lúc này thật muốn đi đầu xuống đất.
Cậu ta sợ nhất người anh họ này, từ nhỏ đến lớn không chỉ ngoại hình xuất sắc, thành tích vượt trội, quan trọng nhất là, hai người từ nhỏ cùng học lớp võ thuật, nhưng mỗi lần, cậu ta đều là bao cát của Cố Tử Thần.
Lần này, cũng không ngoại lệ.
Ba phút sau.
Tiếu Vũ thảm hại sõng soài trên đất, Cố Tử Thần như không có chuyện gì phủi phủi bụi trên tay, bước về phía trước hai bước, đột nhiên ngoảnh đầu lại, “ Ngày mai đi xin lỗi Tô Niên Niên, thái độ phải thành khẩn, giọng nói phải nhẹ nhàng. Nếu như không đi, thế thì đành phải để bao cát cậu chịu ấm ức rồi.”
Tiếu Vũ: “ cái gì?”
Cố Tử Thần đi đến bên cạnh xe của mình, Trần Nguyên đang dựa vào xe cậu, mặt mày tươi cười.
“ Ồ, Cố nam thần động tay rồi.”
Cố Tử Thần bình thản nói: “ Nhìn nó ngứa mắt mà thôi.” Cậu mở cửa xe, chuẩn bị lái xe đi, Trần Nguyên vội vàng nói: “ Này, đợi mình, cho mình đi ké với.”
Vừa thắt dây an toàn xong, cửa sổ xe có người gõ vào mấy cái, Cố Tử Thần hạ cửa sổ xe xuống, Diệp Tinh Vũ thở hổn hển đứng ở bên ngoài, “ Anh, tiện đường đưa em về nhé.”
Cố Tử Thần không nói được gì, coi mình là lái xe miễn phí đấy à?
Diệp Tinh Vũ lên xe, thổi bụi trên tay mình, cau mày lại.
Trần Nguyên liếc nhìn cậu, “ Ồ, Tiểu Tinh Vũ cũng biết đánh nhau à, đúng là lớn rồi.”
Diệp Tinh Vũ hất cằm, rất tự hào nói: “ Đúng thế, em đánh tên Tiếu Vũ đó.”
Cố Tử Thần và Trần Nguyên sắc mặt cứng đờ, Diệp Tinh Vũ còn đang lải nhải giải thích không nghỉ: “ Đấm bên trái, đấm bên phải, ha ha, ai bảo hắn ức hiếp Niên Niên, ôi, anh, hai người sao không nói gì thế?”
“ Khụ khụ.” Trần Nguyên ngại ngùng ho khan một tiếng, “ Đánh hay, giỏi.”
Diệp Tinh Vũ nhận được khen ngợi, trên mặt nở nụ cười sáng lạn.
Cố Tử Thần mặt sa sầm lại, cả trách vừa nãy khi dạy dỗ Tiếu Vũ, hắn đã bị thương đầy người, đúng là đứa trẻ đáng thương.
Ngày hôm sau
Tô Niên Niên đi vào lớp, ngồi vào vị trí của mình ngáp ngắn ngáp dài.
Tống Dư Hi cười hỏi: “ Chưa ngủ đủ à?”
“ Còn không phải hôm qua bị tên đó hại à, tối qua ngủ chẳng ngon.”
Cửa lớp có người gõ cửa, một nam sinh đeo kính thân hình yếu ớt thò đầu vào, “ Xin hỏi Tô Niên Niên có ở đây không? Đại ca của chúng tôi tìm cô.”
“ Ai thế” Tô Niên Niên hỏi một tiếng, Tống Dư Hi vội vàng nói: “ Niên Niên, cậu ta là tiểu đệ của Tiếu Vũ, chắc chắn là đến tìm cậu, rắc rối rồi.”
Đường Dư nghe thấy câu này ở hàng cuối, đặt sách trong tay xuống, lạnh lùng ngước mắt ra phía cửa.
Không thấy ai trả lời, Trình Hạo lại gọi hai tiếng, Tiếu Vũ đi sau lưng cậu ta, không kiên nhẫn được đạp một cái vào mông cậu ta, đi thẳng vào lớp f.
“ Woa, đây là Tiếu Vũ sao, tại sao lại bị ai đánh thành ra thế này?”
“ Là trang điểm chắc, anh ta là học sinh cá biệt, ai dám động tay với anh ta chứ?”
“ Lẽ nào là Tô Niên Niên đánh, bây giờ đến tìm cậu ta tính sổ?”