Địa vị nhà họ Cố ở Dụ Thành không tầm thường, Cố Tử Thần vừa bước vào, là có không ít người bước lên trước chào hỏi.
Cố Tử Thần gật gật đầu, coi như chào hỏi lại rồi.
Có điều trong khoảnh khắc đó, bọn họ thật không nhận ra người con gái bên cạnh Cố Tử Thần là ai.
Ánh mắt của mọi người đều mang chút tò mò, lẽ nào đây là bạn gái của Cố Tử Thần, nhưng không phải nói nhà họ Cố có ý thành thông gia với nhà họ Doãn sao?
Cố Tử Thần dẫn Tô Niên Niên đi đến trước mặt Diệp Tư Vân, đến mí mắt cũng chẳng buồn ngước lên, “ Chúng tôi đến rồi.”
Cậu nói là “ Chúng tôi” mà không phải là “ tôi”, điều này nói rõ cậu là cùng đến với Tô Niên Niên.
Diệp Tư Vân cố kiềm chế cáu giận trong lòng, tươi cười như hoa, “ Tử Thần à, mẹ và ba con đã đợi con lâu rồi. Vị này là...”
Tô Niên Niên mỉm cười rồi tự giới thiệu: “ Cháu chào cô, cháu là Tô Niên Niên.”
Người ở Dụ Thành có họ Tô không nhiều, Diệp Tư Vân im lặng một lát, lại đoán tuổi của Tô Niên Niên, đã đoán ra cô là con gái của Tô Dĩ An và Sở Tố Tâm.
Sở Tố Tâm là ai, có lẽ trong lòng thượng lưu của Dụ Thành còn có người không biết, nhưng nói đến Tô Dĩ An, chắc chắn không ai không biết.
Tô Dĩ An mặc dù mất sớm, nhưng năm đó gây dựng sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng, dựa vào năng lực mà sáng lập ra công ty kiến trúc Tô Thị, dựa vào bất động sản kiếm được một khoản lớn lại thành lập mấy công ty, những năm đó ở Dụ Thành có tiếng tăm lừng lẫy, được gọi là huyền thoại thương nghiệp.
Cho đến hôm nay, sản nghiệp dưới tên tuổi của Tô Dĩ An không còn huy hoàng như năm đó, nhưng vẫn còn có tiếng tăm ở Dụ Thành.
“ Là Niên Niên à, mẹ cháu hôm nay sao không thấy đến, không ngờ cháu đã lớn thế này rồi, đứa trẻ này, mấy năm này chịu khổ rồi.” Diệp Tư Vân giả bộ xót thương nói.
Tô Niên Niên giữ biểu cảm tươi tắn trên môi, lễ hội khiêu vũ này không mờ Sở Tố Tâm, mẹ cô sao có thể đến được chứ?
Doãn Sơ Hạ ở bên cạnh nhìn thấy, mắt đã như sắp bắn ra lửa, cô ta không thể ngờ được, Tô Niên Niên lại cùng xuất hiện với Cố Tử Thần ở đây chứ?
Châu Thanh cảm nhận được lửa giận của con gái, kiềm chế tâm trạng không vui, nói hai câu với Tô Niên Niên, rồi lại chuyển sang Cố Tử Thần.
“ Tủ Thần lại lớn hơn rồi, lúc này cũng nghe thấy Sơ Hạ nhà chúng ta nói cháu là nam thần, bây giờ nhìn thấy đúng là danh bất hư truyền.” Châu Thanh cười, “ Mấy đứa cứ nói chuyện nhé, các cô không làm phiền nữa.”
Nói xong, Châu Thanh và Diệp Tư Vân rời đi, chỉ để lại Doãn Sơ Hạ một mình.
Trước khi đi, Châu Thanh nhỏ giọng dặn dò, “ Dù cho nha đầu đó cám dỗ Cố Tử Thần thế nào, con tuyệt đối không thể để con ranh đó đạt được.”
Doãn Sơ Hạ nghiến răng, khi đối diện với Cố Tử Thần, lại nở nụ cười ngọt ngào, “ Anh Tử Thần, anh chưa ăn tối phải không, bên kia có bánh kem, chúng ta cùng đi nhé.”
Từ đầu đến cuối, cô ta đều xem thường Tô Niên Niên.
Tô Niên Niên càng không để ý cô ta, có điều khi nghe thấy bánh kem là mắt sáng lên.
Tên Cố Tử Thần trời đánh này, buổi chiều sau khi gọi cô từ trong nhà ra, cô còn chưa kịp ăn cái gì, bụng đã réo ầm lên từ lâu rồi.
“ Hai người cứ từ từ nói chuyện nhé.” Tô Niên Niên vội vàng buông cánh tay Cố Tử Thần ra, mắt sáng lên đi về phía dãy bàn dài bày đồ điểm tâm, nhìn là biết đồ hám ăn ngốc nghếch.
Cố Tử Thần cau mày, nha đầu này cũng quá tự nhiên rồi đấy?
Nhưng cậu để cô rời đi sao?
Nhìn thấy biểu cảm thèm khát của Tô Niên Niên đối với đồ điểm tâm, trong lòng Doãn Sơ Hạ ánh lên vẻ khinh thường.
Tô Niên Niên muốn ăn đồ điểm tâm, thì phải vòng qua bên cạnh cô ta.