Đường Dư tháo búi tóc của cô xuống, dùng ngón tay cào mấy cái, cầm dây chun buộc thành đuôi gà cho cô.
Cả quá trình chưa đầy một phút, nhìn động tác hết sức thành thạo.
Cố Tử Thần càng tối sầm mặt hơn.
Đúng là đầu lợn, tóc của mình cũng không biết buộc. Còn nữa, cậu đàn ông con trai tại sao tay lại thành thạo như thế chứ, không phải trước đây đã từng làm một lần rồi sao.
Tô Niên Niên đang chuyên tâm ăn đồ ăn, chẳng chú ý đến sắc mặt của Cố Tử Thần.
Ăn cơm xong, Tô Niên Niên chuẩn bị cùng về nhà với Cố Tử Thần, Đường Dư cũng đến lúc tan làm, ba người cùng ra khỏi nhà hàng Huỳnh Hỏa Chi Sâm, Đường Dư nói với Tô Niên Niên.
“ Buổi tối lạnh, cậu mặc ít quá.” Giọng nói của cậu trầm ấm, đưa áo khoác trong tay cho Tô Niên Niên.
Buổi tối của tháng chín đã có hơi lạnh, váy của Tô Niên Niên lại không có tay, vừa nãy trong nhà hàng không cảm thấy, bây giờ đúng là có chút lạnh.
“ Cảm ơn.”
“ Bụp.”
Cố Tử Thần hất bàn tay đang đón lấy áo của Tô Niên Niên, vẻ mặt nghiêm túc nói: “ Da cô ta dày, không biết lạnh đâu.”
“ Này, anh quá đáng rồi đấy, tôi muốn tuyệt giao với anh, đừng có kéo tóc tôi chứ.” Tô Niên Niên còn chưa oán trách được hai câu, đã như cục bông bị Cố Tử Thần đẩy vào trong xe.
Đường Dư cau mày lại, cố kiềm chế cơn kích động muốn đánh cho Cố Tử Thần một trận.
“ Cậu là bạn thân huynh đệ tốt của cô ta phải không?” Cố Tử Thần nhếch nhếch môi lên, nụ cười lạnh thấu xương tủy, “ Quả nhiên, là tôi đánh giá thấp con mắt của Tô Niên Niên, người cô ta thích cũng chỉ thế thôi sao.”
“ Thế thì sao?” Đường Dư hỏi lại.
Cố Tử Thần thu lại nụ cười, đúng thế, cho nên cậu chế giễu đả kích Đường Dư là vì cái gì.
Nghĩ lại lời nói lúc nãy của mình, quả thật đối xử với Đường Dư giống như tình địch vậy.
Hừ hừ hừ, tình địch cái gì chứ.
Nghĩ thông điểm này, Cố Tử Thần nhếch nhếch mày, “ Không có gì, tôi còn phải đưa con lợn này về nhà, tạm biệt.”
Rất nhanh đã rời khỏi tầm mắt của Đường Dư, cậu đứng ở đó, ánh trăng màu bạc mềm mại chiếu xuống, hắt lên bóng hình của cậu giống như con thú bị thương.
Lên xe, Cố Tử Thần với ra đằng sau tìm, cầm lên một chiếc áo khoác, ném cho Tô Niên Niên.
“ Mặc vào.” Giọng nói lạnh lùng vang lên.
Tô Niên Niên trợn mắt nhìn, “ Anh không phải nói da tôi dày sao, bây giờ lại làm trò gì thế?”
Cố Tử Thần nói như điều đương nhiên, “ Gấu Bắc Cực cũng sẽ sợ lạnh, hơn nữa cô chỉ là con lợn thần tài.”
“...” Tô Niên Niên không nói được gì, Tô Niên Niên cuối cùng hiểu ra, đấu mồm với Cố Tử Thần này, cả đời cô coi như khó thắng.
Nhưng cô cũng là người có khí khái mạnh mẽ, thế là kiêu ngạo ngoảnh đầu, “ Không mặc, tôi chưanrg lạnh chút nào.”
Trong xe chìm vào yên tĩnh.
Tô Niên Niên hận không thể tìm được cái lỗ nào chui vào, được rồi được rồi, cô thừa nhận, quả thật cũng có chút lạnh.
Tâm trạng Cố Tử Thần chìm vào suy nghĩ, nhớ lại vừa nãy dáng vẻ cô tươi cười niềm nở nói chuyện với Đường Dư, trong lòng cảm thấy buồn bực.
Đường Dư đưa cho cô áo thì nói cảm ơn, đổi lại là cậu, thà rằng nói mình không lạnh, cũng không cần.
Cố Tử Thần sa sầm mặt mày, ném chiếc áo lên người Cố Tử Thần, chân đạp ga, chiếc xe như tên lửa phi như bay trên đường.
Nhìn sắc mặt Cố Tử Thần không vui, Tô Niên Niên thông minh cũng không làm phiền cậu, mà ôm lấy áo của cậu ngủ một lúc.
Đến nhà họ Trần, Cố Tử Thần mới phát hiện Tô Niên Niên đang ngủ rất ngon.
Ăn no ngủ kỹ, quả nhiên là lợn. Trong lòng Cố Tử Thần thầm nghĩ, không đánh thức cô dậy.