“ Năm giờ chiều ngày mai, tôi ở đây đợi cô.” Cố Tử Thần nhếch môi, “ ồ, đây là bát của cô, cầm về nhà từ từ rửa đi, bye bye.”
Gân xanh trên góc trán giật giật, có nhịn sự kích động muốn phang cái bát lên đầu Cố Tử Thần, Tô Niên Niên bực bội về nhà.
Trần Nguyên đúng lúc vừa từ phòng sách tầng một đi ra, thì nhìn thấy Tô Niên Niên hầm hầm quay về.
“ Niên Niên, em làm sao thế?”
Tô Niên Niên ngẩng đầu lên, nghiến nghiến răng, “ Không có gì, em đi rửa bát.”
Không đến lúc sau, trong bếp chuyển đến giọng hát âm ử “ nhân dân lao động vinh quang nhất”, Trần Nguyên lắc đầu khẽ cười.
Lòng dạ con gái thật khó giải thích mà.
Tô Niên Niên có ưu điểm lớn nhất, chính là trái tim bao dung không thù hận, chỉ cần bạn không chủ động gây sự, cô chắc chắn sẽ không để trong lòng, càng không cần nói đến trả thù gì đó.
Nhưng đồng nghĩa cũng là nhược điểm lớn nhất của cô, nói thẳng ra chính là nhanh quên.
Cho nên ngày hôm sau, Tô Niên Niên đã quên mất lời nói tối hôm qua của Cố Tử Thần, ăn cơm ngon lành, xem phim hoạt hình, còn có thời gian đắp mặt nạ dưa chuột cùng xem phim ảo tưởng với mẹ.
Bốn giờ năm mươi phút.
Điện thoại trên sofa “ dingdong” một tiếng, Tô Niên Niên cầm lên xem, là tin nhắn của số máy lạ gửi đến.
“ tôi ở cổng nhà cô đợi cô, Cố Tử Thần.”
Một câu nói ngắn gọn, ngôn ngữ đơn giản, vừa nhìn là biết phong cách cảu Cố Tử Thần.
Nhưng câu nói “ Ở cổng nhà cô” tại sao nhìn có chút gì đó ấm áp.
Tô Niên Niên cố gắng nghĩ mãi, mới nhớ ra tối qua tên nà nói muốn cô trả nợ, năm giờ sẽ đợi cô.
Cô lưu số điện thoại của Cố Tử Thần lại, chào hỏi Sở Tố Tâm rồi kéo lệt xệt đôi dép lê đi ra ngoài.
Cố Tử Thần vẫn với điệu bộ thường thấy, lái chiếc xe Maybach, mở cửa xe cho Tô Niên Niên, “ Tô Niên Niên, thời khắc trả nợ đến rồi, lên xe.”
Tô Niên Niên ngoan ngoãn lên xe, thầm gạt nước mắt chua xót trong lòng mình.
Tại sao trả nợ mà cứ làm như đi bán mình vậy.
Tốc độ lái xe của Cố Tử Thần rất nhanh, Tô Niên Niên nói đủ chuyện với cậu, phần lớn đều là Tô Niên Niên tự nói một mình, Cố Tử Thần giữ tư thế nhìn chăm chăm về phía trước, cả đường lái xe ổn định.
Cho đến khi lên cầu, Tô Niên Niên mới phản ứng, “ Đúng rồi, anh muốn tôi trả nợ thế nào.” Nói xong, Tô Niên Niên trợn trừng mắt “ Tôi nói cho anh biết, nếu như tôi có bị làm sao, tôi sẽ đẩy anh từ trên xe xuống.”
Cô nói như hung thần ác nghiệt, Cố Tử Thần cũng không để tâm.
Cậu là lái xe, đẩy cậu xuống, cô còn sống không.
“ Tham gia lễ hội khiêu vũ, cô đứng bên cạnh tôi giả bộ như Mona lisa là được rồi.” Cậu giải thích miêu tả.
“ Ồ.” Tô Niên Niên như trút được gánh nặng, dù sao cũng chỉ là ăn tiệc party gì đó, cô từ nhỏ cũng hay đi với Sở Tố Tâm, chính là nhìn người lớn phát triển sự nghiệp, nhân tiện bàn chuyện kinh doanh.
Nhưng rất nhanh, Tô Niên Niên hét lên một tiếng, Cố Tử Thần đạp mạnh chân phanh, “ Sao thế?”
Tô Niên Niên khoa chân múa tay, “ Anh để tôi mặc thế này đi khiêu vũ sao?”
Cố Tử Thần liếc mắt nhìn bộ quần đùi áo cộc hình hoạt hình của cô, còn cả đôi dép lê sherk màu xanh, khóe miệng không kìm được giật giật.
Hai người qua loa sơ sài đều bỏ qua vấn đề ăn mặc, Cố Tử Thần còn được, ái sơmi quần dài miễn cưỡng cũng được, Tô Niên Niên cả người đều màu xanh có thể đi bán rau ngoài chợ được rồi.
“ Ít nhất cũng phải để tôi thay cái váy chứ, mau quay đầu, chúng ta về nhà.”
Cố Tử Thần thở dài, biểu hiện bình tĩnh khiến người ta ngạc nhiên “ Đừng vội, tôi dẫn cô đi một nơi.”